“Bởi vì cậu đang tìm kiếm thứ gì đó.” Shinichi híp mắt. “Không liên quan đến tiền bạc, hay là giá trị liên thành mà chỉ bởi vì một người khác muốn cậu làm việc đó.” Bộ đồ trắng bằng len mịn nổi bật của Kid thật trái ngược với với biệt danh bóng đêm của mình, cọ có chút nhột trên cổ tay cậu. Shinichi đã từng nói với Kid cậu biết mục đích cho bộ đồ trắng đó là gì: thu hút ánh nhìn của khán giả để khiến mọi người không chú ý tới mỗi khi anh ta mặc bộ đồ đen, để tập trung sự ánh mắt của mọi người và giúp cho anh ta có thể biểu diễn những màn đánh lừa thị giác của mình. “Bởi vì cậu muốn tìm ra những người cũng đang tìm kiếm thứ đó. Đó là lý do vì sao cậu luôn làm cho những vụ trộm của mình thật hào nhoáng.” “Bingo!” Kid chạm nhẹ vàng mũ. “Tôi không biết chính xác lý do vì sao Kaito Kid đầu tiên lại bắt đầu những vụ trộm. Tôi có thể nghĩ ra rất nhiều lý do, nhưng cuối cùng, một kết luận có thể hợp lý nhất chính là bởi vì tính kịch tính.”
“Cậu không lạ gì việc đó nhỉ.” Shinichi chỉ ra, và Kid bật cười. “Tôi đoán cậu cũng là một người cực kỳ vô vị trong cuộc sống của mình giống như khi cậu lên kế hoạch cho một vụ trộm vậy.”
“Cậu không nghĩ là cần một người đặc biệt để có thể đội được chiếc mũ này sao?” Anh xoắn đầu tấm bùa dưới đuôi mắt kính trong ngón tay. “Những gì mà Kaito Kid sẽ không làm chính là ăn cắp vì nhu cầu, và cho những người xấu. Anh ta sẽ không giữ lại những viên đá mà anh ta đánh cắp và cũng không muốn bất kỳ ai gặp nguy hiểm. Nếu như Kid đầu tiên chấp nhận yêu cầu của một tổ chức giấu tên nào đó thì những nhận định đặt ra phía trên đều sẽ trở nên vô nghĩa.”
Đầu óc Shinichi choáng vang khi nghe thấy cụm từ ‘tổ chức giấu tên’, cậu đã che giấu đi cảm xúc của mình bằng việc nhìn xuống đầu gối. “Yêu cầu của nó có phải là ăn cắp một viên đá đặc biệt?”
“Một viên đá có hai mặt được gọi là ‘Pandora’. Nếu như đưa viên đá ở dưới dòng chảy của sao chổi Volley vào ánh trăng ngày rằm, nó sẽ chảy ra nước mắt của sự bất tử.”
“Nước mắt của sự bất tử?”
“Bất kỳ ai uống nó sẽ được sống mãi mãi, hoặc đại loại là những điều giống như vậy. Đó là truyền thuyết về viên đá.”
“Theo tôi nhớ thì sao chổi Volley đã không xuất hiện…” Shinichi tính nhẩm. “đâu đó khoảng 9000 năm? Các nhà khoa học còn cho rằng nó không tồn tại nữa.”
“Ừ. Tôi nghĩ bí ẩn về nó có lẽ có chút sai lệch, có lẽ còn có thứ gì đó mà chúng ta không biết, hoặc là những người đã giết… tiền bối của tôi không quá lo lắng để cần lấy nó ngay lập tức.”
Một tổ chức đã giết chết Kaito Kid đầu tiên, và Vermouth thì cực kỳ hứng thú với anh ta. Liệu có phải… Cậu run rẩy. Điều này sẽ mang tới một vài vấn đề cần phải suy nghĩ. Nhưng một khi loại bỏ điều không thể, những gì còn lại chính là sự thật, đúng không?
“Như vậy là cậu nghĩ trong viên đá màu tím ‘Lady Red’ đang ẩn chứa viên ‘Pandora’?"
“Có lẽ vậy.” Kid lên tiếng. Ánh sáng từ một bên kính ánh lên sáng lấp lánh khi anh ngẩng đầu. “Sau mỗi viên đá mà tôi đã đánh cắp, sẽ thật sự rất mắc cười nếu viên đá này chính xác là thứ mà tôi đang tìm kiếm.” Sợi dây bay theo gió. “Thám tử nè, tôi để ý thấy cậu lại đang run rẩy nha. Cậu chắc chắn sẽ bị cảm lạnh nếu như vẫn tiếp tục ở ngoài đây với bộ đồ ngủ ngắn ngủi đó đấy.”
“Cậu là một cái lò sưởi người khá tốt đấy.” Shinichi bình luận trước khi đôi môi mím lại vì lạnh. Nếu như bắt buộc phải nói ra, cơ thể đã trở nên mệt nhọc hơn cậu tưởng. “Dù gì thì không khí trong lành sẽ giúp tôi suy nghĩ tốt hơn. Giống như bây giờ, chúng ta đã tìm ra được động cơ, như vậy thì vụ án giết người sẽ trở nên logic hơn. Về cơ bản thì nó giống như một bí ẩn trong vụ án phòng kín.”
