Cảm giác của Shinichi khi mà chuyến xe của gia đình Mori cuối cùng cũng dừng lại chỉ có thể diễn tả bằng hai chữ 'thở phào', mà lý do hoàn toàn nằm ở đoàn thành viên trong chuyến xe đó. Rốt cuộc làm cách nào mà Ran có thể thuyết phục bố mẹ mình cùng lái chung xe thật sự nằm ngoài tầm hiểu biết của cậu. Nhưng chắc chắn không cần phải là một thám tử giỏi để nhận ra kế hoạch đó điên rồ đến mức nào.
Shinichi rùng mình khi nhớ lại chuyến đi địa ngục đó. Mọi chuyện bắt đầu trở nên tồi tệ ngay từ khoảnh khắc tất cả có mặt cùng nhau. Lúc đầu chỉ là những câu qua lại nho nhỏ, nhưng tất cả nhanh chóng bùng nổ. Và khi đi cùng nhau được khoảng một tiếng, thì không còn gì ngoài sự im lặng bao trùm lên chuyến xe. Cả ông bà Mori không ai thèm nhìn mặt nhau cả, còn Ran thì âm thầm nổi giận với ông Mori vì việc đó. Điều đó khiến Shinichi cảm thấy khó chịu khi ở giữa bầu không khí ngột ngạt này. Cậu quyết định núp mình vào một góc ở ghế sau và cố gắng trở nên vô hình nhất có thể.
Và Shinichi đã chui ra khỏi xe ngay khi nó dừng lại.
Ran đột nhiên nắm lấy khuỷu tay cậu. “Chúng ta sẽ đi check-in,” cô lên tiếng. Và không để cho bố mẹ mình có cơ hội cãi vả, cô nàng bắt đầu kéo Shinichi đi. Mãi cho tới khi không còn nhìn thấy bóng dáng của hai ông bà Mori nữa, cô mới bước chậm lại và thả tay người bạn của mình ra.
Shinichi chà xát tay cho máu lưu thông lại. “Chi vậy?”
“Chúng ta có hai phòng,” cô nàng giải thích, gương mặt cực kỳ quyết tâm. “Nếu hai người đó cầm được chìa khóa, họ sẽ nhất quyết để Bố ở với cậu. Nên tớ sẽ đưa cậu một chìa, và cậu không được phép cho người khác thấy. Cũng đừng cho họ biết cậu sẽ ở phòng nào. Bằng cách đó, Bố sẽ không có cơ hội chạy trốn.”
“Er… Ừ…” Cái ý tưởng thật sự rất logic, Shinichi buộc phải thừa nhận. Nhưng mùi vị của một trận thảm họa sắp sửa bùng nổ cũng lan rộng không kém. Hy vọng không ai sẽ bị thương sau chuyến đi này. Cậu sẽ cảm thấy cực kỳ tội lỗi nếu chuyện đó xảy ra bởi vì cậu là một phần nguyên do mà tất cả bọn họ ở đây (lý do khác là quyết tâm không ngừng của Ran khi cô muốn bố mẹ gắn kết lại với nhau).
Quầy lễ tân của khu nghỉ dưỡng nằm ở một sảnh lớn có dòng suối quanh co dưới sàn nhà. Các cầu gỗ cho phép mọi người dễ dàng đi qua nó. Shinichi nhìn xuống những dòng nước đang chảy, cậu có thể thấy hàng đống mấy con cá Koi đang bơi lười biếng xung quanh. Cơ thể màu cam, trắng và đen của chúng vẽ nên những đường cong duyên dáng xuyên qua lớp nước trong suốt.
Cậu đi theo Ran băng qua mấy cây cầu để tới quầy lễ tân. Ở đó, cậu chờ cô nói chuyện với nhân viên - một chàng trai trẻ với sự hứng thú kỳ lạ khi hỏi Ran về kế hoạch của cô nàng. Shinichi quan sát một lúc trước khi xác định cậu ta không phải đang có âm mưu gì đó. Như vậy thì tốt.
“Của cậu đây,” Ran đưa chìa khóa phòng cho Shinichi. “Có vẻ như có một phòng lớn và một phòng nhỏ. Nên gia đình tớ sẽ ở phòng lớn hơn, còn cậu ở phòng nhỏ nhé.”
