Nói thật, Shinichi cũng không quá ngạc nhiên khi mở cửa và phát hiện người bên ngoài là Kaito.
Không, phải nói là có một phần ngạc nhiên. Nhưng không phải việc Kaito xuất hiện ở đó. Thứ mà cậu ngạc nhiên chính là việc anh đã gõ cửa. Đây là lần đầu tiên mà Kaito làm việc này, bởi vì thường thì cứ thích là vị ảo thuật gia này lại chui vào từ đâu đó.
“Có gì trên mặt anh sao?”
Đôi mắt xanh chớp mắt bối rối. “À, không?”
“Vậy, em sẽ tiếp tục đứng đó nhìn anh, hay là em sẽ để anh vào? Hay là em đang giấu ai trong đó?”
“Em cũng chẳng phải anh,” chàng thám tử đảo mắt bước sang một bên. “Anh ăn tối chưa?”
“Với gia đình nhà Nakamori rồi. Còn em thì sao?”
Cậu thở dài. “Em cũng ăn với gia đình của Ran rồi. Cứ y như là ăn trong vùng chiến vậy.”
“Tệ đến vậy luôn sao?”
“Em không muốn nói tới nó.”
“Ah, mà phòng đẹp đấy.”
Shinichi hừ nhẹ. “Đừng có nói với em không có bàn tay của anh nhúng vào. Nhưng anh làm cách nào vậy?”
“Này nọ thôi. Cũng không có gì đáng nhắc tới. Anh chỉ muốn chúng ta cũng có thể tận hưởng chuyến đi thôi. Nhà hàng này nọ là không khả thi rồi, nên phòng ngủ có vẻ thực tế hơn.”
Shinichi cố gắng đè nén lại máu nóng đang dồn lại trên gương mặt mình trong lúc bước vào phòng bếp. “Anh chắc đã xem xét hết mọi thứ rồi nhỉ. Uống cà phê chứ?”
“Có chocolate nóng không?”
“Để em xem.” Shinichi lật mấy gói đồ uống trong rổ bên cạnh máy pha cà phê. “Hình như có đó. Nhưng tốn hơi lâu chút.”
“Không cần vội đâu.” Kaito mỉm cười với cậu trước khi đảo quanh căn phòng một lần để chắc chắn không có gì ẩn giấu trong đó. Anh không nghĩ sẽ có gì xuất hiện ở đây, nhưng an toàn vẫn hơn.
Có khá nhiều bức tranh lớn về biển cả trên mấy bức tường, nhưng thật mừng khi không thấy mấy cái vây cá hay đuôi ở đâu. Tốt.
Sau khi kiểm tra tất cả các ngóc ngách, Kaito ngồi phịch xuống ghế dài đối diện với TV. Shinichi cũng ngồi xuống với hai chiếc cốc trên tay.
“Này.”
“Cảm ơn.” Kaito mỉm cười cầm lấy một ly trước khi vòng tay ôm lấy hông cậu.
Cả hai cùng xem phim, tận hưởng cảm giác thoải mái từ sự hiện diện của người kia, và để cho mọi căng thẳng ngày hôm nay trôi dần đi. Thậm chí ngay cả khi đã uống xong ly cà phê, Shinichi cũng không muốn rời đi mà cuộn tròn người bên cạnh anh, gối đầu lên bờ vai đó. Vậy nên, chàng thám tử cứ cầm lấy cái cốc rỗng và thả lòng người thư giãn. Đột nhiên, mọi thứ khó chịu và áp lực suốt cả ngày hôm nay dường như chỉ còn là một mảnh ký ức mờ nhạt, chỉ biết hiện tại cậu đã ở đây, và với Kaito.
Vị đạo chích cũng tận dụng cơ hội để nghỉ ngơi đầu óc và ổn định lại cảm xúc của mình. Cả ngày hôm nay anh đã rất căng thẳng bởi mấy cái con có vảy màu đỏ đó. Dù đã chuẩn bị mọi tâm lý, điều đó cũng không đồng nghĩa với việc anh thích sự có mặt của chúng. Nhưng nó đáng, khi nhìn thấy đỉnh đầu đang gác trên vai mình thế này. Con đường phía trước cũng chẳng dễ dàng gì, nhưng anh biết cả hai sẽ vượt qua được. Anh không cho phép sự thất bại xảy ra, và anh chắc Shinichi cũng nghĩ như vậy.
Bộ phim đã tới hồi kết, đột nhiên, một con cá koi xuất hiện trên màn hình đó khi nó bắt đầu quảng cáo về khu nghỉ dưỡng mà cả hai đang ở. Nó đang hướng thẳng tới camera… gương mặt của con cá đó đang dần phóng đại trên màn hình.
Kaito chụp lấy điều khiển trên bàn và tắt nó đi.
Chuyển động đột ngột của Kaito khiến Shinichi tỉnh ngủ. Chàng thám tử nhanh chóng nhìn xung quanh vì nghĩ rằng cả hai bị thứ gì đó tấn công (có thể từ mấy tay nhà báo hay tên biến thái nào đó. Với cái công việc của cậu, không gì là không thể xảy ra.) Không nhìn thấy gì, cậu quay sang Kaito. “Có chuyện gì sao?”
Kaito gượng cười, vươn tay lên vò tóc cậu. “Không, ít nhất thì không phải bây giờ.” Anh thở dài thường thượt. “Chỉ là lúc này anh đang bị bao vây bởi mấy con quái vật mắt lồi có vảy. Hy vọng em sẽ cảm kích với mọi công sức của anh.”
Đôi mắt kia dịu lại, dù trong đó lấp lánh nét cười nhẹ. Trong tất cả những thứ mà con người có thể ám ảnh về, thật sự có hơi mắc cười và bất ngờ khi biết Kaito sợ cá. Đặc biệt là với một người đàn ông đã quen với việc nhảy ra khỏi từ tòa nhà cao tầng. So với đó thì một con cá tính là gì đây? Nhưng cũng thật ngọt ngào khi anh lại sẵn sàng đối mặt với chúng vì thời gian của cả hai. Suy nghĩ đó khiến Shinichi cảm thấy thật ấm áp và cảm động.
Cũng khiến cậu…
Shinichi đỏ mặt, cậu cúi đầu rồi rúc người gần hơn về phía Kaito.
Kaito vẫn còn tiếp tục lầm bầm. “Mà em có biết họ đã cố gắng gọi cho anh món gì không? Thiên địa ơi, chỉ có duy nhất một món có thể ăn được ở trong cái thực đơn đó. Thật kinh khủng. Phải tốn mất năm phút anh mới có thể lọc từng miếng đó ra khỏi cái món mà họ gọi là siêu phẩm. Chưa nói đến cái màn trang trí nhá. Chúng thật là-”
“Được rồi, Kai, em hiểu mà,” Shinichi cắt ngang trước khi chàng ảo thuật gia tiếp nối câu chuyện về khung cảnh trang trí của nhà hàng. Vẻ mặt bực tức ấy khiến cậu mắc cười. “Anh không thích nơi này. Và em rất biết ơn với tất cả những chuyện mà anh đã làm. Nên em có thể đền bù gì cho anh đây?”
Kaito ngay lập tức bỏ qua những con quái vật cá đáng sợ. “Anh có vài ý tưởng,” Shinichi rùng mình khi nghe thấy câu nói đó. Cánh tay vòng quanh người Shinichi hạ thấp xuống tí nữa. Ngón cái dần ma sát thành những vòng tròn bên hông chàng thám tử.
Shinichi quay người đè môi mình lên môi anh. Nụ hôn này vừa chậm rãi vừa mơn trớn, dù gì cũng chẳng ai vội cả. Cả hai đơn giản chỉ tận hưởng sự thân mật giữa đôi bên.
Nhẹ nhàng tách môi của Shinichi, Kaito đẩy sâu nụ hôn giữa cả hai. Lưỡi quấn lấy nhau trong một điệu nhảy chậm rãi.
“Cũng quên nói, nãy em vừa mới ăn bánh,” Shinichi thì thầm bên môi của chàng đạo chích.
Kaito ầm ự, tiếp tục nụ hôn khác. “Oh? Vị gì?”
Shinichi hừ nhẹ. “Phải hỏi sao? Là socola đấy.”
“Nghe ngon nhỉ.”
“Em đi lấy nó nhé?”
“Hmmmm.”
“Anh còn thật sự cân nhắc?” Shinichi bĩu môi.
Kaito cười khúc khích. “Sao, ghen à?”
“Chỉ vì cái bánh? Tất nhiên là không rồi. Sẽ ngốc đến như nào chứ?” chàng thám tử chế giễu. “Mà nếu anh muốn ăn thì nó ở trong tủ lạnh.” Shinichi định đứng dậy, nhưng Kaito đã kéo cậu lại, cánh tay siết chặt vòng hông của chàng thám tử.
“Không vội,” Kaito nói rõ ràng, anh rướn người về phía trước để cướp lại đôi môi vừa tách ra. “Có em ở đây rồi.”
“Chà, thật vui khi nghe thấy điều đó.” Đáng lý Shinichi đã nói nhiều hơn, nhưng lưỡi của ai kia ngăn chặn cơ hội đó của cậu. Nhưng cậu không phiền. Nụ hôn lần này đã bốc cháy hơn rất nhiều. Tiếng rên rỉ nhỏ bé của Shinichi thỉnh thoảng vang lên khi cậu giơ tay ôm lấy cổ anh.
Và khi mà cậu đã ngồi lên đùi anh, Shinichi có thể cảm nhận được thứ đang không ngừng căng trướng bên dưới lớp quần anh. Cơ thể cậu cũng dần nóng lên theo phản ứng, cảm giác kích thích không ngừng run rẩy trong xương sống cậu.
Bàn tay thô ráp lần mò bên dưới lớp áo sơ mi cậu. Tay cậu cũng trượt dần xuống tháo gỡ từng nút áo trên lớp áo sơ mi anh - màu xanh giống như áo sơ mi của Kid. Thật đúng là, khi não bộ cậu dần buông xuôi theo bản năng, thì một phần lý trí nào đó vẫn lưu ý tới điều này. Một lúc sau, áo của cả hai đã nằm thõng một bên ghế sô pha. Những ngón tay lướt nhẹ trên làn da trần. Cả hai đều dính lại gần nhau hơn, mong muốn tìm điểm kết nối.
Kaito tách môi rồi mơn trớn theo đường cằm Shinichi trước khi liếm rồi hút mạnh trên làn da cổ nhạy cảm của chàng thám tử. Shinichi theo bản năng ngẩng đầu, bàn tay trượt dọc theo phần ngực trần của Kaito. Nhịp thở thỏa mãn bật ra từ đôi môi cậu. Đôi tay mò mẫm xuống phía dưới rồi kéo mạnh dây kéo quần của chàng ảo thuật. Gương mặt kia hơi cau có khi động tác bị thứ gì đó kẹt lại.
Kaito cười khúc khích bên cổ cậu. “Để anh.” Anh cà răng qua xương quai xanh Shinichi.
Chàng thám tử giật mình la lên. Dù chỉ mất tập trung trong chốc lát, cậu đã phát hiện đồ của hai người đều đã biến mất. Cậu lắp bắp.
“Làm cách nào mà anh…?”
“Suỵt. Một ảo thuật gia thì không được phép tiết lộ bí mật của mình.”
“Anh phá gì đồ em rồi đúng không?”
“Ý em là sao?”
Shinichi đánh ánh mắt ngờ vực về phía anh trước khi quyết định bỏ qua việc này (dù cậu đã nhớ việc sẽ kiểm tra lại từng món đồ trong tủ quần áo của mình khi quay lại). Cậu di chuyển, rút người ra khỏi Kaito.
Chàng ảo thuật nhướng mày ngạc nhiên. “Shinichi?”
Shinichi không trả lời. Thay vào đó, cậu trượt người xuống cho tới khi tầm mắt ngang với con thú đang chuẩn bị bùng nổ của anh. Cậu đỏ mặt, nhớ lại cảm giác khi thứ đó bên trong mình. Nhưng…
Tự cổ vũ bản thân, cậu chần chừ trong chốc lát trước khi liếm lên thứ nhạy cảm của Kaito. Nghe thấy tiếng thở gấp của chàng đạo chích, Shinichi chà nhẹ môi mình lên phần đầu khấc trước khi nuốt trọn độ dài đó vào miệng mình.
Kaito cố gắng kiềm chế, ánh mắt màu chàm kia khép hờ chăm chú theo dõi từng cử động bên dưới. Anh liếm nhẹ đôi môi khô khốc của mình.
Trong lúc chàng ảo thuật tận hưởng cảm giác ẩm ướt mà nóng bỏng trên thân mình, anh vẫn phát hiện ra chàng thám tử của mình dường như có chút mất tập trung? Còn thở gấp? Hiếu kỳ, anh nhướng người tới, bàn tay nắm lấy mái tóc mềm mại kia.
Đó cũng là lúc anh phát hiện Shinichi chỉ dùng một tay để giữ lấy thăng bằng cho cơ thể, còn tay khác - oh. Ra đó là nơi mà anh đã đánh rơi tuýp bôi trơn. Anh cứ nghĩ họ đã vô tình làm rớt nó ở đâu đó, nhưng xem ra vẫn là chàng thám tử của anh nhanh tay.
