“Tôi không nghi ngờ kỹ năng của cậu, Bourbon,” cô nàng sảng khoái nói, tiếp theo đó là nụ cười lạnh lùng và ác độc. “Tôi chỉ nghi ngờ về sự trung thành của cậu. Cậu vẫn là một thành viên của Tổ chức, Bourbon, cho dù cậu đã thuyết phục bản thân như thế nào, và tôi cho rằng điều đó sẽ không bao giờ thay đổi. Việc giết cậu chẳng liên quan tới việc cậu là một NOC.”
“...cái gì?” Furuya lắp bắp, giọng hoàn toàn sửng sốt và có chút cảm giác bị xúc phạm.
“Cậu đã tính thử đoạn thời gian ở trong Tổ chức chưa?” Vermouth tiếp tục. “Đoạn thời gian đó ngắn hơn thời gian mà cậu ở ngoài ánh sáng sao? Nhìn xem bàn tay cậu đã bị vấy bẩn đến mức nào rồi, Bourbon?”
Furuya nhắm mắt và hít sâu - nhưng tác động từ vết thương lại khiến cậu thở gấp vài hơi và nhăn mặt trong đau đớn - trước khi mở mắt ra lần nữa.
Mắt cậu nheo lại, ánh mắt kia thật sắc bén và quyết tâm đến mức Shuichi không cách nào thoát khỏi nó. Nhưng có vẻ Vermouth khá ngạc nhiên trước điều đó.
“Tôi không thuộc về ánh sáng,” Furuya lạnh lùng nói, “tôi chưa từng thuộc về nó. Nhưng tôi cũng không thuộc về Tổ chức, và sẽ không bao giờ thuộc về tổ chức. Tôi đã làm những điều tồi tệ. Tôi đã giết rất nhiều người vì kế hoạch sau này. Nhưng đó là cách mà Bộ Công An đã tồn tại. Và nếu để bảo vệ đất nước này-” cậu hít sâu, “-tôi vẫn sẽ làm như vậy hàng trăm lần.”
Vẻ mặt Vermouth xóa sạch nụ cười hiểu biết. Bây giờ, thật khó để hiểu rõ gương mặt kia. Cô ta lùi lại và hạ súng xuống một hai inch.
Vermouth nhìn chằm chằm Furuya trong chốc lát trước khi lên tiếng, “dường như tôi đã đánh giá thấp cậu, Bourbon.”
Shuichi thề là mình đã nghe thấy sự thất vọng nhỏ bé trong giọng nói kia.
Cô nàng tiếp tục cùng với nụ cười thích thú trên môi. “Lần này, tôi sẽ để cậu rời đi. Tôi đoán lấy việc giả chết ra để đe dọa cậu là thứ cuối cùng mà tôi muốn làm.”
Furuya mỉm cười - nhưng gương mặt kia vẫn ngập tràn sự căng thẳng và… tái mét.
Ngay sau khi Vermouth biến mất - Shuichi quyết định bỏ qua cô ta, dù rằng sự tức giận vẫn ngập tràn trong tâm trí anh nhưng còn có thứ quan trọng hơn cần phải quan tâm - Furuya hoàn toàn ngã gục xuống đất.
(Mất quá nhiều máu. Dù Furuya không tiệm cận cái chết nhưng cũng gần đến mức đó rồi-)
“Furuya!”
Con chữ tự động thoát ra khỏi cổ họng. Trước khi nhận thức được, Shuichi đã quỳ xuống và tiến gần tới cậu - Ánh mắt đang nhìn anh kia hoàn toàn mơ hồ.
“Hết Adrenaline rồi đấy,” Furuya ho khan.
“Cậu có ổn-” Shuichi định lên tiếng, nhưng anh dừng lại ngay lập tức, bởi vì rõ ràng Furuya rất không ổn. “Tôi sẽ gọi xe cứu thương”
Bàn tay kia yếu ớt nắm lấy cổ tay anh trước khi anh kịp cầm điện thoại mình.
“Không được gọi cảnh sát,” cậu lầm bầm. Shuichi nhíu mày nhìn cậu.
“Nhưng-”
“-Không được gọi cảnh sát,”
“... Được rồi,” Shuichi đồng ý, tự hỏi mình nên làm cách nào để giải thích vết thương này khi cả hai tới bệnh viện.
Furuya mỉm cười, trông cậu vẫn còn khá choáng váng. Shuichi nhẹ nhàng gỡ tay cậu ra khỏi cổ tay mình và lấy điện thoại di động từ trong túi ra.
Anh chỉ vừa mới gọi vào số khẩn cấp thì nghe thấy âm thanh sau cùng thì thầm từ đôi môi kia.
“...Aka.. Shu…chi”
Mắt cậu hoàn toàn nhắm lại, nhưng mắt anh lại mở lớn.
Shuichi?!
***
Anh cố gắng lợi dụng sự không tường tận của những người bình thường về thẩm quyền của FBI để che giấu mọi câu hỏi về vết thương của Furuya cho tới khi có thể liên lạc với James vào sáng hôm sau. Anh khiến mọi người nghĩ rằng Furuya chỉ là một người nước ngoài gốc Nhật, cũng nhờ vào màu da kỳ lạ của cậu.
(Trong lúc anh lừa vài y tá trong bệnh viện, dường dư Shuichi có thể nghe thấy tiếng mắng chửi của Furuya.)
Và cũng vì vậy mà anh phải tự bỏ tiền túi của mình để chi trả tiền viện phí.
Trong phòng bệnh tách biệt của Furuya, James nhìn chằm chằm người con trai đang ngủ say kia - vẫn quá yếu ớt, nhưng ít nhất đã dễ dàng hít thở - tiếp đó ông ngước lên nhìn Shuichi, người vẫn đang đứng phía bên kia giường bệnh.
“Chúng ta có thể phong tỏa phòng bệnh này mà không để cho PSB hay cảnh sát địa phương chú ý tới, ít nhất là trong vài tuần,” ông nói, “để tránh bị nghi ngờ, sẽ chỉ có vài người được canh gác ở đây.”
“Cảm ơn ông, James.” Shuichi nói.
James gật nhẹ đầu. “Cậu cảm ơn tôi đủ rồi, Akai. Cứ đi nghỉ ngơi đi. Các bác sĩ cũng nói cậu ta sẽ không sao hết, phải không?”
“Ừ,” Shuichi gật đầu đáp lời, “nhưng nguy hiểm có thể tới từ nơi nào đó.”
“Vậy để tôi gọi cho Jodie,” ông tiếp lời. “Cô ấy sẽ tới đây trong vài phút - và cậu sẽ tin tưởng khi cô ấy đứng canh gác ở đây, phải không?”
Shinichi hơi cau có và cảm thấy khó chịu, dù không hoàn toàn biết tại sao. “... Ừ, nhưng…”
“Quầng thâm mắt của cậu rõ lắm đấy, Akai.” James khô khốc nói.
“Cũng không phải thứ mới mẻ,” Shuichi nhún vai, nói lời hợp tình hợp lý. Anh cũng chẳng cảm thấy mệt đến vậy - chỉ mới hơn một ngày thôi mà. Anh còn từng trải qua thời gian không ngủ dài hơn thế.
“Có lẽ là vậy, nhưng mà…” James định nói tiếp, nhưng cuối cùng đành thở dài. “Cậu sẽ làm được gì với tình trạng bây giờ chứ. Cứ ngủ ở cái ghế kia đi, nhân viên có thể mang tới cho cậu một cái mền.”
Shuichi chỉ miễn cưỡng đồng ý với đề nghị của James, nhưng ông ấy trông có vẻ nghiêm túc hơn thường ngày - nên anh không muốn mọi chuyện sẽ kéo tới cãi nhau sau đó.
Nhưng khi ngả lưng trên ghế, chỉ trong vài phút, anh đã chẳng biết chuyện gì xảy ra tiếp theo.
***
“Akai?”