“Nghe được đấy,” cậu đồng ý. Thật ra, còn trên cả tuyệt vời. Như vậy thì cậu sẽ không mắc kẹt trong cuộc chiến gia đình nhà Mori. “Vậy đi xem phòng thôi.”
“Ừ. Chúng ta sẽ cùng nhau ăn tối vào lúc bảy giờ nhé.”
Shinichi gật đầu, che giấu đi sự đau khổ của mình. Cậu thật sự hy vọng ông Kogoro và bà Mori có thể kết thúc cảnh chướng mắt lẫn nhau trước lúc ấy bởi vì nếu họ hành động giống với lúc cả hai ở trong xe thì chắc cậu chẳng nuốt trôi được mất. Đáng lý cậu đã tìm cách trốn khỏi đó nhưng như vậy sẽ để lại Ran phải một mình chiến đấu với sự căng thẳng - dù chính cô ấy tự mình tạo nên đống rắc rối này. Cô ấy đã giúp đỡ cậu vượt qua khó khăn của bản thân. Nên ít nhất cậu cũng phải hỗ trợ tinh thần cho Ran trong trận chiến này.
Cả hai chia nhau ở sảnh chính.
Các phòng của khu nghỉ dưỡng được sắp xếp trong nhiều tòa nhà khác nhau, mỗi tòa cao nhất chỉ có bốn tầng. Shinichi đi dọc theo hành lang của tòa nhà bên cạnh bể bơi của khu nghỉ dưỡng. Vừa đi vừa nhìn số phòng, và ngay lúc cậu nhìn thấy phòng của mình thì- Shinichi đâm sầm vào một người phụ nữ lớn tuổi đang đi tới từ hướng khác. Cả hai đều lùi lại để trụ vững người. Hai người chớp mắt nhìn nhau.
“Cháu xin lỗi,” Shinichi lên tiếng trước. “Cháu đã không nhìn kỹ đường.”
“Không sao, cả ta cũng vậy mà.” người phụ nữ hướng cậu nở nụ cười hiền từ. “Ta đang tìm phòng của mình.”
“Cháu cũng vậy,” chàng thám tử nói. “Bà có cần giúp đỡ không ạ?”
“Ah, không đâu. Nhưng cảm ơn nhé. Cháu thật tốt bụng.” Sau khi nói xong câu đó, người phụ nữ tiến tới trước mà mở cửa phòng.
Chính căn phòng mà Shinichi chuẩn bị mở.
Cậu nhìn chằm chằm cánh cửa phòng đã đóng lại. Tiếp đó, không nói một lời, Shinichi quay đầu về lại quầy lễ tân.
“Xin lỗi,” Shinichi đặt khóa phòng lên bàn tiếp tân. “Hình như có sự nhầm lẫn. Căn phòng này đã có người khác sử dụng rồi.”
“Vâng?” Nhân viên lễ quân xem chìa khóa phòng của cậu và nhấn tìm kiếm trên máy tính của mình. Cậu ta chớp mắt. “A, đúng rồi. Thật kỳ lạ. Có lẽ hệ thống đã bị lỗi.” Anh ta mỉm cười ngại ngùng với Shinichi. “Chúng tôi rất xin lỗi vì điều này. Xin chờ chút để chúng tôi xem lại.”
“Không sao. Đôi khi sẽ có lỗi xảy ra mà.”
Shinichi chờ đợi trong khi nét mặt của anh lễ tân ngày càng bối rối. Cuối cùng, chàng trai quay trở lại nhìn cậu với ánh mắt tiếc nuối.
“Thật xin lỗi nhưng các phòng tiêu chuẩn khác đều đã kín chỗ. Tôi thật sự không biết tại sao chuyện này lại xảy ra.”
“Oh, Uh…” Shinichi ậm ự. Không ổn chút nào. Điều này đồng nghĩa với việc cậu không có chỗ nào để ở lại. Shinichi cũng không thể về nhà ngay lúc này. Nơi này quá xa, đặc biệt với một người không có xe ô tô như cậu. Với lại Ran chắc chắn sẽ giết cậu nếu cậu dám cho bố cô ấy một cơ hội để trốn thoát khỏi kỳ nghỉ gia đình này. “Còn phòng nào khác không? Phòng nhỏ hơn cũng được?”