“Cậu vẫn đang tin tưởng là căn phòng khiêu vũ chỉ có hai lối thoát hiểm.” Kid chạm nhẹ đầu ngón tay thông qua đôi bao tay trắng lên mũi Shinichi. “Xem ra hai chúng ta vẫn chưa tắm đủ trong ánh trăng đêm nay để cho cậu có thời gian suy nghĩ rõ ràng hơn nhỉ?”
“Tôi…” Shinichi nháy mắt. Sàn nhà không phải là một khối đặc hay sao? Bản vẽ thiết kế kỹ thuật số cũng không đưa ra bất kỳ dấu hiệu nào khác thường, trừ khi… “Ở dưới những tấm thảm?”
“Cậu lúc nào cũng xuất sắc ở mảng này cả.” Kid lên tiếng. “Trí thông minh là một thứ gì đó rất gợi cảm và mới mẻ.” Anh nhếch môi, đột nhiên, một khoảnh khắc ngắn ngủi, bóng dáng đó biến mất, sau đó lại xuất hiện ở bên phía bên kia của sân thượng, đứng chênh vênh trên lan can của tòa nhà. Áo choàng, thứ vẫn luôn bắt mắt ánh nhìn, bay phấp phới dưới mặt trăng, còn lại mọi thứ trừ ánh sáng từ cà vạt màu đỏ cam thì chìm sâu vào trong bóng đêm. “Xem ra tôi phải dừng câu chuyện tối hôm nay lại tại đây thôi.”
“Này chờ đã, cậu tính đi đâu vậy?” Shinichi cuộn tay lại thành nắm đấm. “Còn rất nhiều…” Còn rất nhiều điều cậu chưa kịp hỏi, về tổ chức mà Kid nhắc đến và cả về viên đá Pandora. Và về bản thân anh ta. “Tôi tưởng cậu có một câu chuyện dài hai năm mươi năm cần phải kể?”
“Chỉ là xem ra chị gái của cậu dậy hơi sớm rồi.” Kid nhẹ nhàng cúi người, cánh tay lịch thiệp để trước bụng. “Vậy nên chờ lần kế tiếp nhé, thám tử yêu dấu của tôi.”
Cơ thể Kid dần nghiêng về phía sau và rơi khỏi tòa nhà. Shinichi vòng tay xung quanh cơ thể bởi cơn gió lạnh bắt đầu luồn qua người khi đôi cánh bạc đó bay lên. Cậu hít một hơi thật sâu, tận hưởng khí trời đêm mùa thu, cả dư vị của mùi thơm hoa nhài.
“Conan!” Tiếng của Ran vọng qua cánh cửa trên sân thượng. “Em không được phép đi lung tung ra ngoài vào buổi tối. Nó rất là nguy hiểm và em cũng phải đi ngủ nữa!”
“A… Em xin lỗi chị Ran!” Shinichi lên tiếng, quay lại hướng nơi mà tên trộm vừa biến mất, dường như cậu vẫn còn cảm nhận được độ nặng của đôi cánh ấy. “Em gặp ác mộng, với lại em muốn suy nghĩ một chút, nên em nghĩ ở chỗ này sẽ không làm phiền hai người.”
“Em thật sự là một đứa nhóc nhiều chuyện đấy, cho dù là không vướng phải mấy tên giết người hay biến mất ở hiện trường vụ án.” Shinichi chạy tới chỗ cô ấy và để Ran đóng lại cánh cửa chặn hết những cơn gió lạnh bên ngoài, nụ cười tươi tắn như thể người vừa mới nổi giận không phải là cô ấy. “Và bây giờ thì đi ngủ nhé? Mà nếu như em gặp ác mộng, nhớ nói với chị về chúng.”
“Chỉ là một vài thứ ngớ ngẩn thôi ạ. Không có gì phải lo lắng về nó đâu.”
“Chị cảm thấy như em đang lo lắng chuyện gì đó…” Ran nói thật chậm. Shinichi vươn tay ra để nắm lấy bàn tay ấm áp kia bằng đôi bàn tay lạnh ngắt vì ở lâu bên ngoài. “Vậy nên chị cảm thấy rất lo lắng.”
“Em hy vọng là chị sẽ không lo lắng, nhưng mà cảm ơn chị… Chị Ran.”
Đêm đó, Shinichi đã gặp rắc rối trong việc chìm lại vào giấc ngủ. Mỗi lần cậu cố gắng, mùi khói và mùi thuốc súng gây mũi lại đánh thức cậu, đặc biệt chính là trọng lượng của Kid khi đè lên người cậu, dùng chất giọng nghiêm trọng hỏi đi hỏi lại rằng cậu có ổn không, có bị bắn trúng chỗ nào không.
Cuối cùng anh chàng thám tử đành phải từ bỏ, hít sâu từng cơn để ngăn chặn cơ thể run rẩy, mở to đôi mắt không có chút buồn ngủ trong khi Ran và ông Mori vẫn đang say giấc bên cạnh.
Shinichi không biết tại sao giấc mộng về cái chết lại khiến cho cậu tỉnh giấc. Dù sao sau mọi chuyện, nó dường như không có gì quá khác biệt với thực tế hiện tại của cậu.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments