top of page
Moonlightl

Chương 2

“Chà,” Bourbon lên tiếng, tiếng nói phát ra có một sự độc ác đến ngạc nhiên. “Dĩ nhiên, có một sự thật là, giống như cái cách mà một điệp viên FBI người Mỹ đang hoạt động bất hợp pháp ở Nhật Bản như thể anh ta đang ở tại nước mình mà không có yêu cầu cho phép từ cơ quan thực thi pháp luật, anh không có bất kỳ thẩm quyền nào ở đây và cũng không có quyền để bắt giữ bất kỳ ai cả.”

Được rồi, điều mà Bourbon đang nói chính xác là sự thật, nhưng Shuichi lại không muốn nghe thấy điều đó từ một thành viên có địa vị cao trong một tổ chức tội phạm quốc tế.

“Và còn có một điều thứ hai,” Bourbon tiếp tục, tông giọng tàn bạo đột ngột chuyển sang ngọt ngào đến phát ốm. Nghe thấy một tiếng ‘tạch’, Shuichi liếc nhìn xuống và mẹ nó, sự bị động đầy bất ngờ của Bourbon đã khiến tính cảnh giác của anh giảm xuống. “Tôi có súng.”

Shuichi giơ tay cao lên trời và bước lùi về sau vài bước. Anh có thể thử tước vũ khí của cậu, nhưng điều đó chỉ khả thi khi Bourbon là người có thể đẩy ngã được. Anh không chắc mình có thể làm được điều đó mà không khiến bản thân bị thương, và rủi ro đó không đáng nếu Bourbon không có ý định đánh nhau.

Bourbon đã ở một vị trí đủ cao để có thể nhận được một mật danh, đúng vậy, nhưng cậu vẫn chỉ là người đứng hạng trung giữa những kẻ có mật danh khác - trừ khi cậu ấy được thăng tiến kể từ khi Shuichi rời khỏi Tổ chức. Nhưng bất kể như thế nào đi nữa, không giống như những đặc công khác, Bourbon có một vài sự tôn trọng đối với cuộc sống.

(Có lẽ do hợp tác quá nhiều với các nhóm người mang vỏ bọc bên ngoài, hoặc có lẽ…)

Vấn đề là để anh ta rời đi ít nguy hiểm hơn nhiều so với việc...

“Tôi sẽ không rơi vào cái bẫy của cậu,” Shuichi nói với cậu.

“Không phải vấn đề của tôi,” Bourbon đáp trả, giữ khẩu súng lục của mình nhắm vào đầu Shuichi trong khi bản thân từ từ lùi về phía cửa. “Gặp lại anh sau, Akai.”

Bourbon lẻn ra sau cánh cửa trong tích tắc và cánh cửa đóng sầm lại sau lưng anh. Ngay khi nó được đóng lại, Shuichi chạy về phía đó với ý định bám theo người vừa rồi. Nhưng cho dù anh có lắc nắm cửa như thế nào, nó vẫn không chịu mở ra. Chắc hẳn Bourbon đã dùng cách nào để làm kẹt nó.

Khẽ chửi thề, Shuichi cân nhắc việc khóa cửa nhưng khoảnh khắc anh có thể thành công ra khỏi đây, cậu ấy sớm đã đi mất. Như vậy thì chẳng có ích gì.

Vì vậy, sau khi gọi điện cho tiếp tân để báo cho anh ta biết về việc cửa phòng của bản thân đã bị mắc kẹt vì lỗi gì đó, anh ngồi xuống mép giường và nhặt lên tờ giấy mà Bourbon đã đưa cho mình. Anh lật lại mặt sau để đảm bảo nhưng bên đó hoàn toàn trống rỗng.

Anh lật lại để kiểm tra địa chỉ. Đó là một căn phòng hoặc một dãy những căn phòng nối tiếp nhau, vậy nên có khả năng nó là một tòa nhà văn phòng. Shuichi lấy điện thoại ra và truy cập vào ứng dụng bản đồ để xem nó ở đâu.

Khi ứng dụng chạy xong, anh bật tiếng chửi thề.

Nó không phải là một tòa nhà văn phòng.

Là một chung cư nằm giữa khu dân cư chỉ cách trường tiểu học vài phút đi bộ.

***

Cuối cùng, mặc cho những gì anh đã nói với Bourbon, Shuichi đã đi một mình.