Anh không thể nào nhìn đi chỗ khác. Có thứ gì đó cực kỳ rạo rực khi nhìn thấy cảnh cậu tự chuẩn bị cho anh.
Shinichi bật ra tiếng nấc ngạc nhiên khi đôi bàn tay trên vai mình đột nhiên đẩy cậu. Tiếp đó là môi Kaito nuốt trọn đôi môi cậu. Một tay anh bắt lấy cằm Shinichi, ép buộc cậu ngẩng đầu lên, tiếp nhận lấy nụ hôn nóng bỏng điên cuồng của anh… Và đến lúc cậu kịp tỉnh táo, cả cơ thể đã bị kéo lại lên ghế bành.
Giọng trầm thấp gần như biến thành tiếng gằn của tên trộm vang lên bên tai cậu. “Anh muốn em. Ngay bây giờ.”
Shinichi đỏ mặt, bật ra tiếng cười vô lực. “Thật mất kiên nhẫn.” Dù nói vậy, cậu lại nhấc thân mình lên để ngồi lên đùi anh.
Kaito đáp lại với nụ cười của kẻ săn mồi. Bàn tay điêu luyện kia trượt từ hai bên đùi cậu rồi lên tới hông, chỉ dẫn cậu đi theo đúng vị trí. Shinichi nín thở khi cảm giác thứ đó đang đặt ngay lối vào bên trong. Mí mắt cậu rung lên. Chàng thám tử cố gắng thả lỏng khi ngồi dần xuống dương vật đang sừng sững kia. Dù vậy, mấy cái gối mềm của ghế bành chẳng giúp ích chút nào, đặc biệt khi hai chân cậu đang không ngừng run rẩy. Và Shinichi trượt chân. Trọng lực vẫn là thứ chiến thắng, tiếng nức nở hổn hển vang lên khi cậu cố gắng làm quen với thứ đang bên trong mình. Các thớ cơ căng chặt trước sự đột ngột xâm nhập. Thật nóng và lớn, cả cảm giác căng trướng ở bên dưới cũng cực kỳ đau - dù len lỏi bên trong đó vẫn mang chút cảm giác khoái cảm.
Kaito nuốt xuống tiếng rên rỉ. Shinichi giống như một cái vòng sát nóng bỏng đang bao chặt lấy anh. Tất cả những gì anh muốn ngay lúc này chính là ghì chặt cậu vào sô pha và thúc cậu bằng tất cả sức lực của mình nhưng anh cố kìm nén. Shinichi vẫn đang dựa vào anh, hơi thở hổn hển, mang theo cảm giác ấm nóng bên cổ chàng ảo thuật gia. Kaito tự hỏi không biết Shinichi có nhận ra việc này nó kích thích đến mức nào không. Cảm giác y như vị thám tử nhỏ bé đang không ngừng đòi hỏi thêm nhiều nữa.
Để tự đánh lạc hướng bản thân cũng như cho người yêu mình một chút thời gian thích ứng, anh vuốt nhẹ hông cậu, cảm nhận làn da kia run rẩy theo từng cú chạm. Ngón tay thon dài nhảy múa trên cặp đùi trắng nõn mềm mại, tiếp đó ma sát và nhéo lấy hai đầu vú nhạy cảm. Shinichi ngọ nguậy.
Ma sát nhẹ nhàng từ những chuyển động đó khiến cả hai đều bật ra tiếng rên. Không đủ. Shinichi bấu chặt tay lên vai Kaito để giữ lấy thăng bằng. Cậu nhấc người mình lên, cảm nhận từng chút một ma sát kia khi nó dần trượt ra khỏi cơ thể mình, rồi lại chậm rãi ngồi xuống. Mỗi lần nhấp vào rồi rút ra đều khiến từng sợi dây thần kinh của cả hai run rẩy. Nhịp độ khá chậm chạp bởi cả hai đang cố gắng điều chỉnh chuyển động của mình.
Tiếp đó, Kaito dựa người hẳn vào ghế sô pha để chuẩn bị tốt hơn. Ngón tay anh bấu chặt lấy hông Shinichi rồi thúc mạnh vào người chàng thám tử. Shinichi bật khóc khi Kaito không ngừng nhấn vào chỗ nhạy cảm nhất trong người cậu. Cả người cậu mềm nhũn, nhưng lúc này Kaito đã là người cầm lấy giây cương, và tất cả những gì mà Shinichi có thể làm là bám theo nó.
Bắt gặp ánh mắt tự mãn trong đôi mắt màu chàm kia, Shinichi di chuyển hông mình để Kaito có thể tiến vào sâu hơn. Nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi cậu khi chàng trai kia phát ra âm thanh giống như tiếng gầm gừ, bàn tay trên hông cũng siết chặt hơn. Nhưng biểu cảm đó cũng nhanh chóng biến mất khi nhịp điệu của đoạn nhảy nóng bỏng đó dồn dập hơn. Không ngừng ra, vào, ra-
Cậu cố gắng kiềm chế nhất có thể, nhưng mọi chuyện vẫn phải đến hồi kết. Shinichi rên rỉ tên anh khi cậu tới, và tiếng rên đó càng lớn hơn khi cậu cảm nhận được dòng chảy ấm nóng bên trong mình. Chàng thám tử đổ gục xuống người anh thở hổn hển.
Chẳng ai di chuyển cả bởi cả hai đang bận chìm đắm trong cảm giác và cả sức nóng từ cánh tay mà đối phương mang lại.
“Anh yêu em.”
Shinichi chớp mắt, nụ cười mềm mại thoáng qua trên gương mặt. Cậu quay đầu và đặt nụ hôn lên má anh. “Em cũng yêu anh.”
Sự trầm lặng thoải mái len lỏi bên trong cả hai. Shinichi rúc người sâu hơn vào người anh. Nhưng thực tiễn là một thứ tàn nhẫn, và nó đang không ngừng kéo cậu ra khỏi vòng tay ấm áp.
“Chúng ta nên quyết định sẽ làm gì,” cậu miễn cưỡng nói. “Ngày mai.”
Kaito thở dài. “Bây giờ anh không muốn nghĩ tới nó.”
“Nhưng…” Cậu yên lặng khi ánh mắt màu chàm kia nhìn tới. Ánh mắt đó thật mềm mại nhưng lại tràn đầy quyết tâm.
“Tất cả những gì anh muốn nghĩ ngay lúc này, và cả tối nay, chỉ có em.”
Shinichi đỏ mặt.
Đôi môi ấm nóng lại phủ lên môi cậu, chặn đi những câu chữ không cách nào thành lời. Nhưng, Shinichi nghĩ, có lẽ mọi chuyện sẽ ổn. Cái cảm giác đang không ngừng trào dâng trong lồng ngực mình. Nó là thứ mà cho dù có dành cả trăm năm thời gian để chuẩn bị cậu cũng không cách nào nói ra lời. Nó là sự khao khát, là hy vọng, là giấc mơ, và cả nỗi buồn, ấm áp, hạnh phúc, ngọt ngào nhưng lại kinh khủng và cả tràn ngập nỗi sợ hãi.
Nhưng lúc này cậu cũng chẳng muốn nghĩ về nó - cũng không muốn nghĩ về ngày mai, tương lai, và cả những thứ không ai có thể đảm bảo. Ngay lúc này đây, cậu chẳng muốn nghĩ gì cả. Tất cả những gì cậu muốn - tất cả những gì cậu cần - ngay lúc này chỉ là Kaito. Người đang ở đây.
Ngay lúc này.
Tiếng rên rỉ bất ngờ vang lên, gương mặt cậu nóng hổi. Dương vật Kaito lại bắt đầu hùng hục khí thế - và nó vẫn còn ở trong cậu.
Shinichi bật ra tiếng nức nở kháng cực khi Kaito di chuyển và có xu hướng rút ra khỏi cậu. Rồi tiếng nức nở đó lại chuyển thành tiếng la khi Kaito bất ngờ đứng dậy. Vị ảo thuật gia nhanh chóng điều chỉnh tư thế rồi một đường bế chàng thám tử của mình về phòng ngủ.
Thả Shinichi xuống giường, Kaito đè lên người cậu, một tay nắm lấy cổ tay cậu ghìm chặt trên nệm trong lúc đôi môi đói khát bắt lấy đôi môi đó. Cánh tay còn lại đẩy rộng chân cậu ra. Tiếp đó, anh lại thúc sâu vào cái động ấm nóng ngon ngọt kia. Lưng cậu cong lên theo từng nhịp thúc, đôi chân theo bản năng vòng lấy hông của vị đạo chích.
Kaito nhếch miệng bên cổ Shinichi. “Anh cực thích nghe em gào lấy tên anh.”
Shinichi ngửa đầu ra sau, và cùng với chuyển động của thứ hùng dũng bên dưới, tên Kaito không ngừng vang vọng trong phòng ngủ.
Điệu nhảy tình yêu giữa hai người cứ liên tục tiếp diễn suốt đêm đó.
Comments