Anh thức giấc trong giọng nói bối rối của Furuya cùng với ánh chiều cam rọi vào từ cửa sổ. Cổ anh đau nhức còn chăn thì rơi khỏi người trong lúc ngủ, nhưng cũng không tệ lắm, dù gì anh từng chịu mấy lần đánh thức tệ hơn nữa.
Shuichi chớp mắt vài lần trước khi dụi mắt. Anh vẫn còn khá mơ hồ. Nhưng sau vài lần cố gắng xua đuổi cơn buồn ngủ, anh có thể nhìn thấy đại khái Furuya với bộ đồ trắng của bệnh nhân đang nửa ngồi trên giường.
“Furuya-kun,” anh lên tiếng, không thèm che giấu cảm giác mừng rỡ khi nhìn thấy cậu còn sống và khá khỏe mạnh. Anh đứng dậy và kéo ghế từ góc phòng sang cạnh giường cậu.
Furuya im lặng quan sát. Trông cậu vẫn khá yếu ớt và tái nhợt, nhưng tạ ơn trời, không phải trong cơn đau đớn.
“Tôi… đoán anh có điều muốn hỏi?” Furuya lên tiếng sau khi anh ngồi bên cạnh giường mình.
“Ừ,” anh đáp ngắn gọn, một vài sự thích thú dần tụt dốc khi nhớ lại ‘cái chết’ của cậu, cùng với đó là cảm giác bực bội. Anh thật sự có rất nhiều câu hỏi. Nhưng ngay lúc này- “Cậu cảm giác thế nào rồi?”
“... Khá tệ,” cậu trả lời chậm rãi - quá chậm rãi.
“Tôi sẽ gọi bác sĩ,” Shuichi đề nghị, nhưng Furuya chỉ lắc đầu.
“Không phải lúc này,” cậu nói. Giọng cậu khá vững nên Shuichi đồng ý không đặt nặng vấn đề. “Anh có bắt được Vermouth hay Chianti không?”
“Vermouth, không,” Shuichi nhún vai đáp lời - tiếp đó anh mỉm cười lạnh lùng. “Chianti, có. Cô ta đang ở trong phòng biệt giam của FBI khi tôi ghé qua vào sáng nay.”
Furuya nhíu mày nhìn ra cửa sổ. “Mấy giờ rồi?”
Shuichi lấy điện thoại ra. “Tầm năm giờ.”
Có vẻ như anh đã ngủ lâu hơn bản thân nghĩ, chắc là do gần đây thức đêm để lên kế hoạch cho mọi thứ.
“Ừ,” tầm mắt Furuya quay trở lại Shuichi. “Còn cảnh sát?”
“Tôi đã gọi cho FBI,” Shuichi trả lời. “Nhưng chúng tôi đã giữ kín mọi chuyện với cảnh sát Nhật Bản.”
“Thế thì tốt,” Furuya chẳng để tâm lắm mà tiếp lời, tiếp theo đó, đột nhiên có chút sự chân thành xuất hiện trong giọng nói kia. “Cảm ơn.”
“Tại sao?”
Cậu nhìn xuống tấm chăn, tay siết chặt lấy nó. Cậu giận dữ thở dài, rồi lầm bầm từng câu chữ như thể bị ai đó ép buộc lôi ra. “Chúng ta đã bị rò rỉ.”
“Rò rỉ?” Shuichi lặp lại chẳng chút ngạc nhiên. Furuya đã sống sót trong khoảng thời gian dài khủng khiếp ở Tổ chức với tư cách là một đặc vụ dù thân phận phần nào bị lộ ra.
“Quan trọng người đó có vẻ có chức vụ khá cao,” Furuya gật đầu. “Nhưng đây là công việc nội bộ thôi, Akai. Đây không phải là chuyện của anh - tôi đã nói với Kazami và một vài người mà tôi tin tưởng. Chúng tôi đang tiến hành điều tra.”
“Xem xét đến việc FBI đang hợp tác với PSB, mọi chuyện đều có liên quan đấy,” Shuichi lạnh lùng nói. Furuya cũng nên hiểu điều đó, dù cho cậu có xấu hổ về sự kém cỏi của bộ phận mình. “Hơn nữa, Kazami biết cậu còn sống?”
“Tôi đã liên hệ với cậu ta sau ‘cái chết’ của mình,” Furuya giải thích, và chính điều đó khiến Shuichi cực kỳ tức giận khi nhớ về việc cậu ta đã cố gắng lan rộng tin tức về cái chết của cậu như thế nào. Furuya tiếp tục, “Chính xác thì không phải từ bộ phận của chúng tôi, Akai.”
“Ý cậu là sao?”
“Nơi này an toàn chứ?” Cậu hỏi ngược lại. Shuichi có chút chần chừ.
“Nơi này đã được kiểm tra để đảm bảo không có thiết bị nghe lén bị gắn vào, bức tường cũng khá cách âm - hơn nữa, căn phòng này được tạo ra để cảnh sát có thể sử dụng,” anh nói và liếc nhìn về phía cánh cửa. Ở đó, anh có thể nhìn thấy bóng của một mái tóc màu vàng nâu thông qua khung kính cửa sổ. Cảm giác có chút nhẹ nhõm.
“Được rồi,” Cậu lên tiếng. Furuya muốn nhún vai, nhưng động tác đó nhanh chóng ngừng lại bởi cảm giác đau đớn. “Ở phía cảnh sát thủ đô có kẻ trà trộn.”
Mắt anh mở lớn.
“Một nhóm người khá rộng, nhưng tôi không có bằng chứng,” cậu giải thích, “đồng nghĩa với việc đã có người chuyên theo sau xóa mọi dấu vết.”
“Nếu không có bằng chứng, Furuya-kun, làm cách nào cậu tìm ra?”
“Tôi-” Furuya tránh cái nhìn của anh. Cậu dừng lại, tiếp đó nhíu mày liếc mắt. “Từ khi nào mà anh bắt đầu gọi tôi là Furuya-kun?”
Shuichi ngạc nhiên nhướng mày, tuy nhiên - “Vậy từ khi nào cậu bắt đầu gọi tôi là Shuichi, Furuya-kun?”
Má cậu hơi ửng đỏ, và anh không cách nào không nhìn thẳng vào cảnh tượng mới lạ này.
(Anh chưa từng nghĩ tới mình sẽ xem xét một thứ gì giống vậy, nhưng thật ra nó có chút- anh nhanh chóng dừng lại trước khi suy nghĩ kịp trôi đi xa hơn.)
“Tôi gọi anh là ‘Shuichi’ khi nào?” Furuya hít mạnh, âm thanh tràn ngập sự xấu hổ.
“Ngay trước khi cậu bất tỉnh vào tối qua,” anh đáp lời.
Furuya cau mày, vệt đỏ mờ dần trong sự thất vọng của Shuichi. “Tôi không nhớ nhiều như vậy, nhưng cho dù đã có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn chắc chắn mình đã gọi đủ họ tên của anh, FBI.”
“Được rồi,” Shuichi xoa dịu nói, tiếp đó giọng nói dần chuyển sang lạnh lùng hơn. “Nhưng đừng nghĩ tôi không biết cậu đang cố chuyển đổi chủ đề.”
Cậu thở dài. “Tôi sẽ ngạc nhiên hơn nếu anh không đề cập tới nó. Tôi đoán anh sẽ không bỏ qua chuyện này?”
“Cậu dành vài tháng để tiếp cận tôi,” Shuichi nói ngắn gọn. “Rồi tiếp đó cậu khiến tôi nghĩ cậu đã chết.”
“Nên anh nghĩ mình xứng đáng nhận lời giải thích.”
“Tôi hy vọng mình sẽ có lời giải thích.”
“Nhưng anh cũng xứng đáng với nó,” Furuya lặng lẽ nói. Cậu nhìn Shuichi, ánh mắt có chút hối hận. “Thật xin lỗi vì đã lợi dụng anh.”
“Lúc đầu, tôi đã định thuyết phục anh tin về việc mà tôi đã chết,” Furuya giải thích, giọng đều đều nghiêm túc. “Đó là lý do tôi cảm thấy thời gian tôi cố gắng khiến anh tin tôi trở nên có giá trị. Nhưng mọi chuyện đã thay đổi, và tôi nhận ra để đạt được mục tiêu, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nếu vứt bỏ mọi thứ, đặc biệt là khi tôi đã có mọi thông tin mà mình cần. Mà cách dễ dàng nhất để ‘xuất hiện’ chính là bị bắt gặp khi đang nói chuyện với anh, dù tôi biết việc đó sẽ tổn hại tới anh và công việc của anh. Thật xin lỗi."
Shuichi chớp mắt, một lần, rồi hai lần, tiếp đó anh cẩn thận lên tiếng - “tóm gọn lại thì mọi chuyện mà cậu đã làm chỉ đơn giản là thao túng tôi và tổ chức?”
Furuya đánh mắt sang một bên. “Ừ.”
“Tôi không tin,” Shuichi ngay lập tức nói, và anh thấy con người kia bị nghẹn một cách rõ ràng.
“Cái gì? Tôi vừa mới nói-”
“-Và tôi nói rằng mình không tin vào điều đó,” Shuichi cắt ngang, nụ cười anh không hề nhạt đi. Oh, dù rằng anh cũng khá chắc một vài trong số đó đúng thật là thao túng - dù gì người trước mặt anh cũng là Bourbon. Nhưng cách mà mọi chuyện xảy ra, cùng với hành động của Furuya trong những lần ghé thăm đó - sẽ thật ngu ngốc nếu tin rằng tất cả chỉ là lời nói dối. Anh tiếp tục, “cho dù có là thật đi chăng nữa, tôi vẫn sẵn lòng với một cuộc hành trình mới.”
“A-anh sẵn lòng-” Furuya lắp bắp, trông cậu khá bất an và Shuichi đã lợi dụng vào điều đó.
“- Trong thâm tâm của tôi, chúng ta là bạn, Furuya.” Shuichi nói.
“Tôi - anh -” Furuya dường như không nói nên lời. Cậu giơ cánh tay không bị thương lên che mặt mình và buông tiếng thở dài. “Anh biết gì không, tôi không hiểu sao mình lại ngạc nhiên với điều đó.” Rồi bật cười, nụ cười có chút hoài niệm. “Anh chẳng thay đổi gì hết, đúng không Sh-Akai. Cho dù-”
Furuya ngừng lại trước khi thả cánh tay xuống. Cậu ngước nhìn lại về phía Akai. Cùng nụ cười nhẹ đến bất ngờ, cậu thừa nhận. “Tôi cũng đã xem anh là bạn, Akai.”
“Vậy với tình bạn vừa chớm nở, tại sao cậu không giải thích làm cách nào cậu biết những chuyện kia?” anh hỏi, bởi vì Furuya nói đúng - anh không định để mọi chuyện cứ thế trôi đi, chắc chắn không phải vào lúc này.
“Giờ thì ai đang thao túng ai chứ,” Furuya càu nhàu. “Tôi… chưa từng nói với ai về cách thức. Tôi không nghĩ sẽ có người tin vào điều đó, nhưng nếu có, tôi đoán người đó sẽ là anh, Akai.”
Thật khó nghĩ tới câu trả lời này. Anh chưa từng nghĩ Furuya sẽ liều làm mọi thứ để lấy được thông tin mà mình cần - nhưng có lẽ thứ anh mong đợi là hành động gì đó trái với pháp luật hơn.
“Cứ thoải mái đi. Tôi biết có rất nhiều thứ có thể xảy ra ngoài kia.”
“Được rồi,” cậu mỉm cười ngọt ngào. “Nhưng nếu anh dám cười, ngay khi vai tôi khỏe hẳn, tôi sẽ đấm vào mặt anh.”
“... Tôi sẽ ghi nhớ.”
Furuya gật nhẹ đầu.
Gương mặt cậu hoàn toàn nghiêm túc và nó được chiếu sáng nhẹ bởi ánh nắng chiều từ ngoài cửa sổ - cậu lên tiếng - “Du hành thời gian.”
… Shuichi muốn bật cười.
Comments