Bourbon đã làm náo loạn cuộc đời Shuichi theo cái cách mà anh chưa bao giờ nghĩ tới.
Nói thật lòng, anh không thể chắc chắn rốt cuộc mình muốn cái gì. Ngắm nhìn cậu qua súng bắn tỉa trước khoảnh khắc cậu bóp cò? Hay đợi nhìn cậu qua khung cửa sắt vì những tội ác mà cậu đã gây ra trong Tổ chức?
(Có khoảnh khắc, anh từng cười chế giễu trước sự nghi ngờ viễn vông của bản thân về việc Bourbon thích anh và tự hỏi liệu mình có thể thấy Bourbon đang cố gắng đẩy Shuichi vào sau song sắt hay không.)
Nhưng bất kể như thế nào đi chăng nữa, anh chắc chắn sẽ không hy vọng vào bữa tối nào đó vừa bước vào phòng mình và nhìn thấy Bourbon ở đây.
Có lẽ sẽ ít ngạc nhiên hơn nếu như cậu đang chĩa súng vào anh với biểu cảm lạnh lùng và châm biếm. Nhưng không có. Thay vào đó là việc ngồi trên chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, bắt chéo chân và bình tĩnh đọc sách. Cậu trông vẫn đứng đắn như hình ảnh mà Shuichi từng nhớ về người con trai này trong chiếc áo vest màu đen và đôi giày da cùng màu.
Chỉ mới vài tuần trôi qua kể từ khi Shuichi về lại Nhật Bản để đuổi theo Vermouth và cố gắng hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của Akemi. Bây giờ, anh thật sự có chút mệt mỏi bởi vì sự cố xe buýt vào buổi chiều... vậy nên anh không muốn phải đánh nhau với Bourbon vào lúc này.
Nhưng ước gì anh có quyền từ chối.
"...Bourbon," anh bình tĩnh nói. Bàn tay tự động chống lên hông, nhưng ở đó không có bất kỳ khẩu súng lục nào để cho bản thân lôi ra.
Anh thật sự có thể sử dụng súng, nhưng không may chỉ riêng việc mang khẩu súng bắn tỉa của mình tới Nhật Bản thôi cũng đã đủ khó rồi. Mà thứ đang được nói tới lại được đựng ở trong một cái túi, và nó nằm gọn gàng trên mặt đất gần chân Bourbon... Mặc dù nó nằm gần Shuichi hơn, nhưng với căn phòng có diện tích chật hẹp như thế này, súng bắn tỉa chỉ vô dụng thôi.
Vậy anh chỉ có sự trợ giúp bằng Triệt quyền đạo, trong khi Bourbon rõ ràng có giữ súng, nhưng thật may Shuichi biết khá nhiều cách để tước vũ khí của đối thủ.
Anh híp mắt nhìn cậu, cơ thể tiến vào tư thế phòng bị. Nhưng Bourbon chỉ mỉm cười và đóng sầm cuốn sách lại, đặt nó lên chiếc bàn nhỏ ở trước mặt với một tiếng vang thật lớn. Tiếp đó, một cách uể oải, cậu bỏ bắt chéo gối và đứng dậy.
"Akai," Bourbon giơ tay lên và mỉm cười vô tôi. "Không cần phải hành động như vậy. Tôi chỉ tới để nói chuyện thôi."
Shuichi không tin vào điều đó.
(Và việc nghe thấy hai chữ 'Akai' từ đôi môi của cậu, mặc dù rất tự nhiên, nhưng vẫn khiến anh cảm thấy điều gì đó không đúng. Nó không nên được sử dụng theo cách đó, và có lẽ đó là lý do tại sao Bourbon lại dùng nó thay vì 'Rye' mà cậu thường dùng.
Anh không thể tin trong lúc cậu ấy đang đứng ở vị thế của Bourbon, và đặc biệt càng không thể tin khi cậu ấy rõ ràng đang cố gắng kiểm soát phản ứng của Shuichi.)
"Vì một vài lý do mà tôi nghi ngờ việc cậu tới đây chỉ để nói chuyện," Shuichi nói một cách nghiệt ngã, "tôi biết cậu hận tôi đến mức nào, Bourbon."
Bourbon có lẽ đã cố gắng hết sức để che giấu cho sự thù hận trước mắt Shuichi, nhưng anh khá chắc chắn nguyên nhân dẫn đến sự thù hận đó đến từ cái chết của Scotch. Và nếu đúng như vậy, thử xem xét đến việc Bourbon tin chắc về việc anh đã giết chết Scotch và không có khả năng cậu ấy biết được sự thật, Bourbon phải hận anh đến tận xương tủy...
"Tôi biết việc Scotch đã tự sát."
... Hoặc không.
"Bằng cách nào?" Shuichi thắc mắc, để lộ một vài sự ngạc nhiên trong giọng nói của mình.
Bourbon là một người điều tra tài ba, mà cũng có thể nói là đứng đầu Nhật Bản, nhưng hầu hết thời gian họ ở cùng nhau trong Tổ chức sau cái chết của Scotch, không có dấu hiệu nào cho thấy cậu ấy đã tìm hiểu được mọi chuyện. Quá mù quáng bởi sự đau đớn do cái chết Scotch mang lại, mà cũng có thể là mù quáng bởi sự thù hận mà cậu ấy dành cho chính bản thân Shuichi. Anh không thể tượng tượng được điều gì có thể tạo ra thái độ có một không hai này.
Đặc biệt là kể từ lần cuối họ gặp mặt, khi mà Bourbon đã nói với anh rằng cậu ấy tin anh là gián điệp của FBI và đã kể rất nhiều thứ cho Gin.
"Anh vừa nói với tôi," Bourbon trả lời, và ah, ánh mắt tự mãn mà Shuichi vẫn luôn nhớ rõ cho dù đã qua từng ấy năm.
"Cậu tới đây để nói chuyện chỉ vì sự nghi ngờ đó?" Shuichi hỏi, không bỏ xuống phòng vệ của mình. Bourbon mà anh biết luôn đa cảm khi nói đến một vài chuyện, hay khi nhắc đến một vài người. Thật không bình thường khi cậu bình tĩnh đến nói chuyện với Shuichi chỉ vì nỗi nghi ngờ.
"Oh, tôi cũng có một vài bằng chứng khác," Bourbon không để tâm lắm, cậu vẫy vẫy tay. "Nhưng anh vừa xác nhận rồi."
"... Tôi không thể tưởng tượng được đó là lý do duy nhất cho việc cậu quyết định tới nói chuyện với một kẻ phản bội Tổ chức, Bourbon."
Trông hoàn toàn bình tĩnh, Bourbon vén một lọn tóc mảnh ra khỏi mắt mình. Cậu mỉm cười. "Anh nói đúng, Akai. Tôi ở đây còn là vì người tình của anh nữa."
Shuichi dừng lại, đôi môi hơi chùng xuống, bởi vì nếu anh không biết rõ mọi thứ, anh sẽ nghĩ Bourbon đang nói về cái biệt danh mỉa mai mà anh đã đặt cho Gin. Viết là kẻ thù, đọc lại thành người yêu. Nhưng Shuichi không bao giờ quên được những gì mà tên khốn tóc bạc đó đã làm với Akemi. Đành rằng anh đã từng đề cập một vài lần biệt danh đó trước mặt Jodie - Shuichi vẫn không thể tưởng tượng được làm cách nào Bourbon có thể biết được nó.
Một tình huống khác có thể xảy ra đó chính là Akemi đã tự nói, tất nhiên, chỉ là trừ khi cô ấy chưa chết, nhưng họ đã không phải là 'người yêu' thực sự trong nhiều năm. Tại sao sau tận ấy thời gian, Bourbon lại đột nhiên nhắc về cô ấy.
(Ký ức chợt nhắc nhở anh về việc cơ thể của Akemi đã bị tổn hại quá nặng nề nên không thể nhận diện được. Nhưng Shuichi bóp nghẹt cái suy nghĩ ấy giống như cách mà bản thân đã luôn làm bởi vì những hy vọng ngu ngốc có thể gây chết người trong công việc của mình. Akemi không có đồng bọn - làm cách nào mà cô ấy có thể giả cái chết của chính mình?)
Vậy nên anh hỏi, "Gin?", hơi nghi ngờ bản thân ngay cả khi những từ đó rời khỏi miệng.
"Anh nói xem?" Bourbon trả lời nhẹ nhàng, và như đó đã đủ chứng minh người mà cậu đang nói tới là Gin.
Làm cách nào mà Bourbon biết được biệt danh mà anh đã đặt cho Gin? Cậu ấy thậm chí còn có người ở trong FBI?
Có lẽ anh đã để lộ một vài biểu cảm lo lắng trên gương mặt bởi vì Bourbon bật cười và nói, "Cái biểu cảm gì thế kia? Tôi tới đây để giúp đỡ, FBI."
"Tại sao cậu lại muốn giúp FBI?" Shuichi hỏi, một chút hoài nghi phát ra trong giọng nói mình.
"Tôi tới đây để giúp anh, không phải FBI," Bourbon chỉnh lại cách dùng từ. Một biểu cảm không thể thấu hiểu xẹt qua gương mặt ấy. "Khi tôi nói 'FBI', đó chỉ là tê-" cậu dừng lại, liếc nhìn sang bên cạnh. "Không có gì."
Shuichi nhíu mày khi nhìn thấy điều đó, nhưng anh chỉ hỏi, "vậy tại sao cậu lại muốn giúp tôi?"
"Xem như lời xin lỗi đi, vì đã đuổi theo anh vì thứ mà anh không hề làm," Bourbon gợi ý, và nếu đó không phải là lời nói dối thì anh sẽ dùng khẩu súng bắn tỉa của chính mình để nã vào bản thân.
"Không nói đến việc tôi có phải là người đã giết Scotch, tôi đã... vẫn là kẻ phản bội tổ chức," Shuichi bình tĩnh nói, "thử lại lần nữa đi, Bourbon."
Cậu chỉ thờ dài. "Nếu là trường hợp đó... thì có làm sao?"
"Xin lỗi?"
"Tôi nghĩ anh sẽ đủ tin tưởng vào thông tin mà tôi đưa cho anh để tiến hành bước tiếp theo," Bourbon mỉm cười giải thích. "Vậy nên tôi không bận tâm đến việc phải khiến anh chấp nhận vào thành ý của mình khi tôi đoán rằng anh sẽ tin tôi cho dù tôi nói gì đi chăng nữa. Anh chưa bao giờ cần niềm tin tuyệt đối để thực hiện một động thái, phải không?"
"Cậu biết gì về tôi?" Shuichi nói thẳng thừng và chân thật. Bourbon có thể đã biết Rye, nhưng anh lại không biết gì về cậu ấy cả. Anh không biết rốt cuộc Bourbon đã điều tra bao nhiêu về mình, nhưng cái cách mà cậu ấy nói chuyện giống như thể cậu ấy thật sự biết rõ khiến Shuichi muốn bật cười.
"Có lẽ là không có gì cả," Bourbon khẽ khàng nói. Cậu nhắm mắt lại trong một lúc và vì lý do gì đó mà trông cậu ấy có vẻ u sầu một cách đáng ngạc nhiên. Mắt cậu chớp trở lại và tiếp tục câu nói, "nhưng giống như những gì mà tôi nói, đó không phải là vấn đề. Tôi tới đây để đưa cho anh một vài thông tin. Chỉ như vậy thôi. Mà anh muốn làm gì với nó, đó là việc của anh, Akai Shuichi."
Bourbon nhặt quyển sách từ chiếc bàn nhỏ lên và lật trang với tốc độ nhanh chóng. Khi lật tới trang cuối cùng, Bourbon rút ra một tờ giấy và vứt nó lên giường ngủ, để mặc cho nó từ từ bay xuống.
"Có một địa chỉ ở trên tờ giấy đó," Bourbon giải thích, tay chỉ vào tờ giấy đang bay. "Người tình của anh sẽ ở đó vào cả ngày mai. Đi một mình hay với cả một đội đặc vụ FBI, bất kể anh làm gì cũng chẳng ảnh hưởng tới tôi, nhưng tôi chỉ muốn cảnh báo anh... Nếu anh không đi một mình, nếu anh không chắc chắn việc giữ kín động tĩnh về chuyện đó, người duy nhất phải sống trong hối tiếc chỉ có mình anh."
Bourbon đóng quyển sách lại và bỏ nó vào trong túi quần trước khi tiến về phía Shuichi... à không, tiến về phía cửa ra vào. Nhưng không có chút ý tưởng nào về việc này, Shuichi dùng tay chặn đứng đường ra của Bourbon.
Cậu dừng bước và thở dài bực bội, tiếp đó ngước nhìn Shuichi với vẻ mặt khó chịu. Anh nhìn thẳng vào mắt cậu.
"Đây rõ ràng là một cái bẫy," Shuichi nói thẳng thừng.
"Nếu anh nói vậy," Bourbon vô cảm trả lời, bàn chân mất kiên nhẫn gõ nhịp. "Nhưng một lần nữa, tôi đã nói nó không ảnh hưởng tới tôi cho dù anh có quyết định làm gì. Nếu như anh không đi, thì không đi thôi. Vậy bây giờ anh có thể để tôi đi được chưa?"
Shuichi bật ra một nụ cười ngắn ngủi và tiến sát lại gần gương mặt cậu. Bằng chất giọng ngạc nhiên, anh hỏi. "Chuyện gì có thể ngăn cản tôi bắt nhốt cậu ngay bây giờ, và ngay tại đây, Bourbon?"
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments