Furuya ngã xuống với ánh mắt ngạc nhiên.
Shuichi có thể cảm giác thứ gì đó ấm nóng phun lên mặt mình, và anh nhận ra mình không thể nói gì cả. Đôi mắt anh mở lớn, miệng liên tục mấp máy nhưng lại như bị mắc nghẹn thứ gì đó. Dù vậy, anh buộc mình phải ép tất cả xuống trong giây lát, ngay cả khi vết máu đỏ thấm qua áo hoodie của Furuya như bốc cháy trong võng mạc Shuichi.
Theo quán tính, anh lôi khẩu súng lục từ thắt lưng ngay lúc viên đạn thứ hai sượt qua má anh. Vết máu chảy xuống trên mặt. Cuối cùng anh nhìn về phía kẻ bắn súng.
Vermouth đứng đó với ánh nhìn vừa thỏa mãn vừa hài lòng. Dù anh không biết biểu cảm lúc này của mình là thế nào - không biết có phần nào của cảm xúc lạnh lùng tàn nhẫn mà anh đang cảm nhận xuất hiện hay không, nhưng chắc chắn đó là một biểu cảm rất khủng khiếp.
“Xin chào, Bourbon, Rye,” cô ta nói, tay xoay xoay khẩu súng lục với nụ cười.
Nghe thấy tiếng rên đằng sau mình, nhưng Shuichi cố gắng kìm nén thúc giục quay lại kiểm tra Furuya, bởi vì anh không thể trả được cái giá nếu rời mắt khỏi Vermouth.
Nhưng giọng của cậu ấy, cho dù ngập tràn trong đau đớn, vẫn giúp anh thở phào một hơi.
“Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt sau một tháng và cô -” Furuya ho khan, âm thanh khàn khàn đau đớn, “-bắn tôi?”
“Oh, Bourbon,” Vermouth ngọt ngào nói, “cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra với kẻ phản bội mà.”
Furuya bật ra tiếng cười ngắt quãng.
“Đừng nói nữa, Furuya-kun,” Shuichi nói, tự cho phép mình lướt nhìn về phía sau. Không tệ như anh đã nghĩ, tạ ơn trời - viên đạn chỉ sượt qua vai cậu và chảy máu khá nhiều, nhưng không trúng chỗ hiểm.
Anh với tay vào túi áo khoác để lôi ra khẩu súng lục, nhưng bất ngờ dừng lại khi nghe thấy tiếng nổ thứ ba và tiếng Furuya la lên.
“Giơ tay lên nào, Rye,” Vermouth mỉm cười. “Viên đạn tiếp theo sẽ xuyên qua đầu cậu ấy thay vì chân đấy.”
Không còn sự lựa chọn nào khác, Shuichi chậm rãi giơ hai tay lên không khí.
“Tốt lắm,” cô ta nói một cách trịnh thượng, và ôi trời, tại thời điểm này, anh ghét cô nàng còn hơn cả Gin.
“Cô đã ở cùng với Chianti,” Shuichi lạnh lùng nói.
Tiếng Vermouth bật cười. “Thôi nào, làm như người phụ nữ đó sẽ chịu để tôi ở gần nếu cô ta cần sự giúp đỡ,” cô nàng móc mỉa, “tôi chỉ khiến cô ta nghĩ rằng việc giăng cái bẫy tầm thường này là ý tưởng của cô ta. Ngụy trang khá tốt, đúng không?”
“Rốt cuộc cô muốn gì?” Shuichi vẫn giơ tay.
“Oh, tôi chỉ muốn dụ Bourbon ra thôi. Tôi đã nghĩ việc để Akai đáng quý của cậu ta vào tình trạng nguy hiểm và cần sự giúp đỡ nhưng tôi lại không ngờ đến anh cũng có mục tiêu giống tôi. Không nghĩ tới trong số tất cả mọi người, cậu ta lại không nói với anh việc cậu ta vẫn còn sống…”
‘Akai đáng quý của cậu ta?'
‘trong số tất cả mọi người?'
Shuichi nhíu mày, lộ ra tiếng khịt mũi khinh thường của bản thân. “Tôi hơi nghi ngờ việc Bourbon sẽ để tôi ở vị trí cao đến vậy.”
Đôi mắt của người kia mở to một tí, và cô ta mỉm cười khó chịu, âm thanh rõ ràng khá bực bội. “Anh không biết vì sao mà cậu ta bị phát hiện ra là kẻ phản bội?”
“Vermouth,” Shuichi nghe tiếng hít mạnh của Furuya, nhưng có vẻ như cô ta chẳng màng đếm xỉa đến.
“Tôi bắt gặp việc cậu ta đến thăm anh,” cô nàng mỉm cười giải thích. “Mà không chỉ một hay hai lần. Mà thật ra, tôi khá thắc mắc việc hai người đã làm những gì trong mấy phòng khách sạn đó, thứ đủ khiến cậu ta sẵn sàng gặp nguy hiểm vì anh.”
Shuichi phớt lờ những câu hỏi mờ ám kia - anh đã nghe quá đủ rồi. Bây giờ, điều ưu tiên duy nhất là tẩu thoát với Furuya và đưa cậu tới bệnh viện.
Cuối cùng anh cũng tìm thấy cậu.