“Phòng tiêu chuẩn là phòng nhỏ nhất của chúng tôi rồi ạ, nhưng để tôi hỏi chuyện với ngài quản lý. Chúng tôi chắc chắn có thể sắp xếp mọi chuyện cho cậu.”
“À. Được thôi. Cảm ơn rất nhiều.”
Shinichi đi tới dựa vào lan can chạy dọc theo con suối ở đằng sau. Nơi này thật sự rất bình yên. Chắc phải tốn rất nhiều công sức mới có thể xây dựng được toàn bộ và cả đống cá dưới đây nữa.
“Cậu- cậu là Kudo Shinichi!”
Shinichi giật mình ngẩng đầu lên khi nghe thấy tiếng la đó. Kèm theo cả giật mình là sự sợ hãi. Cậu thật sự không muốn phải tốn công sức giải quyết với hàng đống câu hỏi dồn dập ngay lúc này. Nhưng khi nhìn thấy cậu nhân viên khi nãy đứng cùng với người vừa gọi tên cậu, Shinichi bắt đầu bối rối.
“Thật vinh hạnh khi được gặp cậu,” người đàn ông mới tới nhiệt tình nói. “Chào mừng tới khu nghỉ dưỡng! Gia đình tôi là người quản lý nơi này, thật sự là vinh hạnh của chúng tôi khi được chào đón cậu ở đây.”
“Uh, cảm ơn..?”
“Tôi đã nghe tới rắc rối của cậu rồi. Thất sự rất xin lỗi vì điều đó. Chúng tôi đã sắp xếp và sẽ chuyển cậu sang phòng thương gia.”
“Không cần thiết phải vậy đâu-”
“Không đâu! Ít nhất thì đây là những gì chúng tôi có thể làm. Thật ra, chúng tôi cũng chỉ còn một phòng trống đó. Phòng thương gia có hơi xa sảnh chính nhưng chúng tôi chắc chắn căn phòng đó rất thoải mái.”
“Oh, nếu việc đó không gây ra bất kỳ rắc rối nào-”
“Không, không hề đâu,” người đàn ông lại tiếp tục cắt ngang cậu. “Nhưng không biết, tôi có thể chụp ảnh cùng cậu không, bọn nhóc nhà tôi rất thích cậu.”
Trong lúc Shinichi đi tới phòng mới của mình, ừ thì, dù trong vài năm vừa qua, cậu gần như chẳng còn mong muốn gì với cái độ nhận diện của mình, nhưng có vẻ đôi khi nó vẫn có tác dụng.
-0-
“Tên Bakaito, ít nhất thì cậu cũng nên giả vờ hạnh phúc khi tới được đây chứ?”
“Cậu bảo tớ nên vui vì cái gì đây?” chàng ảo thuật gia giận dữ đáp lời. Anh đứng quay lưng lại với những chiếc cầu dẫn tới sảnh đợi. Ánh mắt màu chàm quét khắp xung quanh trong lúc quyết tâm né xa những nơi có mấy dòng suối chảy qua. Kaito đã chuẩn bị tâm lý rất sẵn sàng khi quyết định tới khu nghỉ dưỡng kinh khủng này. Cái sở thích của người xây dựng nơi này thật tệ hại.
“Vì kỳ nghỉ!” Aoko la lớn, cánh tay vung theo để diễn tả cảm xúc. “Dù nó có chủ đề thủy cung đi chăng nữa, cũng chẳng phải phòng nào cũng có bể cá.”
“Ừ, tất nhiên rồi. Nhưng nó chỉ đúng khi cậu không bắt tớ phải dùng chung phòng với tên thám tử tóc vàng ngu ngốc đó. Đây thật sự là kỳ nghỉ tồi tệ nhất.”
“Đáng lý tớ phải xin lỗi Saguru vì để cậu ấy ở chung phòng với cậu. Nhưng chắc chắn là tớ phải ở cùng với bố rồi. Ông ấy sẽ không cho phép tớ ở với bất kỳ ai trong số hai cậu. Với lại đều là giường riêng mà.”
