Một ngày sau, vào lúc nửa đêm.
Shuichi nhảy qua một hàng rào nhỏ, mặc kệ biển báo đang ghi chữ: NGUY HIỂM, KHU VỰC THI CÔNG và hướng tới tầng hầm của tòa nhà đang được xây dở. Có rất nhiều tấm bạt màu xanh bao phủ khắp nơi, và với những lỗ lớn trên đó, người ta còn có thể ngắm được cả bầu trời đêm.
Ít nhất thì sàn nhà khu vực đại sảnh đã hoàn thiện. Tiếng giày vang lên thật rõ ràng trong bóng tối. Anh dừng lại khi bước tới trung tâm đại sảnh và ngước nhìn lên bầu trời Tokyo thông qua một cái lỗ trên tường.
Có tiếng súng nổ vang lên và Shuichi khụy người xuống.
Tiếp đó, một vài người bước ra khỏi mấy cái cột - một, hai, năm. Bọn họ đều mặc đồ đen và đội mũ - Shuichi không thể nhìn thấy mặt. Có một người đứng đâu đó trước mặt Shuichi đang cầm điện thoại, ánh sáng xanh nổi bật trong đại sảnh u tối.
Tiếng cười cuồng loạn và kinh khủng phát ra từ điện thoại.
“Chưa hết đâu, Rye! Còn nữa!” Giọng một người phụ nữ tức giận gào thét trong điện thoại.
Shuichi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, gương mặt nhăn lại vì đau đớn.
“Chianti.” Anh có chút ngạc nhiên lên tiếng.
“Oh, ra là anh cuối cùng cũng biết tên tôi,” có tiếng hít mạnh sau đó, “nhưng điều đó không đồng nghĩa việc tôi sẽ không để anh cảm thấy đau đớn gấp 10 lần nỗi đau mà Calvados đã chịu.”
Anh chưa từng nghĩ tới mọi chuyện lại liên quan tới Calvados.
“Calvados…” anh lẩm nhẩm theo.
“Tên từng bị anh đánh bầm dập! Tên mà anh đã dụ dỗ rời bỏ Tổ chức!” Shinichi nạt, “Con khốn đó đã bảo tôi dừng lại, ha, dừng lại khỉ khô. Dù cho tôi không thể chạm vào con ả, tôi có thể khiến anh khốn đốn. Ai lại nghĩ anh dễ dàng rơi vào bẫy đến vậy. Một mũi tên bắn hai con nhạn.”
“Tôi không phủ nhận việc mình đã giết Calvados,” Shuichi nhún vai thừa nhận. “Nhưng tôi không yêu cầu cậu ta làm gì cả. Cậu ta đã trao đổi thông tin vì sự tự do của mình - tôi nghe một kẻ người Nhật đã thỏa thuận gì đó với cậu ta.”
Tiếng gào giận dữ phát ra từ điện thoại, cùng với đó là tiếng lên nòng quen thuộc. Shuichi ngã ngửa ra đất để né tránh viên đạn vừa sượt qua rồi nhanh chóng quỳ thẳng người lên lại và nhìn chằm chằm xuống lỗ đạn vừa mới được tạo thành trên sàn nhà.
Suýt nữa thì.
“Tại sao chúng ta không nói chuyện tí đi?” Shuichi đề nghị.
“Không. Anh nhất định biết mình cần làm gì, mọi người,” giọng nói phát ra từ điện thoại.
Người đàn ông phía trước ngắt điện thoại rồi bỏ nó vào túi áo khoác. Tiếp đó, cùng với những kẻ khác, lấy ra một khẩu súng ngắn.
Shuichi nhìn xung quanh, mím chặt môi. Dù rằng rất không muốn, bởi thời gian còn quá sớm, nhưng anh buộc phải…
Tiếng súng ngắn chợt vang lên và viên đạn găm vào cánh tay phải của người đàn ông phía đối diện. Hắn ta gào lên đau đớn và làm rớt khẩu súng của mình - những kẻ khác nhanh chóng nhìn xung quanh để tìm kẻ vừa nổ súng.
Anh liếc thấy bóng dáng của một người chưa từng xuất hiện trước đây sau cây cột kim loại. Bóng dáng đó khiến anh đứng dậy, và không còn giả vờ như đang bị tra tấn bởi vết đau ở đầu gối, mỉm cười ranh mãnh và giơ hai tay lên trời.
Năm kim tiêm có chứa thuốc ngủ được bắn xuống từ phía trên, cùng với đó là năm người ngã gục xuống đất. Sau đó, bóng dáng kia biến mất ngay lập tức.
Ôi trời, không phải chứ.
“Lo liệu giúp tôi!” anh hét lên trần nhà, sau đó phóng nhanh về phía chiếc cột và lôi khẩu súng ngắn của mình ra. Không có bức tường đằng sau đó, chỉ có một tấm bạt xanh - và nó đang phần phật theo gió. Shuichi dễ dàng trượt qua nó và tiến vào bầu trời đêm mát lạnh.
Có hai hướng - đều là con hẻm hẻo lánh, nhưng chỉ có một nơi dẫn tới con đường đông đúc dù ở thời điểm này. Không chút chần chừ, Shuichi chạy thẳng qua con hẻm dẫn tới con đường đông đúc và dễ dàng nhìn thấy bóng dáng với cái áo trắng đang cố gắng chạy trốn.
Anh đuổi theo bóng dáng đó qua một vài khúc quanh, nhưng dường như không thể bắt kịp người ấy. Do đó, Shuichi giơ khẩu súng ngắn của mình lên, thật bình tĩnh.
Ngắm thật cẩn thận, anh bắn vài phát vào thùng rác cách người đó vài bước chân. Nắp thùng rác bật lên theo áp lực và đập thẳng vào một bên mặt của người đàn ông. Tiếng la đau đớn phát ra và người đó ngã xoải trên mặt đất - Shuichi không khỏi nhăn mặt.
Shuichi cất khẩu súng ngắn vào thắt lưng và sải bước tới chỗ người vừa ngã, tay đút túi.
Đôi mắt rực lửa kia nhìn chằm chằm anh, dù nó bị che khuất đôi phần bởi chiếc mũ trùm đầu trắng. Một cảm giác ấm áp trào dâng trong lòng anh.
“Xin chào, Furuya-kun,” Shuichi lên tiếng, anh căn bản không thể kiềm chế sự vui mừng trong giọng nói. “Vài ngày không gặp, phải không?”
“Tên chết tiệt nhà anh, Akai,” Furuya gầm gừ, tay xoa xoa má và cau mày.
Shuichi giơ tay về phía cậu, và sau một vài giây nhìn chằm chằm nó, Furuya cũng quyết định nắm lấy. Anh giúp cậu đứng dậy, và ngay sau khi ổn định cơ thể, cậu lập tức vứt nó ra.
“Vậy đây sẽ là nơi anh giải thích kế hoạch quỷ quái của mình?” Cậu nói móc.
“Tôi có thể che giấu nó,” Shuichi tiếp lời, “giống cái cách mà một người đã chết lại xuất hiện ở đây.”
Tiếng tặc lưỡi của người đối diện vang lên rõ ràng. “Đừng nhỏ mọn thế, Akai.”
“Cậu không thể tự suy luận ra nó sao?”
Anh nhận được ánh mắt khá muốn giết người sau câu nói đó, một ánh nhìn mà anh cảm thấy khá không cần thiết. Shuichi nhún vai. “Tôi không hề biết Chianti sẽ xuất hiện ở đó, nhưng cấp dưới của tôi đã bí mật nhận được thông tin về một giao dịch chợ đen sẽ diễn ra vào ngày hôm sau.”
“Vậy ra anh thật sự có kế hoạch dự phòng,” Furuya lên tiếng, dù vậy vẫn có sự không tin tưởng mấy trong giọng nói đó.
“Tôi biết lúc nào cần phải có sự hỗ trợ, Furuya-kun,” Shuichi thích thú đáp lời. Và ừ thì, sau khoảng thời gian dài chịu đau bởi những bí mật không thể kể cho Jodie hay Akemi, anh nhận ra việc đôi lúc cởi mở một chút cũng không tổn hại gì.
Furuya không khoanh tay nữa, thay vào đó cậu chôn mặt vào một bên tay mình và thở dài thường thượt. “Tổ chức đặt bẫy anh, còn anh thì lợi dụng nó để đặt bẫy tôi? Làm cách nào anh lừa Conan nói ra được thông tin của tôi?”
“Tôi đã để cho thằng bé nghe ‘cuộc hội thoại’ giữa tôi và Jodie,” Shuichi giải thích, “thật ra lúc đó tôi không nói chuyện với ai cả, nhưng với âm lượng khá lớn tôi biết Conan sẽ nghe thấy trên đường đi học về.”
“Và anh đã cá cược việc cậu nhóc đó có nói cho tôi biết hay không,” Furuya lầm bầm, nhíu mày ngước nhìn lại.
Anh cũng cược việc liệu Shiho có ở bên cạnh hay không, bởi Shuichi đã hứa sẽ tránh xa đám nhóc tiểu học kia, và Văn phòng thám tử Mori lại khá gần trường.
“Dù gì, cậu cũng khá thân thiết với thằng nhóc nhỉ. Mối quan hệ đủ để thằng bé giúp cậu làm giả cái chết, đúng không?”
Furuya liếc anh, nhưng cậu không phủ nhận điều đó. Shuichi xem như mình vừa thắng một trận phụ. Gương mặt cậu lúc này dần trở nên nghiêm trọng. “Còn về Chianti? Cô ta không có mặt ở trong tòa nhà kia.”
“Tôi đoán sẽ có kẻ bắn tỉa,” Shuichi lý giải, “nên tôi đã cho người canh gác những tòa nhà là địa điểm bắn tỉa lý tưởng. Nếu may mắn, chúng tôi sẽ bắt được cô ta.”
“Hmph, may mắn,” Furuya trào phúng.
“May mắn xem như đã đứng về phía tôi,” Shuichi mỉm cười nói.
Nhưng giá như mà anh đã không có, bởi vì anh biết rất rõ cám dỗ từ số phận. Nhưng anh lại có cái may mắn đó, và định mệnh đã không ngừng phá hủy đi sự mong chờ của anh.
Tiếng nổ súng lại vang lên.
-------------------------------------------------------------------
Mua hàng từ link đính kèm trong ảnh để ủng hộ Moonlightl nhé!!!
Kommentarer