top of page
Moonlightl

Chương 22: Bệnh sao (Phần 3)

Lớp học vốn dĩ luôn buồn chán nhưng chưa bao giờ tôi có cảm giác muốn gục lên bàn của mình như hiện tại. Tôi thật sự rất mệt mỏi nhưng tôi chắc chắn mình đã ngủ khá nhiều vào tối qua cho dù đã bắt gặp cơn ác mộng đó. Trừ phi là bởi vì sự kích thích của mấy ngày gần đây đang dần đuổi kịp tôi. Nhưng không, cảm giác này hoàn toàn khác biệt. Tôi biết cảm giác này, nhưng có lẽ nếu mong ước của tôi đủ mạnh mẽ, nó sẽ trôi qua.

Tuy nhiên, khi từng phút trôi qua, tôi cảm thấy năng lượng của mình cạn kiệt sau mỗi lời vô nghĩa mà giáo viên nói. Cầm bút đến mức nhức mỏi và việc tập trung vào tờ giấy khiến nước mắt tôi chảy ra, đặc biệt là khi tôi dường như không thể tập trung vào bất cứ thứ gì. Tôi không biết mình đã nhìn chằm chằm vào dòng màu xanh nhạt đó bao nhiêu lâu để cố nhớ xem mình sẽ viết từ nào.

Tôi không thể tập trung.

Đặt bút xuống để xoa mắt. Nói thật lòng, cảm giác mát mẻ từ những ngón tay thật sảng khoái. Tôi thậm chí còn không nhận thấy trán mình ẩm ướt hay nóng thế nào nhưng giờ đây tôi nhận ra cơn sốt đang ập đến.

Nếu có lý do để nghỉ học bây giờ thì thật tuyệt. Tôi ngước nhìn đồng hồ và nhìn chằm chằm vào nó, tách kim phút ra khỏi kim giờ để thử xem xem rốt cuộc đã mấy giờ. Tôi nghĩ đã gần mười giờ… có nghĩa là vẫn còn vài giờ nữa.

Tôi cần uống nước.

Có lẽ tôi cần nghỉ ngơi. Ít nhất nếu như tôi cứ tiếp tục cầm bút, tôi có thể trông giống như đang viết bài.

Khi tiếng chuông vang lên tôi đã tưởng mình chỉ mơ thấy nó. Mãi cho đến khi Anzu chạm tay tôi, tôi mới bắt đầu chậm rãi dọn dẹp những món đồ của mình.

“Cậu ổn chứ, Yugi?” Cô ấy hỏi.

“Rất mệt. Nhưng vẫn ổn.” Tôi lầm bầm. Nhưng mọi thứ thật nặng nề và việc cố gắng dọn dẹp đống sách mà không làm rơi chúng thật phiền phức. Tôi quá mệt.

“Tớ cá đó là do việc thức khuya với ai đó. Cậu cần phải ngủ nhiều hơn Yugi.” Cô ấy dùng giọng điệu giống như một người mẹ nói với tôi. Giá mà cô ấy biết tôi đã cố gắng ngủ thêm như thế nào. Nhưng đó không phải lỗi của tôi khi gặp ác mộng vào mỗi đêm.

Tôi phớt lờ nó. Bây giờ tôi quá mệt để có thể cãi cọ, hơn nữa cô ấy chỉ đang muốn giúp đỡ.

Cảm giác khi được ra ngoài tốt hơn rất nhiều. Tuy nhiên bầu không khí mát mẻ vẫn chưa đủ và tôi đã phải dành phần lớn thời gian nghỉ giải lao để dựa vào hàng rào kim loại của tòa nhà với chai nước lạnh áp vào má. Mọi người xung quanh đang nói chuyện ngoại trừ Ryou, người đang thoải mái ngồi cạnh tôi. Cậu ấy hầu như không nói gì cả và vẫn đội mũ trùm đầu lên. Tôi đã hiểu tại sao ở mọi nơi ngoại trừ chỗ này không có bất kỳ fangirl nào.

Sao cũng được. Tôi chẳng còn sức để hỏi nữa rồi.

“Yugi?”

“Hmm?” Tôi giật mình khi nghe thấy giọng nói của Ryou đang quay lại nhìn tôi. Lúc này bọn họ đang đứng với chiếc cặp đã được đóng kín… Tôi đã bỏ lỡ điều gì đó.

“Cậu ổn chứ Yugi, trông cậu mệt quá.” Jonouchi hỏi tôi. Tôi thật sự kiệt sức.

“Tớ ổn. Có chút mệt nhưng không sao đâu.” Tôi nói dối. Tôi nói dối bởi vì tôi đã bỏ lỡ quá nhiều tiết học. Tôi nói dối bởi vì tôi không thích sự chú ý. Tôi nói dối bởi vì tôi không muốn trở thành chủ đề cho sự lo lắng của bọn họ.

Họ có vẻ tin điều đó… ít nhất họ không còn đặt câu hỏi và chúng tôi cùng nhau lê bước về cho lớp học kế tiếp.