“Biết rồi, biết rồi - mà chờ đã, thế quái nào mà cậu chỉ cảm thấy có lỗi với Hakuba?”
Con gái ngài thanh tra khịt mũi chống hông. “Không phải sao? Vì chúng ta đều biết rằng mọi chuyện sẽ tiếp diễn theo cái cách mà mấy trò chơi khăm của cậu liên tục phá rối cậu ấy.”
“Thì tớ cũng phải tự tìm niềm vui trong chuyện này chứ?”
“Argh! Thấy không? Thật hết nói nổi!”
“Tớ sẽ xem đó là lời khen ~”
Aoko hừ mạnh, nhưng cô quyết định sẽ phớt lờ lần này vì cuối cùng tâm trạng của Kaito cũng tốt lên. Nói thật, cô bắt đầu cảm giác tội lỗi khi đã lôi anh đi theo, nhưng, dù gì đây vẫn là cơ hội để cả hai ở bên cạnh sau khoảng thời gian quá lâu anh bận công việc của mình. Cô chỉ hy vọng lúc chuyến du lịch này kết thúc, Saguru sẽ không bị ám ảnh bởi nó. Thôi, cô sẽ bù cho cậu ấy vào lúc nào đó vậy.
-0-
Hakuba Saguru dừng lại trước cửa phòng, ánh mắt dõi theo cánh cửa như thể nó là cái miệng đẫm máu của con quái vật đáng sợ nào đó sẵn sàng nuốt chửng bất cứ ai tiến lại gần. Tất nhiên bản thân nó không phải là con quỷ thật sự, thứ kinh khủng nằm đằng sau cánh cửa kia kìa. Chàng tóc vàng thật sự đã cân nhắc tìm một khu vực phòng chờ nào đó để ngủ qua đêm, nhưng đời nào nhân viên của khu nghỉ dưỡng lại cho phép điều đó. Đặt bản thân cậu thì Hakuba cũng không cho phép điều đó xảy ra. Việc này sẽ gây ra những rắc rối không cần thiết cho các hành khách khác, chưa nói đến việc nó còn không hợp lệ. Chàng thám tử từ chối việc ép buộc bản thân mình phải chịu những vấn đề như vậy, đặc biệt khi nguyên nhân đến từ một tên đạo chích.
Nên Hakuba tự cổ vũ bản thân và tiến tới mở cửa. Thật chậm rãi.
Không có gì cả. Chỉ có bóng tối chào đón cậu từ phía bên kia cánh cửa. Là do Hakuba chưa tới đây? Nhưng người đó rời đi trước tiên mà. Nếu cậu ta vẫn chưa về phòng thì rốt cuộc tên đó đã đi đâu. Vị thám tử rùng mình khi nghĩ tới điều đó. Nhưng nếu nghĩ tích cực hơn, nếu Kuroba bày trò ở đâu đó, cậu ta sẽ không xuất hiện tại đây. Và đó chắc chắn là tin tức tốt đẹp nhất mà Hakuba đã nghe thấy tối nay.
Nhưng, cũng có thể đây là một cái bẫy. Có thể cậu đang đi thẳng vào nó. Kuroba thích nhất là che giấu thứ gì đó trong phòng rồi lại núp chỗ nào đó và tận hưởng khi có kẻ xui xẻo rơi vào cái bẫy của mình. Trong mắt Hakuba, cái khiếu hài hước của tên này chỉ là một thứ gì đó vừa kỳ quặc vừa điên rồ, thành ra, mọi người thật sự nên cảm tạ trời vì tên khốn điên rồ đó không có suy nghĩ thống trị thế giới hay thứ gì đó tương tự. Nhưng lúc này chắc cậu ta chỉ đang lượn lờ đâu đó thôi đúng không?
Hakuba nghiến răng. Cậu không thể đứng đây cả ngày - à, tối nay. Không thực tế chút nào. Cậu buộc phải đối mặt với nó thôi.
