Viên bóng nhỏ màu vàng lăn tròn trong đĩa quay, tiếp đó là tiếng người đàn ông đằng sau quầy vang lên cùng tiếng chuông. “Chúng ta đã có người chiến thắng!”
“Tuyệt!” Ran reo lên. Cô nàng mỉm cười vui vẻ nhận lấy phong bì và móc khóa giải thưởng từ người đàn ông. Giải thưởng là một tuần nghỉ dưỡng ở một khu resort dành cho bốn người. Có rất nhiều nơi tổ chức như thế này, nhưng mỗi nơi chỉ có một giải độc đắc duy nhất. Cô đã phải lượn qua ba địa điểm trước khi tìm thấy nơi vẫn còn giải nhất này. Ít nhất thì nỗ lực của cô đã được đền đáp. Chuyến đi sẽ là cơ hội hoàn hảo để gắn kết bố mẹ cô lại với nhau.
Nhét phong bì có kèm voucher cho kỳ nghỉ vào trong túi, Ran móc chiếc móc khóa hình linh vật của khu nghỉ dưỡng vào tay cầm rồi tiếp tục dạo phố. Đằng sau cô, một nửa hàng người với hy vọng kiểm tra may mắn của mình thở dài thất vọng và tản dần đi.
Có điều kỳ nghỉ này bao trọn gói cho bốn người, đồng nghĩa với việc cô dư ra một phiếu. Nên là, cô sẽ đưa nó cho ai đây?
Hình bóng chàng thám tử nào đó gần như ngay lập tức xuất hiện trong đầu cô. Shinichi lúc nào cũng bận rộn, còn luôn đuổi theo mấy tên tội phạm nếu không có việc học. Không biết bao lần cô nàng đã thấy cảnh đôi mắt gấu trúc với ly cà phê trong tay (dù biết rằng nếu không có chuyện gì cậu cũng sẽ uống cà phê thôi. Chỉ đơn giản là người con trai đó cuồng thứ thức uống đó). Trong số tất cả những người mà cô biết, Shinichi chắc chắn là người cần kỳ nghỉ ngơi đàng hoàng nhất. Với lại, cậu ấy chắc chắn sẽ rất cảm kích khi có thể tạm thời trốn thoát khỏi cảnh các nhà báo vẫn không ngừng săn lừng Shinichi.
Quyết định rồi, cô nàng thay đổi hướng đi và tiến thẳng tới nhà Shinichi. Nhưng trong chốc lát, Ran lại đổi hướng và chọn đi tới quán cà phê mà chàng thám tử thường dùng làm nơi trú ẩn.
Thấp thoáng thấy chỏm tóc quen thuộc ở góc quán cà phê đã chứng minh suy nghĩ của cô nàng là đúng đắn. Hôm nay Shinichi không cầm theo mấy tài liệu vụ án mà cầm theo quyển sách gì đó, nhưng cậu vẫn đắm chìm vào như thể đang giải quyết một mê cung hóc búa.
Không muốn làm cậu giật mình, Ran hắng giọng trước khi ngồi xuống. “Này Shinichi, bây giờ cậu rảnh không?”’
Đôi mắt màu xanh chớp nhoáng một lúc trước khi lấy lại sự tập trung lên người đối diện. “Oh, Ran. Có chuyện gì sao?”
“Tớ vừa nhận được mấy voucher cho một tuần nghỉ dưỡng,” Ran cho cậu xem mấy cái phong bì. “Cái này dành cho bốn người, nên tớ còn dư một chỗ. Do đó tớ nghĩ cậu có thể đi cùng tớ.”
“A, cảm ơn. Nhưng mà tớ có rất nhiều công việc---”
“Đó chính xác là lý do tại sao tớ lại đưa cậu cái này. Mỗi lần gặp cậu, đều cảm thấy cậu giống như đang kiệt sức vậy. Nghỉ ngơi cho tốt lần này đi.”
