Kid không cử động, anh trông giống như một bức tranh chân dung trắng màu được sơn dầu và tô điểm thêm màu xanh da trời trên buổi tối đen kịt với mặt trăng to nhuốm vàng đằng sau lưng. Kể từ lần đầu tiên mà bọn họ gặp nhau, trên sân thượng của Bảo tàng Beika, Shinichi đã cảm thấy Kaito Kid nhìn mình như thể cậu là một thứ gì đó rất mới mẻ và hiếm lạ.
“Cậu không cần phải thừa nhận bất cứ điều gì nếu điều đó khiến cậu cảm thấy không thoải mái. Chỉ là… Cậu thật sự lớn hơn nhiều so với một đứa trẻ tám tuổi, phải không?”
“Ừ.” Sau một lúc chần chừ dễ thấy, Shinichi trả lời. “Đúng vậy.”
“Thật sự là có chút thở phào khi biết rằng cậu lớn hơn vẻ bề ngoài đấy chàng thám tử. Không vui chút nào khi phải đấu với một đứa trẻ tám tuổi mà có trí thông minh vượt mình cả.”
“Tôi không thường xuyên làm được điều đó, đơn giản là vì cậu là một tên khó nắm bắt chết tiệt.” Bộ đồ ngủ của Shinichi không đủ ấm để chống lại cơn gió lạnh. Đáng lý cậu nên thay bộ quần áo khác. Shinichi lại bắt đầu cảm thấy chóng mặt nhưng mà cậu hy vọng là Kid sẽ không thấy điều đó. “Mặc dù thực tế là có đôi khi cũng sẽ khiến cho anh ăn vài cú đau.”
Kid thừa nhận. “Cậu là thứ khiến tôi đau đầu nhất, cũng như là vị thám tử duy nhất mà tôi sẽ xem xét việc hợp tác chung, cho dù là cậu tám hay tám mươi tuổi.”
“Tôi vẫn còn là thiếu niên đây. Hay nói đúng hơn là đã từng, cũng là đáng lý.” Ran, người đã từng chải mái tóc của mình với đôi mắt thủy tinh long lanh đã không còn muốn được bảo vệ khi mà điều duy nhất cậu biết cách để làm chính là bảo vệ cô ấy. Tiến sĩ và Haibara, người chỉ biết cách trốn đi chỉ bởi vì họ liên quan đến người kế thừa Holmes, người đã được cho là mất tích hoặc cũng có thể là chết. Cậu có trách nhiệm phải bảo vệ họ an toàn. “Không phải tám tuổi, mà cũng chẳng phải là tám mươi tuổi.”
“Cho dù là bao nhiêu đi chăng nữa, cậu vẫn là một mối rắc rối thực sự trong công việc của tôi.”
“Lần đầu tiên cậu gặp tôi đã không cảm nhận được điều đó sẽ xảy ra à?”
Kid mỉm cười sung sướng, một tiếng vỗ tay được vang lên, Shinichi đã không hề nhận ra bàn tay đó vẫn còn lưu lại trên cánh tay cậu cho tới khi nó rời đi, và mang theo cả nguồn nhiệt ấm nóng kèm theo.
“Cậu nói là lần đầu tiên nào, của cậu hay của tôi?” Tiếng cười của anh ta đột ngột dừng lại. “Nói tóm lại, cậu là một thiếu niên nhưng bị mắc kẹt trong thân hình của một đứa trẻ, và cậu ở lại nhà của gia đình Mori trong lúc cố gắng tìm ra cách để quay trở lại cơ thể cũ?”
“Điều gì khiến cho cậu nghĩ rằng lấy lại cơ thể là ưu tiên hàng đầu của tôi?” Shinichi hỏi.
“Cậu biết là tôi đã luôn dõi theo cậu mà.” Anh ta đáp lời. “Đối với tôi, nó cực kỳ rõ ràng trong việc cậu không thích tình trạng hiện tại của mình.”
“Trở về hình dạng vốn có của tôi lúc bấy giờ có lẽ quá nguy hiểm.” Kid nghiêng đầu một cách tò mò. “Khuôn mặt này, cơ thể này… Để so sánh thì nó giống như bộ vest trắng và cái áo choàng vậy.”
“Cậu lúc nào cũng khiến bản thân trở nên thú vị cả, nhà nhận xét nhỏ bé à. So sánh bản thân cậu với tôi? Có lẽ cậu cũng không hẳn là một trăm phần trăm đều là những điều nhàm chán nhỉ.”
“Oh?” Shinichi ngạc nhiên gãi đầu. “Dù sao tôi tin cậu cũng chẳng bao giờ nghĩ tôi là một điều gì đó nhàm chán. Đó là lý do vì sao mà cậu luôn phấn khích mỗi lần tôi xuất hiện tại phi vụ của cậu.”
“Một tên càn rỡ.”
“Chó chê mèo lắm lông?”
“Tôi không nhận mình là cái nào cả.” Kid tự hào trả lời. “Mà cũng chẳng sao cả nếu như cậu là một tên ngạo mạn. Mọi thám tử đều như vậy, đặc biệt là những người tài giỏi.” Bờ môi mỏng, và cho dù là không nhìn thấy ánh mắt kia, Shinichi biết rằng ánh mắt mình vẫn nhìn xuyên qua đó. “Nhưng mà tôi cũng muốn cho cậu thấy một ma thuật thật sự, thám tử. Bố của tôi đã từng nói thách thức của một ảo thuật gia là biến một nhà phê bình khó tính nhất trở thành một người hâm mộ trung thành nhất.” Đôi môi kia nhấp nháy. “Tôi muốn biến người kế thừa Sherlock Holmes trở thành một trong những người hâm mộ của mình.”
Tiếng hô hấp của Shinichi chợt dừng lại.
“Tôi đã đúng, phải không? Về việc cậu thật ra là ai?”
“Còn phụ thuộc vào rất nhiều điều.” Shinichi trả lời, cơn trào ngược dâng lên tận cổ họng. “Về việc cậu có hay không sẵn lòng giữ kín chuyện này.” Nếu như người nào có thể hiểu được tâm trạng của việc này, về việc phải mang hai thân phận và đều muốn cả hai thân phận được tồn tại, không phải đó chính là Kid sao?
“Giữ bí mật chính là một trong những chức trách của tôi.” Anh ta nhìn lên bầu trời, thở ra một làn khói trắng từ cổ họng mình. “Chỉ là tôi không chắc vì sao cậu muốn đưa bí mật lớn nhất của mình cho tôi.”
Shinichi không mang theo đồng hồ hay thắt lưng, cũng không đem theo kính mắt, cũng chẳng đeo giày. Cậu đã đến gặp người này mà không mang theo bất cứ thứ gì để bảo vệ bản thân mình, bởi vì cậu biết cậu không cần phải tự bảo vệ bản thân.
Sự tin tưởng đó, cho dù là cậu không biết lý do vì sao và bằng cách nào. “Ai nói với cậu đó là bí mật lớn nhất của tôi?”
Kid mỉm cười. “Anh chàng thám tử, cậu quả thật không có gì ngoài sự nhàm chán.” Anh lập tức chuyển hướng nhìn của mình để chăm chú nhìn vào Shinichi. Cậu ước gì mình có thể nhìn rõ khuôn mặt kia hơn, để nhìn được mọi biểu cảm trên khuôn mặt ấy. “Vậy cậu có muốn tôi gọi cậu là Kudo Shinichi?”
“Cứ gọi là thám tử đi.” Bằng một cách nào đó mà nhịp đập của con tim cậu đã đồng bộ với nhịp mà ngón tay của anh ta gõ lên tấm kim loại. “Tôi đã quen với nó rồi.”