Cho dù nó có là gì đi chăng nữa. (vì cậu tin chắc rằng có thứ gì đó sẽ xuất hiện tối nay)
Điều đầu tiên mà cậu làm chính là kiểm tra phía trên cánh cửa. Không nhìn thấy thứ gì được treo lỏng lẻo trên đó, tiếp cậu thận trọng bước qua ngưỡng cửa. Hakuba dừng lại, toàn bộ cơ thể căng cứng và chuẩn bị cho thứ gì đó, nhưng một lần nữa, không có gì diễn ra cả.
Okay, hiện tại mọi chuyện vẫn tốt. Giờ thì đi tìm công tắc. Cảm giác sẽ nhẹ nhõm đi rất nhiều khi cậu bật được đèn lên. Thật khó chịu nếu bị mắc kẹt trong bóng tối khi biết Kuroba đang lượn lờ đâu đó quanh đây.
Phải mất một lúc chàng thám tử mới tìm thấy công tắc, nhưng cậu dễ dàng bật được nó. Ngọn đèn nhỏ trên lối vào phòng nhấp nháy, tỏa ra ánh sáng yếu ớt trong bóng tối. Công tắc tiếp theo bật đèn phía trên hai chiếc giường trong phòng. Chàng tóc vàng nhíu mày. Không thấy cả Kuroba và hành lí của cậu ta. Vậy là cậu ta thật sự chưa tới?
Với tâm trạng thở phào nhẹ nhõm, chàng thám tử tóc vàng đóng cửa và đi tới dọn đồ mình ra. Nhưng cậu vẫn không quên kiểm tra tủ quần áo và ngăn kéo để đề phòng có bẫy gì đó. Lúc này chưa phải lúc để buông bỏ sự đề phòng. Nhưng khi nhìn thấy mọi thứ đều an toàn, cậu quyết định mình có thể thư giãn một lúc. Hakuba cảm thấy đáng thương cho người bị tên ảo thuật đó chọn làm mồi nhử hôm nay, nhưng, cậu sẽ không phàn nàn về chuyện đó đâu.
Thông thường, cậu sẽ ngủ ở giường bên cạnh cửa sổ, nhưng nhớ tới việc người bạn cùng phòng là ai, lựa chọn cái gần cửa có vẻ an toàn hơn. Đề phòng trường hợp cần phải tháo chạy. Sau khi sắp xếp mọi thứ, cậu tiến vào phòng tắm để kiểm tra trước khi leo lên giường.
Ngay sau khi vừa đánh răng xong, Hakuba chú ý tới bóng phản chiếu của mình trên gương không còn rõ như lúc trước. Cảm giác như gương bị mờ sương vậy. Không, chờ đã, không phải là gương. Là không khí - càng ngày càng dày. Mắt cậu mở to. Là khói!
Quay gót, Hakuba nhanh chóng túm lấy tay nắm cửa, nhưng mọi chuyện đã quá muộn. Không cách nào mở ra, cho dù cậu có cố gắng hết sức đi chăng nữa. Dùng chút sức cuối cùng, cậu đập mạnh lên cửa.
“Kuroba! Mau mở cửa!”
Cậu thật sự không mong sẽ có câu trả lời, nên cũng không quá thất vọng. Thứ cuối cùng xẹt qua tâm trí trước khi bất tỉnh chính là mức độ chắc chắn khi suy xét đến độ tồi tệ của kỳ nghỉ này. Cậu yêu Aoko, thật sự, nhưng đáng lý cậu nên từ chối khi cô ấy mời cậu tới chuyến đi này.
-0-
Kaito huýt sáo khi rời phòng và khóa cánh cửa lại. Dù có thể không nhất thiết phải đánh ngất tên tóc vàng ồn ào đó, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Như vậy thì có thể chắc chắn Hakuba sẽ không biết anh đã qua đêm ở đâu - hay, chuẩn bị qua đêm ở đâu. Số thuốc đó đủ khiến cậu ta ngủ tới khi trời sáng và đủ để anh tạo ra dấu hiệu về việc mình chỉ vừa rời đi.
Tất nhiên, Aoko có lẽ sẽ tức giận lắm khi nghe thấy trò đùa này, nhưng anh biết cô sẽ tha lỗi cho mình thôi khi đưa cho cô nàng tấm ảnh bạn trai mình trong bộ đồ ngủ màu hồng cùng với con gấu bông khổng lồ.
Comments