***

“Cảm ơn, hãy ghé lại sớm nhé.” Tôi mỉm cười hạnh phúc khi họ rời đi, nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa đằng sau họ. Tôi cảm thấy cực kỳ phấn chấn lúc này khi có một khách hàng khác hài lòng rời đi và một Solomon đang rất vui vẻ bên cạnh tôi.

“Rất tốt. Con sinh ra đúng là dành cho việc này.” Ông tán dương với tiếng cười khúc khích. Thật đáng ngạc nhiên. Một Pharaoh 5000 năm tuổi lại được sinh ra để phục vụ cho một cửa hàng trò chơi nhỏ ở một tương lai xa xăm. Câu chuyện có lẽ sẽ trở thành một cốt truyện hài hước cho một trong những bộ phim của Yugi.

“Cảm ơn ông, ông thật sự rất tốt bụng.” Tôi vui vẻ nói.

“Rồi, vậy sao giờ con không đi ăn trưa đi? Con hoàn thành xong công việc của ngày hôm nay rồi.”

“Con ạ? Yugi còn công việc nào chiều nay mà con có thể làm không ạ?”

“Thằng bé lúc nào cũng có việc.” Ông bật cười. “Nhưng hôm nay chỉ cần phải rửa chén và giặt đồ.”

“Vậy, con có thể làm việc đó cho cậu ấy. Không thành vấn đề gì hết.”

“Mmm… Nếu con chắc con có thể làm việc đó. Ta vẫn chưa chỉ con cách bật máy giặt.”

“Từ những hướng dẫn con thấy trên đó, chắc không quá khó để thành thạo. Nhưng nếu vậy, con sẽ chuẩn bị mọi thứ cho cậu ấy?” Tôi hỏi.

“Tất nhiên. Cảm ơn con, Atem, con thật sự đã giúp đỡ rất nhiều. Giá như ý thức trách nhiệm này có thể chuyển sang Yugi, ta sẽ không cần phải làm việc nữa! Có rất nhiều nơi ta muốn đi xem thử!” Ông hào hứng. Tôi mỉm cười với suy nghĩ đó. Thật tuyệt nếu có thể được đi và khám phá. Nếu có thể, tôi muốn đi Ai Cập. Tôi tự hỏi nơi đó đã thay đổi như thế nào.

Tôi suy nghĩ tới những thứ này khi đang thu dọn đống chén dĩa dơ của buổi sáng. Từ những gì tôi nhìn thấy trong thời đại của Yugi, bây giờ Ai Cập đang được điều hành rất khác. Không còn Pharaoh cai trị con người mà là tổng thống, con người chỉ tin tưởng một vì thần, và rất nhiều thành phố trong thời đại của tôi bây giờ đã trở thành điểm đến du lịch hoặc bị hủy hoại hoàn toàn. Thật là một điều đáng xấu hổ cho những vị vua vĩ đại của thời đại tôi khi bị bỏ rơi.

… Tôi tự hỏi chuyện gì đã xảy đến với thành phố của Tôi. Thần dân của tôi sau khi Tư tế Seto được truyền ngôi. Seto… Isis… Mahado… Mana… Shimon…

Tôi nhớ bọn họ. Isis và Mahado, Shada… Họ đã không vượt qua được cuộc chiến với Bakura - nhưng họ chưa bao giờ bỏ rơi tôi. Mahado luôn ở bên cạnh tôi dưới dạng Dark Magician… và cả Mana. Trung thành tới giây phút cuối cùng.

Tôi nhớ họ rất nhiều.

Có thứ gì đó ấm áp chảy xuống má tôi và mắt tôi cảm giác có chút châm chích. Dùng mu bàn tay thay vì những ngón tay dính nước xà phòng, tôi lau đi giọt nước mắt trước khi nó rơi xuống và hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh. Một vị vua không nên khóc.

Đó là những gì mà bọn họ sẽ nói. Mỗi người bọn họ. Một vị vua mạnh mẽ và chỉ sau cánh cửa đóng kín, anh ta mới rời bỏ Vương miện của mình để trở thành một con người.

Hơn nữa, họ cũng đã rời đi 5000 năm, rời đi cho việc yên nghỉ vĩnh hằng từ lâu. Tôi có thể hô hấp lại một lần nữa, sống lại một lần nữa… sẽ thật vô ơn nếu mong ước được nhìn thấy họ sau khi đã tiến tới bước này và nhận được những gì tôi có, hoặc là kéo họ khỏi giấc ngủ chỉ bởi vì tôi muốn nhìn thấy họ. Họ xứng đáng được nghỉ ngơi để tâm hồn của mình không bị kiệt sức.

Tôi lắc đầu khỏi những suy nghĩ của mình và tập trung cao độ vào việc rửa xong cái dĩa cuối cùng, sao chép theo sự hướng dẫn của Yugi. Sau đó tôi đi tìm mấy món đồ bẩn chỉ còn lại một ít và mang chúng vào phòng giặt ủi. Nhưng có lẽ lúc này cơ thể bắt suy nghĩ rằng ở cái không gian nhỏ bé này, tôi đủ an toàn để có thể mủi lòng.

Tôi cảm thấy cơ thể mình run rẩy và phải bấu lấy chiếc máy giặt. Những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống như một dòng suối ấm áp dịu dàng. Tôi đã thổn thức, nhưng chưa kịp để bản thân cảm nhận tôi đã nhanh chóng kiềm chế bản thân. Tôi vừa nói xong điều gì với chính mình? Chuyện này không giúp ích được gì cả.

Yugi… Tôi ước gì có cậu ở đây để giúp tôi quên nó.

… Tôi thật sự rất cần cái ôm của cậu lúc này.

Lau mặt một lần nữa, tôi cẩn thận xem xét các hướng dẫn và ghi nhớ chúng trong đầu. Thứ này lúc nào trông cũng khó hiểu nhưng bất cứ khi nào tôi bắt gặp Yugi sử dụng nó, cậu ấy dường như chỉ vứt quần áo vào cái lỗ rồi tiếp đó nhấn hai nút… nhưng là nút nào. Có tới tận mười nút ở đây.

Tôi đoán nước ấm sẽ tốt hơn… không quá nóng cũng không quá lạnh. Tiếp đó… vắt khô là gì. Máy này cũng có sấy khô nữa? Nhưng Yugi lúc nào cũng mang chúng ra ngoài để phơi khô. Có lẽ tôi nên chọn nước xả để rửa sạch chúng khi xà phòng chảy qua… xà phòng! Đúng rồi, tôi quên mất cần phải bỏ bột giặt vào.

Được rồi… Tôi nghĩ đây là bịch xà phòng. Mở hộp ra, mùi bột bay ra khiến tôi ngứa mũi, mà tôi thực sự cũng không thích mùi của nó. Tôi suýt chút nữa thì làm rơi khiến bột còn bay vào mặt tôi nhiều hơn. Nhưng khi đóng nắp lại, tôi có thể đọc thông tin trên hộp. Tuy nhiên, có quá nhiều thông tin và những từ hoa mỹ mô tả mùi hương của nó, nhưng lại không có thứ gì chỉ dẫn phải làm gì với nó. Có một chiếc cốc nhỏ bên trong, có lẽ việc đổ đầy nó là việc mà tôi phải làm. Được rồi… chỉ có quần áo của Yugi đã cho tôi mượn, đồ ngủ của cậu ấy và của ông Moto nên một cốc chắc sẽ đủ.

Được rồi… xà phòng, nước ấm, sấy khô… mức độ nước là gì? Tôi chắc chắn muốn chúng được giặt qua kỹ lưỡng, vậy mức độ thấp và trung bình sẽ không đủ? Cao… còn cuối cùng là Nặng, Trung bình và Nhẹ… Cái gì?

Thì… Chúng không phải đồ nặng - nếu đề cập đến trọng lượng, phải nói là chúng không đáng kể nên là Nhẹ? Okay… bắt đầu.

Nó hoạt động với một tiếng ầm ầm nhỏ rồi rít lên khi nước bắt đầu tràn vào máy. Tôi đứng xem một lúc cho tới khi hài lòng về việc nó tiếp tục chạy. Có vẻ không quá phức tạp.

Được rồi… Nhưng còn bây giờ.

Tôi kiểm tra đồng hồ của Yugi nhưng vẫn còn ba tiếng rưỡi nữa cho tới lúc cậu ấy tan học.

Tôi cảm thấy tim mình thắt lại khi biết rằng phải còn rất lâu nữa tôi mới có thể gặp cậu ấy. Ông Moto không cần giúp việc trong cửa hàng nữa và công việc của Yugi cũng đã hoàn thành. Khi máy giặt xong tôi sẽ treo quần áo lên nhưng chắc phải cần cả tiếng nữa. Mặc dù chắc không mất nhiều thời gian đến thế để giặt ba bộ đồ ngủ. Sẽ nhanh hơn nếu giặt bằng tay giống cách chúng tôi đã làm vào thời đại của tôi. Nhưng khi đó, với bàn tay này… tôi chưa bao giờ phải giặt đồ, việc đó tất nhiên được hoàn thành bởi một người khác.

Nói cho đúng thì mọi công việc đều là nhiệm vụ được hoàn thành bởi người khác. Tôi chưa bao giờ cần phải đụng tay vào bất cứ việc gì ngoại trừ trị vị đất nước của tôi.

Quá nhiều thứ đã thay đổi.

Đột nhiên tôi cảm thấy thật không thoải mái khi ở đây. Tôi biết ông Moto nhưng ông ấy hầu như không biết tôi. Tất cả bạn của tôi hoặc đã chết hoặc đã ‘chết dính’ tại trường học như cách Jonouchi nói. Ước có cách gì đó giúp tôi được gặp Yugi sớm hơn.

------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

48 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page