“...” Chàng thám tử không biết mình nên cảm ơn hay nên tiếp tục phản bác đây. Cậu cũng đâu có làm việc nhiều đến vậy, phải không? Dù gì cậu chỉ làm những việc mà bản thân phải làm. Đúng là đôi khi phải thức khuya, nhưng cũng chỉ có như vậy thôi, cũng chẳng phải cậu không dành ra chút thời gian rảnh hằng ngày để đọc sách hay dành thời gian với…
Cảm giác da mặt mình dần nóng lên, Shinichi nhanh chóng cầm lấy mấy tấm vé giơ lên cao để che mặt. “Mà không phải chỉ có hai phòng thôi sao…”
“Đúng rồi. Bố, mẹ, và tớ sẽ chung một phòng, và cậu sẽ ở phòng còn lại.”
“Bố mẹ cậu sẽ không đồng ý với việc đó.”
“Họ không có sự lựa chọn,” Ran dửng dưng nói, ánh nhìn nguy hiểm lướt qua trong mắt cô ấy. Shinichi rùng mình, đột nhiên cảm thấy hơi tiếc cho hai người. “Đó là lý do tại sao tớ đưa cho cậu tấm vé này. Nếu tớ chỉ có một phiếu, đồng nghĩa bọn họ sẽ không còn nơi nào khác để trốn thoát.” Khuôn mặt Ran hiện lên vẻ vừa đắc thắng vừa quyết tâm. “Lần này tớ nhất định sẽ ép họ dành thời gian cùng nhau! Và tớ sẽ có mặt ở đó để không ai được phép chen ngang lần này.”
Shinichi có chút nghi ngờ với sự thành công của kế hoạch. Đầu tiên, mẹ của Ran là một luật sư thành công, người dễ dàng chi trả cho một phòng khách sạn nếu bị ép đến đường cùng. Mặt khác, đề cập đến những lỗ hổng trong kế hoạch của cô ấy sẽ là một bước đi tự sát bởi vì cô nàng sẽ bùng nổ ngay lập tức. Vậy nên cậu im lặng nhận lấy tấm phiếu mà cô nàng đưa tới với nụ cười ngại ngùng.
“Tớ đoán nghỉ ngơi một lúc đôi khi cũng là một ý kiến hay.”
-0-
“Moshi moshi.”
“Kaito?”
“Ah, Aoko. Thật là một niềm vinh hạnh khi có thể lại nghe được giọng nói tuyệt vời này của cậu.” Hướng dẫn đội kỹ thuật điều chỉnh lại ánh sáng trong hội trường và dành chút thời gian nghỉ ngơi, anh bước sang một bên để nghe điện thoại. “Vậy tại sao tớ lại có niềm vinh hạnh này đây?”
“Tớ muốn rủ cậu đi ăn trưa. Có chút chuyện tớ muốn nói với cậu.”
Vị ảo thuật gia liếc nhanh qua đồng hồ. Hai phút nữa là tới giữa trưa. “Ah, tớ rất thích, nhưng mà còn vài thứ tớ phải làm cho xong trước buổi biểu diễn ngày mai. Lúc khác được chứ?”
“Đây là lần thứ sáu cậu nói câu này với tớ.” Anh thậm chí có thể cảm nhận được sự giận dữ trong âm thanh đó. “Cậu đang tránh né tớ?”
“Thôi nào Aoko, không phải chính cậu cũng đã nói tớ là một người bận rộn sao. Tớ không bao giờ trốn cậu.”
“Vậy chắc chắn cậu có thể dành ra năm phút để ra ngoài đây và nói chuyện trực tiếp với tớ.”
“Cậu ở đây?”
“Tớ ở ngay ngoài sảnh chính. Và nếu cậu dám nói mình không có thời gian cho cuộc nói chuyện này thì tớ sẽ không bao giờ nói chuyện với cậu nữa!”
“Được rồi, được rồi, tớ tới đây. Jeez, đừng xấu tính như vậy chứ.”
Tiếng điện thoại đã bị ngắt. Kaito bật cười, anh cất điện thoại vào túi và đi tới cửa ra vào. Cơn giận dữ bùng cháy của Aoko là một trong những tính cách đáng yêu nhất của cô, quan trọng là nó chưa hề mài mòn theo thời gian. Đúng là anh cảm thấy có lỗi khi đã không liên lạc nhiều với cô ấy thời gian gần đây, nhưng cũng vì kế hoạch cả. Chắc chắn Kaito sẽ đền bù cho cô ấy sau khi mọi chuyện kết thúc.
Aoko thật sự đang chờ anh ở ngoài cửa chính. Biểu cảm có chút lạnh lùng của cô nàng mềm dịu hẳn đi khi cô nhìn thấy anh tiến tới.
“Vậy, cậu muốn nói gì với tớ đây?” anh lên tiếng.
“Keiko đã thắng những giải thưởng này cho chuyến nghỉ ở một resort, nhưng cô ấy đã đưa nó cho tớ bởi vì có chuyến đi khác với gia đình vào thời gian đó. Nên tớ mới hỏi cậu có muốn đi cùng không. Dù gì chúng ta cũng không có nhiều thời gian ở cạnh nhau vì các tiết học với mấy buổi biểu diễn của cậu, nên đây chắc chắn là một cơ hội tuyệt vời để tận hưởng cùng nhau đó.” Cô nàng đánh ánh mắt mong đợi lên anh. “Nên?”
“Chính xác thì thời gian là khi nào?”
“Tuần đầu tiên của tháng tới.”
“Tháng tới sao?” Kaito ngẫm nghĩ. “Tớ không có lịch trình vào tuần đó. Dù tuần kế tiếp thì đã được lên lịch sẵn. Nhưng tớ có thể chuẩn bị mọi thứ đâu ra đấy thôi.”
Gương mặt Aoko sáng lên. “Vậy cậu sẽ đi?”
Anh mỉm cười trả lời. “Ừa. Nghe có vẻ vui đó.”
“Hứa nhé? Cậu không được phép từ chối nếu như có người nào đó đột nhiên tới và nhờ cậu biểu diễn cho nhà hát mới của họ vào tuần đó hay đại loại gì như thế nào nhé?”
Anh bật cười. “Ừ.”
“Tuyệt. Đây, vé của cậu.” Cô nàng lục túi, lôi ra vừa điện thoại, chìa khóa, và một đống thứ đồ lặt vặt khác rồi mới tìm thấy thứ đang nói tới. Cô nàng đưa phong bì cho anh. “Đừng đánh mất đó.”
“Không đâu.” Anh nói, nhưng tầm mắt lại đặt trên thứ được gắn vào chìa khóa của cô nàng. Đó là một con cá hoạt hình có hoa văn và màu sắc giống cá koi, có cả râu và đôi mắt to, ngấn nước. “Cái quỷ gì thế?”
Aoko nhìn theo ánh mắt anh. “Oh, cái này? Là móc khóa. Không phải quá rõ sao?”
“Ừ thì đúng, nhưng tại sao cậu lại dùng nó? Nếu cậu không tìm thấy cái nào đẹp hơn, tớ có thể chọn giúp cậu.”
“Nói gì vậy? Nó đẹp vậy mà.”
Kaito khịt mũi. “Chỉ có những người khùng mới nghĩ con quái vật mắt lồi ghê tởm đó trông dễ thương.”
“Này, cậu là người duy nhất không được phép nói người khác điên rồ đấy!”
Vị ảo thuật gia nhún vai. “Sao cũng được. Nhưng sao cậu có được nó?”
“Nó là linh vật cho khu resort mà Keiko đã thắng giải. Nên họ đã tặng kèm với mỗi phần thưởng. Keiko rất thích nó, nhưng cô ấy bảo sẽ thật kỳ lạ khi sử dụng thứ của nơi mà cô chưa từng tới. Do đó, cô ấy đã đưa nó cho tớ, nhưng cũng muốn tớ mang thứ gì đó có hình linh vật từ khu nghỉ dưỡng lại cho cô ấy.”
“Chờ đã… Cái thứ xấu xí đó là linh vật cho kỳ nghỉ mà cậu vừa mới mời tớ?!”
“Đúng rồi. Đó là khu nghỉ dưỡng với chủ đề về biển cả. Tớ nghĩ cũng hơi kỳ lạ bởi vì cá Koi không phải loài cá thuộc đại dương, nhưng nghe nói người chủ đã nhất quyết chọn con vật này bởi vì họ thích chúng hay đại loại như vậy.”
“Ahoko! Cậu điên à? Người bình thường nào lại muốn tổ chức khu nghỉ dưỡng theo phong cách biển cả chứ?!” Cách mà anh phát âm từ ‘biển cả’ nó giống như cái cách mà người khác thường gào tên ‘con gián’ vậy.
Cô nàng nhìn bạn mình với vẻ bực bội. “Chỉ có cậu mới nghĩ như vậy thôi.”
“Vậy thì cứ đi đi, trừ tớ ra.”
“Nhưng cậu vừa mới đồng ý với tớ là sẽ đi.”
“Đó là trước khi tớ biết về cái khu nghỉ dưỡng. Tớ dám cá cậu đã cố tình giấu nó.”
“Bakaito!” Aoko giẫm mạnh chân. “Tớ chỉ muốn chúng ta dành thời gian cùng nhau. Cậu không hiểu sao? Hay cậu không xem tớ là bạn cậu nữa?”
Chàng ảo thuật gia há hốc mồm. “Cái gì? Không, tất nhiên là không rồi. Sao lại hỏi câu hỏi như vậy chứ?”
“Vậy cậu mong tớ sẽ nghĩ gì? Thậm chí cậu còn chẳng xuất hiện gần đây. Rồi tới khi cậu đồng ý sẽ đi chơi cùng với tớ, cậu đơn giản phá bỏ lời hứa chỉ với cái chủ đề nhỏ bé ngu ngốc. Đó chỉ là một khu nghỉ dưỡng thôi! Thậm chí còn rất bình thường khi một cái resort được thiết kế theo phong cách đó. Với lại ngoài biển đâu phải chỉ có mỗi cá không thôi đâu.” Aoko dừng lại rồi hít mạnh sau tràn bùng nổ của mình. “Vậy rốt cuộc cậu có đi với tớ không?”
Kaito không trả lời ngay lập tức. Aoko vòng tay lại và liếc mắt nhìn anh. Cuối cùng chàng ảo thuật gia phải thở dài thườn thượt. “Tốt thôi. Tớ sẽ đi.”
Biểu cảm giận dữ trên gương mặt của cô nàng cuối cùng cũng biến thành nụ cười. “Tốt. Tớ chắc tất cả chúng ta sẽ đều vui vẻ thôi.”
“Chờ chút. Chúng ta?”
“Tất nhiên rồi. Cậu sẽ không nghĩ tớ chỉ mời mình cậu chứ? Gói du lịch dành trọn cho bốn người. Nên là tớ, cậu, bố tớ và Saguru.”
Kaito cau mày. “Đáng lý tớ phải nghĩ tới. Đây chắc chắn sẽ là kỳ nghỉ tồi tệ nhất.”
Aoko đánh ánh mắt nguy hiểm về phía cậu. “Ý cậu là gì?”
“Không có gì, không có gì.” Anh lắc đầu khi cô nàng quay lưng lại. Cô nàng đang dần trở nên lén lút hơn rồi. Nhưng mặt khác, mọi chuyện đã tiến hành đúng theo những gì đã đề ra.
Comments