Shuichi chắc chắn sẽ trở thành tên chết tiệt nếu để biến cái chết của cậu thành thật nhanh đến vậy.
“Cô bắt được chúng tôi rồi đó,” anh lạnh lùng nói. Shuichi quan sát kỹ càng Vermouth và đánh giá khoảng cách giữa hai người, tốc độ mà cô nàng có thể bắn và khoảng thời gian anh cần khi bỏ tay xuống. Shuichi tiếp tục, “rồi sao?”
“Bây giờ tôi chỉ có vài câu hỏi cho Bourbon,” cô nói, “tiếp theo đó tôi sẽ giết cậu ta.”
Anh cảm thấy cơn thịnh nộ lạnh lùng dâng lên trong đầu và dần che khuất đi lối suy nghĩ của mình. Shuichi căn bản không thể ngăn được ánh mắt tàn nhẫn. Tuy nhiên, Vermouth vẫn không hề lay chuyển.
Giọng của Furuya lại vang lên đằng sau.
“Cô sẽ không phiền nếu tôi tiết lộ rằng cô là -”
“- Cậu đã là kẻ phản bội rồi Bourbon,” cô nàng cắt ngang, “Sẽ không ai tin lời nói của cậu nữa.”
Trong lúc cô ta nói, Shuichi dành vài khoảnh khắc mất tập trung để lùi lại phía sau một hai bước. Như vậy anh sẽ quan sát kỹ hơn toàn bộ tình huống - và đủ để anh nhìn thấy Furuya.
Furuya nhấc mình lên khỏi mặt đất, một tay ấn vào viên đạn vẫn đang chảy máu trên vai và tay kia lên vết thương ở đùi. Má nó, anh chưa từng nghĩ mình sẽ bị làn sóng lo lắng và sự sợ hãi xen lẫn vào cơn tức giận.
Anh không thể để Furuya chảy máu quá nhiều. Nếu cô ta liên tục nói chuyện. Shuichi có thể chụp lấy khẩu súng lục của mình khi Vermouth mất tập trung và-
-dòng suy nghĩ của anh bị cắt ngang, bởi vì cậu đang nhìn về hướng anh với ánh mắt hiểu rõ mọi chuyện và nhẹ nhàng lắc đầu. Có vẻ như Furuya biết Shuichi đang nghĩ gì.
Tin tôi, ánh mắt kia như đang truyền đạt lời nói đó, trước khi quay lại nhìn Vermouth. Và Shuichi thật sự đã như vậy.
“Vermouth, tôi biết cô rất thắc mắc lý do tại sao tôi lại biết được bí mật của cô,” Furuya lên tiếng. Mặc dù nhịp thở càng trở nên nặng nề, giọng nói kia vẫn chắc chắn và quyết liệt cùng với một chút tự mãn của Bourbon. Shuichi nhìn chằm chằm cậu, tự hỏi liệu đây có phải là cách mà Furuya Rei luôn suy luận hay không. Cậu tiếp tục, “nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất - quan trọng nhất là việc cô đã không bắn Akai.”
“Cái gì?”
“Cô đã không bắn vào Akai,” Furuya lặp lại, gương mặt chắc chắn. “Cô đã không bắn anh ta bởi vì dù cho đó không phải là con bài chủ chốt của mình, anh ta vẫn là viên đạn bạc. Và cô muốn anh ta sống để -” Vermouth bắt đầu trở nên thật sự nổi nóng. Shuichi thật sự hy vọng cậu ấy biết mình đang làm gì. “- bởi vì cô muốn Tổ chức lụi bại. Cô đã chờ đợi rất lâu, chờ một viên đạn bạc có thể tiêu diệt Tổ chức một lần và mãi mãi.”
“Lúc nào cũng tự tin như vậy, Bourbon.” Vermouth nói, sự nguy hiểm len lỏi trong giọng nói kia. “Thậm chí ngay cả khi cậu đã sai.”
“Tôi đã-” Furuya bật ra tiếng rên đau đớn trước khi nghiến răng tiếp tục, “tôi sai sao? Vermouth, cô không phải là bạn của chúng tôi - nhưng chính xác thì cũng chẳng phải là kẻ thù.” Shuichi có rất nhiều ý kiến với nhận định đó, bắt đầu từ bố mẹ của Jodie và cuối cùng là việc Furuya đã bị bắn bởi cô ta hai lần, nhưng anh cố đè nén chúng xuống. “Nên tôi có lời đề nghị với cô.”
Vermouth hừ mạnh, “cậu có biết giờ mình đang ở trong tình huống nào hay không?”
Phớt lờ lời nói của Vermouth, Furuya chỉ nói lớn, “Để tôi trở thành viên đạn bạc.”
Cô ta nhìn chằm chằm Furuya, đôi mắt kia mở lớn, sau đó giọng cười khó tin bật ra.
“Cậu?” cô ta hỏi với nụ cười khinh miệt, “lật đổ Tổ chức?”
“Cô còn gì để mất nữa sao?” Furuya hỏi ngược lại, “cô biết tôi và kỹ năng của tôi, Vermouth. Tôi có kỹ năng điều tra tốt hơn Akai, và tôi sẽ chứng minh cho mọi người thấy kỹ năng đó còn giỏi hơn cả tên thám tử Kudo Shinichi chết tiệt”.
…Kudo Shinichi?
Comments