“Ừm… Vậy anh chàng thám tử thiếu niên trong một thân hình nhỏ bé không cần một cái tên đặc biệt?”
“Có thể gọi là thám tử lừng danh, nếu cậu thích. Nhưng nói tóm lại…” Shinichi đặt một tay lên đầu gối của Kid, trong phút chốc, anh dường như run rẩy, nhưng sau đó liền ép buộc cơ thể để không lùi lại, che dấu đi sự căng thẳng đang trào dâng. “Cậu không được phép nói cho ai biết là tôi còn sống. Không chỉ vì sự an toàn của tôi, mà còn là sự an toàn của cậu.”
“Đây là lần thứ hai trong ngày mà cậu lo lắng cho tôi nha.” Kid bao phủ tay mình lên bàn tay đó. “Và cậu vừa mới nói cho tôi bí mật của mình. Có phải hay không, cậu đã… phải lòng tôi rồi?”
“Bớt mơ tưởng đi.” Shinichi rút tay lại. “Tôi chỉ không muốn cậu chết vì tôi thôi.”
“Tôi biết rồi. Lời cảnh báo của cậu đã được highlight rất rõ ràng. Rồi, quay trở lại vấn đề. Vậy thứ đã khiến cậu trở thành như thế này đã giúp cho Genevieve Maison Rouge?”
“Không. Thuốc độc đó là một khoa học, thứ mà đã gây ra tình trạng như ngày hôm nay…” cậu chỉ vào cơ thể mình với nụ cười khó coi “được phát minh sau này. Genevieve Maison Rouge đã quay ngược thời gian của bà ấy trước khi thứ thuốc này được phát minh.” Ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng ở trên cao, nó thật tròn và sáng vằng vặc, đặc biệt là tựa như đang ở bên cạnh cậu. “Những điều đã xảy ra với tôi căn bản không có khả năng xảy ra trên người cô ấy.” Hình ảnh thi thể bị đâm vài nhát cuộn tròn lại hiện hữu trong tâm trí cậu. “Làm cách nào mà cô ấy có thể…?”
“Tôi nghĩ.” Kid nói, bằng chất giọng thật cẩn thận, không có nụ cười nửa miệng kiêu ngạo hay cái nhếch mép đầy tự tin, hay là bất kỳ biểu cảm quen thuộc nào trên gương mặt đó. “thứ đã xảy ra với cô ấy có lẽ không phải là thứ mà khoa học có thể giải thích được.”
“Còn thứ gì có thể khiến cho điều đó xảy ra?”
“Ma thuật.” Một ánh mắt đầy nét quyến rũ lấp lánh.
“Cậu chắc không phải đang nói đến cách thức thực hiện vụ giết người đâu nhỉ?” Shinichi rút ngắn khoảng cách cuối cùng giữa hai người, tự hỏi liệu rằng người này có rời đi hay không. Nhưng Kid đã không làm điều đó. “Tôi không tin vào ma thuật.”
“Tất nhiên là cậu không cần tin vào điều đó rồi.” Kid phản bác. “Cậu là một thám tử, và thám tử thì không có trí tưởng tượng. Có lẽ là có tồn tại ma thuật thật sự đâu đó trên thế giới này, mặc dù là tôi không biết có phải nó chịu trách nhiệm cho việc đó hay không nhưng tôi thật sự nghĩ nó sẽ chịu trách nhiệm cho cuộc đời cô ấy.” Anh dừng lại, liếm nhẹ đôi môi mình. “Hay nói cách khác là sự bất tử của cô ấy.”
“Bất tử?” Shinichi cảm thấy cổ họng mình như nghẹn lại khi nghe thấy điều đó, cậu tiến tới ngồi xuống bên cạnh anh. “Tôi đã lo lắng là cậu sẽ nghĩ những gì mà tôi nói là một trò đùa. Tôi nên biết là cậu còn có thể khiến cho tôi bất ngờ hơn nữa.”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments