Furuya nói rằng cậu đến từ thời gian của sáu năm sau. Không biết lý do vì sao - nhưng vào một đêm nọ, khi buổi tối hôm trước ngủ lại ở căn hộ mình, sáng hôm sau cậu đã thức dậy ở nhà của Bourbon, nơi mà cậu đã chẳng đụng đến trong suốt bốn năm.
“Ban đầu, tôi khá chắc đây chỉ là một giấc mộng kỳ lạ nào đó,” Furuya thừa nhận, ánh mắt xa xăm. “Tiếp đó, tôi đã quyết tâm làm mọi cách để có thể quay trở lại, nhưng tôi ép buộc mình phải nhanh chóng từ bỏ hy vọng đó. Bởi nó thật… ích kỷ.”
“Ích kỷ?” Shuichi lặp lại.
“Tôi đã có những ký ức rất đẹp, Akai,” Furuya giải thích, “tôi nhớ rất rõ, rất, rất rõ nhiều vụ án trong quá khứ. Tôi sẽ có cơ hội cứu lấy quá nhiều mạng sống, cho dù tôi chẳng thể cứu lấy được một người bạn của mình.” Cậu cười, nụ cười có chút nghẹn ngào. “Thật cay đắng, và cảm xúc đó vẫn còn tiếp diễn. Tôi bị ép quay trở về quá khứ, bị lấy mất tất cả những gì mình dày công xây dựng, nhưng lại là khoảng thời gian mà tôi chẳng thể cứu lấy được một người bạn của mình. Tôi đoán, ông trời thật tàn nhẫn.”
Shuichi không biết mình nên nói gì. Anh chỉ biết nỗi đau trong giọng nói kia thật chân thật, chân thật đến mức khủng khiếp, nhưng - “tôi không nghĩ cố gắng quay trở lại thời gian của mình là việc ích kỷ.”
Furuya hừ mạnh. “Đừng nực cười như vậy. Mức độ của mọi thứ to lớn hơn rất nhiều so với mong mỏi của tôi. Tôi cần phải sắp xếp thứ tự ưu tiên của mọi chuyện.”
“Vậy thứ tự ưu tiên của cậu là gì?”
“Đầu tiên là đất nước và người dân nơi này,” Furuya giơ một ngón tay lên, tiếp đến ngón thứ hai - “tiếp, là an toàn của mọi người.” Lại một ngón khác. “Tiếp tới là gia đình và bạn bè.” Và ngón thứ tư. “-Tiếp, và tới lúc này, mới là bản thân. Anh cũng nên xét bản thân anh ở vị trí cuối cùng Akai. Tôi là con chó của đất nước này, Akai, cho dù có đôi khi tôi đã quên mất điều đó.”
“Tôi không thể nói mình đồng ý với điều đó,” Shuichi phản bác. Có lẽ anh sẽ đặt người vô tội lên trước bản thân mình, nhưng anh gia nhập FBI vì gia đình. Dù không hoàn toàn chính xác, nhưng có rất ít thứ mà anh sẽ không làm vì gia đình- hay thậm chí vì bạn bè.
“Tôi biết anh không thể,” Furuya nói, nụ cười mơ hồ xuất hiện trên gương mặt đó. “Nhưng nó sẽ không thay đổi trách nhiệm của tôi, cho dù trước cả lúc tôi nhận thức được điều này, nhưng trải qua nhiều năm anh đã lây nhiễm cho tôi quá nhiều quan điểm của anh.”
Furuya tiếp tục nói về mọi việc trong khoảng thời gian của cậu, về việc tận sau này cậu mới tìm ra sự thật về cái chết của Scotch, về những lần mà cậu đã cố giết Shuichi cho tới khi nhận ra sự thật cùng cảm giác lạc lõng, và rồi tuyệt vọng bám víu lấy lòng căm thù đó cho tới khi không cách nào chịu nỗi nữa.
“Ban đầu, anh là người đã giả chết để Hondou-san, à ý tôi là Kir- có thể ở lại trong Tổ chức,” Furuya giải thích, “vì vậy tôi đã cố gắng tìm cách tồn tại ở nơi đó cho tới tận cùng - nhưng trong lần cuối cùng chống phá Tổ chức, tôi đã phạm sai lầm và bọn chúng đã nhận ra tôi. Tôi bị nhốt trong một kho hàng bỏ hoang, chờ đợi quả bom đếm ngược mang lại dấu chấm hết cho cuộc đời mình. Dù gì thì tôi cũng khá mong đợi điều đó.”
“Nhưng cậu đã không.”
“Đúng vậy,” Furuya gật đầu. Cậu khịt mũi. “Và anh chính là người đã xông vào khu bỏ hoang đó để cứu tôi dù rằng ở thời điểm đó chúng ta cũng chẳng thân đến vậy.”
Lúc đầu Shuichi muốn phản biện, nếu đó là những chuyện sẽ xảy ra, nếu mọi chuyện Furuya nói là sự thật, thì người cứu cậu là một Akai Shuichi hoàn toàn khác - và anh ta cũng không đáng bị nhận lại giọng nói bực bội kia.
Nhưng khi ngẫm nghĩ lại bản thân sẽ làm gì trong trường hợp đó, anh quyết định im lặng vẫn hơn.
Ánh nắng chiều tà dần mất dạng và câu chuyện cổ tích của cả hai cũng bị ngắt đoạn. Một vị bác sĩ tiến vào và cằn nhằn khi thấy Furuya ngồi thẳng lên như vậy. Cô mau chóng đuổi Shuichi ra khỏi phòng và kiểm tra tình trạng của cậu.
Và giống như anh đã nghĩ, Jodie đã đứng ở ngoài - anh kể cho cô mọi chuyện về Okiya Subaru nhưng giấu kín vấn đề du hành thời gian, bởi vì ngay cả chính bản thân anh còn chẳng biết việc mình có hoàn toàn tin tưởng vào chuyện đó hay không.
Cả hai nhanh chóng xử lý bữa tối của mình ở một cửa hàng tiện lợi. Với một vài lời thuyết phục về việc Furuya sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu chỉ có mình anh ở đó và cùng với câu hỏi chẳng chút xấu hổ ‘cô tin tôi mà, đúng không?’, Jodie đồng ý để anh một mình quay lại phòng bệnh với cậu.
Và ngay khi anh quay trở lại, Furuya tiếp tục câu chuyện cổ tích của mình. Tóm gọn lại những gì đã diễn ra với bố của Shuichi chỉ trong vài dòng nhưng đủ khiến anh sặc và đầu óc trở nên trống rỗng trong giây lát. Lại nói tiếp đến việc làm cách nào mà Masumi và mẹ mình quay trở lại Nhật Bản, cũng như việc Shuichi quyết định định cư tại Nhật Bản và ở bên cạnh gia đình sau nhiều lần thuyết phục của Masumi.
“Ban đầu anh làm việc với mẹ mình, nhưng rồi anh cũng nhanh chóng chán ngấy việc đó và quyết định đăng ký vào học viện cảnh sát ở độ tuổi ba mươi tư,” Furuya nói, giọng cậu ẩn chứa nét trìu mến đến ngạc nhiên. “Chắc chắn không một bộ phận nào đồng ý cho anh tham dự khi quan điểm giữa hai bên lại xung đột đến vậy. Nên cuối cùng anh đã tham gia vào bộ phận cảnh sát ở thủ đô Tokyo và làm việc với Kudo. Bây giờ cậu ấy là một thám tử trung học nhưng trong dòng thời gian này có lẽ anh chưa tiếp xúc nhiều với cậu ấy.”
“Tôi hiểu rồi…” Shuichi trả lời chậm rãi, thật khó mà tin được. Anh không hoàn toàn chắc chắn việc mình có sẵn sàng phân tích hết những thông tin vừa rồi hay không, bởi thứ đáng sợ chính là việc mọi thứ lại hợp lý đến không cách nào từ chối được.
Anh gạt mọi suy nghĩ về bố mình sang một bên vì vấn đề đó sẽ cần nhiều thời gian hơn để giải quyết.
“Anh có tin tôi không?” Furuya hỏi. Shuichi chớp mắt, bởi âm giọng kia mong manh đến mức anh chắc chắn rằng mình chưa từng nghe thấy trước đây.
Nhưng mặc cho anh rất muốn nói một lời nói dối trắng trợn nào đó, nói rằng anh tin cậu, nhưng… mọi chuyện quá kỳ lạ, và vẫn còn khả năng cậu ấy đang bịa chuyện.
“Đúng là nó đã giải thích được rất nhiều vấn đền, nhưng…” anh ngập ngừng.
Furuya gật đầu, trông cậu có vẻ khá thất vọng nhưng cũng không phải không ngạc nhiên. “Chúng ta đã từng… là những người bạn khá thân thiết. Anh từng nói với tôi một vài thứ về tuổi thơ của anh, về những thứ mà anh chưa từng kể cho ai khác. Liệu nếu tôi kể một trong số chúng, anh sẽ tin tưởng hơn với lời giải thích của tôi chứ?”
Nếu nói tới chuyện Furuya sẽ phải đi tận tới Mỹ để tìm hiểu và lồng ghép những người bạn thời thuở nhỏ của anh vào câu chuyện này của cậu thì phải công nhận người này đã thật sự bỏ công đối với lời dối. Cộng thêm cả nguồn trí thức bí ẩn của cậu, có lẽ nó thật sự khiến Shuichi tin tưởng.
“Nói đi.”
“Anh từng kể, khi mới vào lớp một, anh gặp vấn đề trong việc phát âm đúng âm ‘r’,” Furuya nói, “khi còn nhỏ, bố mẹ anh thường nói tiếng Nhật ở nhà, nên anh đã bị ảnh hưởng bởi điều đó. Khi đó giáo viên chủ nhiệm của anh là cô Reed, nên vài đứa trẻ khác đã hướng dẫn anh cách gọi tên cô, nhưng cho dù anh đã luyện tập không biết bao nhiêu lần, nó-”
“-Được rồi, dừng được rồi,” Shuichi giơ tay lên cắt ngang lời cậu. Anh ho nhẹ, cố gắng đè nén nhiệt độ đang không ngừng tăng cao trên gương mặt mình. “Tôi tin cậu, tôi tin cậu, chỉ là… dừng lại được rồi. Nhưng rốt cuộc mối quan hệ của chúng ta là gì?”
“Khá gần gũi,” Furuya ngọt ngào nói.
“Có phải tôi cũng quen vợ cậu?” Shuichi hỏi, giọng điệu nghe có vẻ khá tàn bạo. Nhưng đây là thứ mà anh muốn biết - liệu câu chuyện của Okiya Subaru có phải là sự thật.
Furuya đơ người, bật ra nụ cười khó hiểu. “Xin lỗi, vợ tôi?”
“Cậu vẫn đeo cái nhẫn đó,” Shuichi gật đầu ra hiệu tới bàn tay trái đang đặt trên mền.
Furuya hơi tự ti dùng tay phải che lại. Cậu liếc sang một bên. “Tôi quên lấy nó xuống thôi, không cần nghĩ quá nhiều về nó đâu Akai.”
“Thật?”
“Ừ.” Furuya cau mày, cậu ngước lên nhìn thẳng vào mắt Shuichi. “Tôi có thể đảm bảo với anh tôi chưa từng kết hôn. Câu chuyện của Okiya chỉ là bịa đặt mà thôi.”
Shuichi đăm chiêu, bởi vì Furuya không ngập ngừng, giọng nói kia cũng cực kỳ chắc chắn, nhưng Shuichi biết câu chuyện đó không phải là giả.
(Anh luôn biết Furuya là một người nói dối điêu luyện, nhưng… rõ ràng anh đã bỏ lỡ điều gì đó rồi.)
“Được rồi,” anh không tiếp tục tranh cãi về điều đó. Cuộc nói chuyện rơi vào khi lặng khi Shuichi nhẩm lại những gì Furuya vừa nói.
Một lúc lâu Furuya mới lên tiếng, “Akai.”
“Hm?” anh thoát khỏi tình trạng suy tư.
Furuya mỉm cười, ngọt ngào như một lát bánh dâu tây nhồi đầy kem, và lần đầu tiên sau một thời gian dài, Shuichi có thôi thúc mạnh mẽ muốn bỏ chạy.
—
Shuichi đờ đẫn bước ra khỏi bệnh viện với xấp giấy phủ đầy chữ của Furuya, dù hơi lộn xộn nhưng vẫn có thể đọc được.
“Cái đó là?” Jodie hiếu kỳ nghiên cứu tập giấy.
“Hầu hết là mấy cái tên,” Shuichi đáp lời. Anh nhìn vào tờ giấy một lúc trước khi gấp lại và nhét nó vào túi áo khoác. “Là danh sách những người mà Furuya nghĩ sẽ sát hại ai đó trong vài tuần kế tiếp, cả nạn nhân, động cơ và phương pháp gây án…”
Jodie ấn tượng huýt sáo - kèm theo cả ngạc nhiên. “Cảnh sát mật ở đây làm cả những việc như vậy?”
“Tôi không nghĩ vậy,” Shuichi lắc đầu bật cười khô khốc. “Chắc cũng chỉ có cậu ấy thôi.”
“Tại sao cậu ấy lại đưa anh thứ này?”
“Cậu ấy muốn tôi ngăn cản hay làm gì đó trong khi bản thân mình bị mắc kẹt trên giường bệnh.” Shuichi vò đầu giải thích. “Biết đâu là thuyết phục hay bắt giữ lúc họ đang tiến hành vụ án.”
“...Cậu ấy muốn anh làm điều đó?” Jodie hỏi, giọng điệu hoài nghi của cô có phần khiếm nhã.
“Sao vậy?”
“Chỉ là, đôi khi anh không phải là người nhạy cảm nhất thôi.”
Shinichi chẳng ngạc nhiên nhìn cô - Jodie cũng chẳng e ngại nhìn lại anh.
Anh thở dài. “Nếu tôi cần sự giúp đỡ, tôi chắc chắn sẽ nhờ cô Jodie. Nhưng nếu được, tôi muốn cô ở lại đây.”
“Argh, tôi ghét cái việc canh gác,” Jodie càu nhàu.
“Cảm ơn Jodie,” Shuichi chân thành nói.
Cô nàng đảo mắt, nhưng có vẻ khá hài lòng.
“Anh nên biết ơn đi, Shuu,” Jodie mỉm cười. Vẻ trầm ngâm hiện lên trên gương mặt cô. “Dù tôi phải thừa nhận, tôi thật sự hiếu kỳ về con người của vị thanh tra Furuya này… một mình anh đã ở bên cậu ấy cả ngày hôm nay. Chắc chắn ngày mai tôi sẽ nói chuyện với cậu ấy.”
“Gần như chúng tôi đã ngủ cả ngày,” Shuichi phản bác.
Jodie vẫy tay. “Chỉ là phần nhỏ thôi.”
Shinichi khịt mũi, rồi cũng giơ tay chào tạm biệt. Anh đi ra khỏi bệnh viện, và cho tới khi đã tới một nơi khá vắng vẻ, Shuichi cầm điện thoại và gọi cho người mà đã lâu rồi anh chưa nói chuyện.
Sau vài tiếng chuông, người bên kia nhấc máy.
“Alo?” giọng nói trong điện thoại vang lên.
“Akemi.”
—
Có vài lý do cho việc Shuichi liên lạc Akemi, mặc dù sẽ cực kỳ nguy hiểm nếu cả hai bị bắt gặp ở cùng nhau. Đầu tiên, Akemi là người duy nhất mà anh biết có khả năng hóa trang, dù nó khá bình thường. Cô ấy chưa từng hóa trang thành người nào khác, nhưng sau vài lần thử, cô nàng đủ để biến Shuichi khác so với bản thân thường ngày của mình. Với hình dáng này, ngoại trừ Gin hay Vermouth, những người khác trong tổ chức sẽ không thể nhận ra anh nếu có vô tình lướt ngang qua nhau. Thứ hai, Akemi chính là một người vô cùng tốt bụng, nhưng sự tốt bụng đó không phải đến từ những nơi an toàn. Cô ấy lớn lên ở một nơi đẫm máu, ngay cả khi không phải là thành viên nòng cốt. Cô ấy hiểu rõ cái chết, hiểu rõ những kẻ sát nhân, và quan trọng là anh không biết người nào tốt hơn trong vai trò thuyết phục con người không đi tới bước đường cùng đó.
Lúc đầu cả hai còn khá ngượng ngùng khi hợp tác cùng nhau. Họ liên tục sẩy chân, đôi khi chạm nhau và cả hai tách ra ngay lập tức. Nhưng dần dần cả hai đều quen thuộc với điều đó - hoặc ít nhất là Shuichi đã quen với việc đó - và anh cảm thấy mình thích làm việc với Akemi. Dù phải thừa nhận một việc, hợp tác của cả hai không còn mượt mà như khi còn trong Tổ chức, đoạn thời gian khi cả hai hẹn hò với nhau. Nhưng Shuichi lại thích cách làm việc hiện tại hơn, dù cho đôi khi vẫn có sự ngượng ngùng giữa hai bên. Anh còn chẳng chắc cả hai có được gọi là bạn hay không - bởi vì thật sự rất khó, khi cả hai đã trải qua một giai đoạn thời gian như vậy, nên mỗi ngày anh vẫn ngạc nhiên khi mình có thể trở thành bạn tốt với Jodie. Anh vẫn có hy vọng cả hai cũng sẽ tiến triển tới mối quan hệ đó trong tương lai.
—
Shuichi không quay lại chỗ Furuya cho tới khi anh gạch hết toàn bộ cái tên trên danh sách, cũng phải ba tuần sau đó. Đó cũng là lúc mà cậu chuẩn bị xuất viện. Đáng lý Furuya đã rời đi sớm hơn, nhưng viên đạn mà Vermouth tặng trên chân cậu thật ra đâm khá sâu vào xương. Mọi thứ hồi phục khá ổn, nhưng cậu vẫn cần nạng khi di chuyển.
Dù đã cố kiềm chế nhưng Shuichi vẫn có cảm giác thỏa mãn khi kể lại những gì mình đã làm và Furuya đã nhìn chằm chằm anh với vẻ mặt kinh ngạc không thể giấu.
(Furuya vẫn còn mang chiếc nhẫn đó. Shuichi không thể tin cậu ấy lại quên tháo nó ra sau ba tuần liên tiếp.)
“Nói thật, tôi không nghĩ anh lại có thể giải quyết mọi chuyện tốt đến vậy,” Furuya mỉm cười trên giường bệnh, nhưng sau đó, ánh mắt cậu nheo lại. “Anh nhờ sự giúp đỡ từ ai vậy?”
“Akemi,” Shuichi dễ dàng nói, “cô ấy giúp đỡ khá nhiều việc.”
“Huh,” Furuya tiếp câu, không thể nào hiểu rõ biểu cảm trên gương mặt. “Này, tôi đã định hỏi anh điều này, nhưng… anh đã nói sự thật sao, khi anh nói với Okiya Subaru về việc anh đã chia tay với cô ấy?”
“Tôi nói thật,” Shuichi nói, anh cảm nhận rõ sau hai tuần làm việc chung với Akemi và khi vượt qua mọi chuyện, những câu chữ tiếp theo dường như rất dễ dàng bật lên. “Tôi không còn yêu cô ấy nữa.”
“Tôi không nghĩ tới điều đó đấy,” Furuya thì thầm, ánh mắt kia có chút mất mát, còn có cả bối rối. “Hai người dường như rất yêu nhau.”
“Chúng tôi đã ở cùng nhau vào dòng thời gian của cậu sao?” Shuichi hiếu kỳ thắc mắc, bởi vì Furuya chưa hề nhắc tới Akemi khi kể về tương lai của cậu ấy.
“Oh, uh.” Furuya đánh mắt sang bên cạnh. “Không, ít nhất-” cậu ho nhẹ, “Ah, không.”
Shuichi nhíu mày. Nếu thật sự là vậy, tại sao Furuya luôn có vẻ tin chắc về việc anh và Akemi là dành cho nhau-
Mắt anh nhìn lên chiếc nhẫn vẫn nằm trên tay Furuya, đột nhiên, Shuichi nhận ra tại sao Furuya lại hành động như vậy.
Cảm giác khó chịu dâng lên trong dạ dày anh, cổ họng cũng đột ngột trở nên khô khốc.
Mọi chuyện quá rõ ràng. Tại sao anh lại dễ dàng bỏ qua như vậy. Ghen tuông - bởi vì nguyên do là như vậy - chính xác là như vậy - liên tục hỏi về cô ấy, về mối quan hệ xung quanh và trở nên khó chịu mỗi khi Shuichi nói rằng tất cả tiến triển rất tốt…
Bởi vì vợ của Furuya là Akemi.
Và người đàn ông mà cô ấy không thể nào, người đàn ông đã khiến cô ấy rời bỏ Furuya…
Người duy nhất đó chỉ có thể là bản thân Shuichi.
Comments