Anh hiểu điều này có chút liều lĩnh. Mặc dù anh đã gửi cho Jodie một tin nhắn nói với cô ấy mình đang điều tra một đầu mối tại địa điểm được đề cập, vậy nên nếu có điều gì đó không ổn xảy ra, ai đó sẽ biết anh đang ở đâu. Tuy nhiên, anh vẫn đang đi đến một địa điểm mà một thành viên tích cực của Tổ chức đã nói với anh.

Nhưng cho dù nó có ngu ngốc đến cỡ nào, anh vẫn còn chút niềm tin ở Bourbon - và anh còn khá nhiều điều cần phải nói với Gin.

Tất nhiên, Shuichi không hề đánh mất cảnh giác của mình. Anh không hoàn toàn tin tưởng việc Bourbon sẽ không giết mình, cho dù hiện tại cậu ấy biết sự thật về cái chết của Scotch. Anh không tin Bourbon sẽ nghĩ đến lợi ích của bất kỳ ai ngoại trừ chính cậu ấy. Nhưng anh thật sự tin rằng Bourbon còn một vài sợi đạo đức trong suy nghĩ.

Nếu Gin lang thang trong khu dân cư gần trường tiểu học cả một ngày, vô số người vô tội có thể gặp nguy hiểm. Vô số trẻ em sẽ bị liên lụy. Đương nhiên là ngay cả Bourbon cũng không thể để điều đó xảy ra.

Còn nếu Bourbon muốn anh phải chết, hay muốn tra tấn anh, như vậy cậu ấy sẽ không cần thiết phải đi nhiều đường vòng như vậy. Thậm chí nếu Bourbon hy vọng Shuichi tin tưởng lời nói của cậu và đi tới một mình, cậu ấy cũng không có gì đảm bảo điều đó thật sự sẽ xảy ra. Ngoài ra, Bourbon đã đột nhập vào được phòng khách sạn của anh. Sẽ chỉ là trò con nít đối với Bourbon để thiết lập thứ gì đó đánh gục và bắt anh. Nói một cách thẳng thắn, Bourbon nắm giữ mọi khả năng - lý do gì để còn đùa giỡn thêm Shuichi?

Bourbon có tính xấu, chắc chắn rồi, nhưng tính xấu đó chưa bao giờ ngăn Bourbon trở nên logic (về hầu hết mọi thứ). Nếu Bourbon đã muốn trả thù Shuichi, lẽ ra cậu ấy phải có nhiều kế hoạch đáng tin cậy đã có thể tiến hành nếu biết được phòng ngủ của Shuichi ở đâu.

Vì vậy Shuichi tin tưởng thông tin mà Bourbon đưa cho mình và cả lời cảnh cáo đi đến một mình. Tình hình có lẽ chỉ có chút khó khăn. Không may là, anh chỉ không chắc chắn điều mà Bourbon muốn anh làm là gì. Rốt cuộc thì anh vẫn chỉ là một con người, cho dù có điêu luyện tới đâu đi chăng nữa.

Để bắt đầu, anh dự định do thám địa điểm bằng khẩu súng bắn tỉa của mình từ tòa nhà chung cư gần đó. Nhưng kế hoạch mơ hồ của anh tan thành mây khói ngay sau khi bước xuống tàu - bởi vì ngay lúc anh ra khỏi nhà ga gần khu chung cư nhất, một giọng nói nhẹ nhàng, quen thuộc vang lên sau lưng anh.

“Dai-kun.”

Shuichi đông cứng ngay giữa lối đi bộ, bởi vì anh biết giọng nói đó. Anh biết giọng nói thân mật đó, cho dù đã nhiều năm trôi qua kể từ lần cuối được nghe thấy.

Quay người lại, hình ảnh quá đỗi hoài niệm của Miyano Akemi khiến anh đỏ mặt trong giây lát, bởi vì Akemi đã chết và biến mất thì làm sao người này còn dám cải trang thành cô ấy.

Nhưng Shuichi phải thừa nhận, cái mặt nạ kia quá tuyệt vời. Cô ấy khác với những gì mà anh còn có thể nhớ, nhưng lại vẫn thân thuộc để có thể nhận ra nếu ai đó biết thứ mình đang tìm kiếm là gì. Mái tóc được cắt gọn gàng dài ngang vai và nhuộm màu nâu nhạt giống em gái của mình, phần mái được giấu dưới chiếc mũ nồi màu đỏ. Đôi mắt kia được che chắn sau một cặp kính đen có gọng dày giúp che đi các đặc điểm nhận dạng nhưng vẫn có thể nhận ra được.

Shuichi nhận ra bản thân mình đã nhìn chằm chằm quá lâu đến nỗi người đi đường bắn cho anh một cái liếc mắt dơ bẩn. Đúng rồi, tốt hơn hết là anh nên đưa cuộc đối mắt này đến nơi nào đó ít lộ liễu hơn một chút.

Anh tiến tới chỗ ‘Akemi’ trong vài bước nhanh chóng và nắm lấy cánh tay cô ấy. Cô kêu lên một tiếng nhưng không kháng cự khi Shuichi kéo cô vào một con hẻm gần đó.

Shuichi đẩy cô vào một bức tường xi măng và đập mạnh tay vào phía bên cạnh cô ấy. ‘Akemi’ ngước nhìn ngạc nhiên trước cái liếc mắt đầy lạnh lùng của Shuichi.

“Cô là ai?” Shuichi lên tiếng một cách hằn học, mắt nheo lại. “Akemi chết rồi.”

‘Akemi’ để lộ tiếng thở dài thất vọng nhỏ bé và liếc xuống mặt đất trong chốc lát. Cuối cùng, cô ấy ngước mặt lên với ánh mắt đượm buồn nhưng Shuichi quyết định không bị động lòng bởi nó.

“Cậu ấy có nói anh sẽ không tin em thật sự là em, nhưng em vẫn nghĩ anh sẽ chịu nghe lời em nói,” cô nói khẽ khàng. Cô ấy để lộ một nụ cười khẽ trên môi trước khi tiếp tục, “nhưng em đoán đó mới chính là anh, Dai-kun.”

Cô hít sâu một hơi và nheo mắt lại, trông có vẻ tràn đầy quyết tâm.

“Cái đêm trước khi anh nói em rằng anh là một đặc vụ FBI, chúng ta đã xảy ra một cuộc cãi vã ngớ ngẩn,” ‘Akemi’ nói. Miệng Shuichi hé mở một ít. “Em đã bảo anh mua một ít sữa trên đường về nhà, nhưng anh đã quên nó, và thứ mà anh mua về chỉ là một bao thuốc lá. Em cảm thấy tức giận, bởi vì đó là lần thứ chuyện như thế này xảy ra trong tháng đó và em không thể hiểu nổi sao một việc lặt vặt đơn giản như vậy có gì khó khăn đến thế. Em thậm chí đã tha thứ cho anh bởi vì anh nói lý do tại sao anh luôn quên mọi thứ là bởi vì anh luôn bị sao nhãng bởi những suy nghĩ về em."

‘Akemi’... Akemi ngước nhìn anh, ánh mắt tràn đầy hy vọng. Shuichi cũng nhìn lại cô, biểu cẩn thận trống rỗng

Shuichi lục lọi đầu óc, cố gắng nghĩ ra một vài cách mà có ai đó ngoài Akemi và bản thân anh có thể biết được câu chuyện với mức độ chi tiết đến như vậy. Anh cho rằng có người đã đặt máy nghe lén trong căn hộ của cô ấy, nhưng một phần của cuộc tranh cãi đó đã nổ ra ở trên hành lang, cách xa cả mét so với cánh cửa căn hộ. Còn chưa đề cập đến, anh đã nói quá nhiều điều buộc tội mơ hồ trong căn hộ đó mà nếu như nó bị đặt máy nghe lén, anh đã bị phát hiện là gián điệp trước khi hoạt động đó thất bại.

“Bằng cách nào?” Shuichi cuối cùng cũng thở hắt ra, anh loạng choạng lùi lại khỏi Akemi. Không thể tin nổi, anh nhìn vào đôi mắt dịu dàng đó, cái áo khoác màu nâu cùng với nụ cười nhẹ nhàng vẫn còn ở trên khuôn mặt.

“Em sẽ giải thích tất cả,” Akemi hứa, và nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cô ấy khiến tâm trí Shuichi trở nên trống rỗng. “Nhưng có lẽ chúng ta nên đến căn hộ của em trước?”

Shuichi để lộ một nụ cười nhỏ bé và liếc nhìn xung quanh vào con hẻm nhếch nhác mà họ đang đứng.

“Ừ, tất nhiên rồi,” Shuichi đồng ý. Vậy nên khi Akemi thoáng qua một nụ cười cho anh và bắt đầu bước ra khỏi con hẻm, anh đã đi theo.

------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

76 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page