Nhiệt độ thấp đến đáng sợ trên sân thượng không ngừng khiến cậu tê cóng, cái lạnh thấm qua chiếc quần cotton mỏng khiến nó bám dính vào da. Cơ thể không ngừng run rẩy. Anh cười khúc khích trước khi cầm lấy cái áo choàng và vòng nó qua vai của Shinichi. Nó nặng hơn cậu đã từng nghĩ, lớp lót lụa nhẹ nhàng phất qua lại trên chiếc áo khoác mà cậu đang mặc trước khi Shinichi nắm một góc để giúp nó nằm nguyên vị trí. Thật ấm áp, áo choàng mang theo mùi vị của hoa nhài. Kid hình như cũng có mùi giống như hoa nhài.
“Đừng có đông cứng nha anh chàng thám tử bị teo nhỏ.” Kid thì thầm bên tai cậu. Shinichi cảm thấy nhột nhạt ở bên tai, mặc dù không phải là theo hướng xấu. Nó tựa như một cơn gió ấm thổi qua bên má và bên cổ, khiến cho cậu rùng mình. Cậu không biết điều này là tốt hay xấu, chỉ có điều nó thật mới mẻ. “Cậu đang bị sốt.”
“Không có.” Cậu nhanh chóng kiểm tra nhịp đập của mình. Thật mơ hồ. Cậu lẽ ra nên nói điều này cho Haibara, nhưng mà Shinichi lại không muốn khiến cô nàng phải lo lắng khi mà khoảng cách của hai người quá xa để mà cô ấy có thể đến để giúp đỡ. “Mà cậu gọi tôi ra đây để làm gì?”
“Tôi có một câu chuyện muốn kể cho cậu, coi như là để đáp trả cho những gì mà cậu đã chia sẻ suốt từ nãy đến giờ.” Kid quấn chặt áo choàng quanh cơ thể. “Nhưng mà nếu như cậu thật sự không sao.”
Hơi ấm nhanh chóng bao phủ qua người cậu, chạy xuống cả lồng ngực và đặc biệt là ngay bên cạnh, nơi mà Kid ngồi, tựa như một lò sưởi ấm hình người. Shinichi chưa từng ngồi gần anh đến mức này kể từ lần hợp tác ở trên máy bay, nhưng lần đó, người của Kid tỏa ra nhiều mùi dầu và mùi khói, đặc biệt là phấn hóa trang, còn cậu thì đang quá bận trong việc tìm cách để sống sót, căn bản không hề chú ý tới những thứ mà cậu đang quan sát nãy giờ.
“Câu chuyện về cái gì? Về cậu?” Shinichi ngước lên và Kid nhìn lại. Với ánh trăng đang tỏa sáng ở phía sau, dường như cả cơ thể ấy được ẩn chìm vào trong bóng tối. Lạ thay, Shinichi lại có thể hình dung ra hình dáng của bờ môi kia, nó dày và rộng hơn của Shinichi. Có lẽ đó là môi thật của Kid mà không phải là tầng tầng lớp hóa trang. “Hay là về sự bất tử?”
“Là về Kaito Kid.” Kid dựa vào bức tường phía sau, chỉnh sửa cho đúng hướng đi của câu chuyện. “Nhưng quan trọng hơn, là về một viên đá có tên Pandora.” Nhẹ nhàng cắn răng, “thứ mà tôi nghĩ chính là viên đá đã bị đánh mất ‘Lady Red’.” Anh thở nhẹ, làn hơi từ đôi môi giống như khói từ gói thuốc lá rẻ tiền. Có lẽ cậu đã đoán đúng, đôi môi kia là thật bởi vì bây giờ nó đang bị gió thổi đến khô lại. “Mà cũng đúng, là về tôi, và về sự bất tử.”
“Chúng ta chỉ còn khoảng bốn giờ trước khi Ran thức dậy và lên đây để đi kiếm tôi.”
“Thám tử nè, cậu đã rời đi được khoảng hai mươi lăm phút rồi đấy. Và chúng ta chỉ còn khoảng ba tiếng bốn mươi lăm phút thôi.”
“Câu chuyện của cậu dài hơn vậy luôn sao?”
“À thì nó là một câu chuyện dài khoảng hai mươi năm… Nên có lẽ sẽ tốn một chút thời gian, mà cũng có thể tối nay tôi sẽ chỉ kể cho cậu về ‘Lady Red’, bởi vì chàng trai trẻ dễ thương của chúng ta cũng cần có một giấc ngủ đầy đủ mà.”
“Đừng có đối xử với tôi như một đứa con nít khi mà cậu biết tôi không phải như vậy Kid.”
“Woa, nếu như vậy có phải hay không tôi nên đối xử với cậu như người lớn?”
Shinichi cảm thấy bản thân mình như muốn bốc cháy dưới tông giọng của Kid, cậu cố gắng ép buộc mình phớt lờ đi lời trêu ghẹo trong đó. Đó không phải là tính cách bình thường của anh ta sao. Shinichi thường không có chút cảm xúc nào trước tính cách này của tên trộm thế kỷ cơ mà. “Tên lập dị.”
“Cậu đang xấu hổ sao?”
“Bất cứ thứ gì mà cậu cảm thấy có thể kể cho tôi về ‘Lady Red’ sẽ giúp tôi tìm ra kẻ giết người trong vụ án này.” Shinichi cuộn người lại, kéo khăn choàng vòng qua mình nhiều hơn và trượt dần về Kid cho tới khi khoảng cách giữa hai người được thu hẹp đến nỗi chỉ cần khẽ động là cậu có thể đụng vào cơ thể của người này.
“Cậu thật sự muốn bảo vệ tôi nhỉ?” Kid đưa ra lời bình luận. “Cậu đang sợ hãi kẻ sát nhân này. Thật lạ, cậu chưa từng sợ trước bất kỳ điều gì. Hắn là ai vậy?”
“Tôi sẽ không để chúng hại đến cậu.” Cậu sẽ không đưa ra bất kỳ lời gợi ý nào để Kid có thể tìm hiểu. Cậu không muốn Kid ở gần bọn chúng, cho dù có là sự thích thú trắng trợn của Vermouth. “Vậy nên kể cho tôi nghe câu chuyện về sự bất tử đi Kaito Kid.”
“Cậu lúc nào cũng tổn thương tâm hồn bé nhỏ của tôi, tên nhóc kiêu ngạo.” Anh ta trêu chọc, nhưng cơ thể kia lại mơ hồ khựng dần. Shinichi thấu hiểu điều đó. Cậu đã quá quen với việc giữ mọi chuyện cho riêng mình cho nên việc kể ra một thứ gì đó lại trở thành một thứ quá khó khăn. “Với đôi giày được nâng cấp và mấy quả bóng khó ưa.”
“Ừ.” Cậu đồng ý, “nhưng mà không phải tôi chỉ đang chơi thôi sao… Một trò chơi giữa những người đàn ông?”
“Tôi tưởng cậu không đồng ý với cách đánh giá về tôi như một người đàn ông?” Một tia căng thẳng trên đôi vai kia dường như được giảm bớt.
“Dù gì cậu cũng đã cho tôi mượn áo choàng của cậu.” Shinichi sờ lên màn lụa màu xanh nhạt khi cậu kéo nó lên cao hơn để tạo hơi ấm cho lỗ tai. “Điều này khá được coi là đàn ông.”
Kid cười khúc khích. “Thật hiếm thấy khi cậu nói đùa như vậy.”
“Cuộc sống hiện tại của tôi là một mảnh ghép không hoàn thiện và tôi phải giải quyết rất nhiều vụ án giết người.” Cậu nhắm mắt. “Trong đó không có quá nhiều điều có thể để đùa giỡn.”
“Thiệt là…” Kid thì thầm, “đôi khi lời nói đùa có thể khiến mọi việc trở nên dễ dàng hơn.”
“Từ kinh nghiệm à?” Shinichi tránh nhìn thẳng vào Kid. Từ góc độ này, cậu chỉ có thể nhìn thấy xương quai hàm kia, nhưng sao nhỉ, trông nó thật… lịch thiệp, và thật sự rất khó để rời mắt đi, đặc biệt là khi anh trông thật xa cách và mất mát.
Họ không phải là bạn bè, nhưng chắc chắn không phải là kẻ thù. Đặc biệt là sau khi Shinichi đã bắt tay với Kid để giấu đi thân phận thật sự, một điều không thể tin được. Dường như cậu có thể cảm nhận được Haibara sẽ chế giễu cậu như thế nào khi Shinichi quay lại Beika. Cậu nhắm mắt suy nghĩ và thầm phỉ nhổ cô ấy trong đầu, cho dù là hành động đó sẽ chỉ khiến cô ấy cười vui vẻ hơn.
“Kaito Kid đầu tiên đã từng hoạt động trước khi tôi được sinh ra.” Sau vài khoảnh khắc ngưng đọng, Kid rốt cuộc lên tiếng. “Ông ấy là một nhà ảo thuật tuyệt vời. Ông đã bắt đầu dạy tôi ảo thuật kể từ khi tôi bắt đầu biết cầm nắm vật. Một vài thủ thuật che mắt đơn giản, hoặc là khiến đồ vật xuất hiện từ nơi nào đó chỉ với một cái bắt tay. Làm cách nào để mở một ổ khóa, chọn túi đồ hay là cách chọn khán giả để có thể phối hợp tốt nhất với trò diễn của mình.”
Cánh tay anh chạm nhẹ lên Shinichi, nhưng cậu không rời đi, để mặc cho anh ta dần dựa vào người mình. Cậu tập trung hơn vào tiếng nói trầm bổng của Kid để làm bản thân quên đi cơn ho đang dồn nén trong cổ họng và cả cơn run rẩy mà cậu không có cách nào chỉ trách mắng thời tiết. Lắng nghe Kid đang trong tâm trạng hoài niệm thật xa lạ, nhưng không hiểu sao cậu lại thích cái cách mà anh phát âm trong từng câu chữ.
“Tôi đã luôn dõi theo bóng dáng của người đó. Tôi ngưỡng mộ ông ấy hơn bất kỳ ai trong cuộc đời này. Lúc vừa lên sáu hay tầm đó, tôi đã từng hứa với ông ấy là có một ngày, tôi sẽ thiết kế ra một buổi diễn lộng lẫy trên một sân khấu rộng lớn như cách ông ấy đã từng. Nhưng mà chỉ một vài năm sau đó, ông ấy đột ngột… ra đi.”
“Mười năm về trước?” Shinichi hỏi, cậu nhớ về tiêu đề trên tờ báo mà tiến sĩ Agasa từng đọc. “Mười năm về trước Kaito 1412 đột nhiên biến mất.”
“Ừ.” Kid rời tay khỏi Shinichi và đùa nghịch với chiếc bùa được nối theo một bên kính của anh. “Hai năm rưỡi về trước, tôi phát hiện Kaito Kid trước đây không chỉ đơn giản là chết đi, ông ấy đã bị sát hại.” Anh mỉm cười, nhưng không có nét vui vẻ nào trong đó. “Không phải là vì ăn cắp, mà là vì từ chối ăn cắp.”
“Ý cậu là sao?”
“Tại sao cậu lại nghĩ tôi làm ra những vụ trộm đó?” Câu hỏi chỉ như được vô tình đưa ra, nhưng người nói lại mang lời ẩn ý phía sau nó.
Rõ ràng không phải là câu hỏi không có lý do, nên Shinichi bắt đầu xem nó như một vụ án, lật lại hết những sự thật đã từng được phát hiện. Cậu không hề biết Kid là ai, nhưng cậu biết Kid, người đã từng đột nhập vào bảo tàng chỉ để khiến những kẻ làm ăn bất hợp pháp bị lộ tẩy, người sẵn sàng tiết lộ bản thân cho năm đứa trẻ chỉ để có thể bảo vệ bọn chúng mặc cho lúc đó anh ta có thể hoặc cũng không cần phải ở đó để làm người giám hộ. Kid, người sau mỗi vụ án luôn đem trả lại và nói “Đây không phải viên đá mà ta đang tìm kiếm.”
Kid, người đã từng đẩy cậu trật ra khỏi hướng đi của viên đạn mà đã có thể giết chết Shinichi mặc cho sau khoảng thời gian dài đủ để anh ta có thể trốn đi.
“Bởi vì cậu đang tìm kiếm thứ gì đó.” Shinichi híp mắt. “Không liên quan đến tiền bạc, hay là giá trị liên thành mà bởi vì một người khác muốn cậu làm việc đó.”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments