top of page
Moonlightl

Chương 18: Thời gian lên kế hoạch

“Nó phải là một thứ thật tình cờ và không khiến cho tên ngốc ám ảnh điên rồ kia nghi ngờ.” 

Shinichi chớp mắt. “Ý anh là Hakuba?” 

“Còn ai nữa sao?” 

Lúc này cả hai đang ngồi nghỉ ngơi trong phòng khách biệt thự nhà Kudo với bản tin tắt tiếng đang được chiếu trên màn hình tivi. Hôm nay là một buổi sáng thứ bảy tuyệt vời, và đáng lý cậu đã dành thời gian này để tận hưởng trên chiếc giường của mình nhưng tên Kaito lại một lần nữa lẻn qua cửa sổ phòng ngủ của cậu, đồng nghĩa với việc giấc mơ ngọt ngào của chàng thám tử đã tới hồi kết. Shinichi cực kỳ bực bội và liên tục làu bàu với Kaito cho tới khi anh bưng tới một cốc cà phê. Kaito kể rằng cà phê này được mua gần nhà anh và cả công sức giữ ấm nó cho tới khi tới được Beika. Một đống rắc rối đó, nhưng ly cà phê rất ngon, do đó Shinichi quyết định không càu nhàu với người con trai này nữa. Và giờ thì cả hai đang cố gắng lên kế hoạch để khiến Kaito - với thân phận là Kuroba Kaito - gặp Kudo Shinichi ở cuộc sống đời thường mà không gây ra bất kỳ sự nghi ngờ vô ích nào. 

“Phải nói cũng khá ngạc nhiên khi cậu ta vẫn không có bằng chứng thuyết phục nào để chứng minh việc anh là Kaito Kid,” Shinichi tận hưởng ly cà phê đậm đà mùi vị. “Ý em là, cũng phải, năm năm rồi đi?” 

“Thật buồn khi em nghĩ việc đó thật ngạc nhiên đấy,” tên đạo chích buồn bực nói. “Dù gì anh cũng là chuyên gia. Cho dù cậu ta có dùng thêm năm mươi năm nữa cũng đừng mong tìm ra được bằng chứng thực tế.” 

“Được rồi. Đúng là em đã ngốc khi quên rằng mình đang nói chuyện với ai.” Shinichi mỉm cười, sau đó thở dài. “Nhưng chắc chắn cậu ta sẽ liên tục tìm kiếm, đúng không. Mỗi lần chúng em gặp nhau, cậu ta đều tra hỏi tường tận mọi chuyện. Rồi sẽ đến giai đoạn cậu ta đeo bám em hằng ngày.” 

“Anh luôn sẵn sàng đóng gói cậu ta rồi gửi tới vùng Tam giác quỷ. Như vậy sẽ nhanh chóng và dễ dàng giải quyết mọi vấn đề của chúng ta, phải không? Ý em thế nào?” 

“Kaito…” Shinichi ngán ngẩm lắc đầu. Nhưng hình ảnh mà tình cảnh đó gợi lên thật buồn cười. 

“Được rồi, được rồi. Anh sẽ không gửi tên đó tới Vùng tam giác quỷ. Dù gì, anh cũng không muốn Aoko lãng phí thời gian nhớ nhung về cậu ta. Vậy người nào còn cần nằm trong vùng quan tâm đặc biệt khi chúng ta lên kế hoạch này.” 

“Em đoán là Hattori, dù có lẽ cậu ta nghe thôi nếu em giải thích.” Và sau đó là tràng cười ngập đầu từ chính chàng thám tử miền Tây. Shinichi thở dài. Có đôi khi cậu tự hỏi, rốt cuộc thì mình đã kết bạn với những người như thế nào vậy. “Nhưng sẽ tốt hơn rất nhiều nếu giải thích rõ mọi chuyện trước khi để cậu ta tự mình đi tìm đáp án. Cậu ấy có thể dễ dàng chấp nhận mọi chuyện, nhưng việc giữ bí mật thì khó nói.” 

“Okay, tìm cách tạo ra một câu chuyện đủ để thỏa mãn tính hiếu kỳ của cậu ta vừa ngăn chặn chàng thám tử tìm hiểu sâu vào những chuyện không liên quan. Oh, và đó cũng phải là một câu chuyện mà sẽ không tạo ra bất kỳ tổn hại gì nếu cậu ta vô tình tiết lộ nó ra. Hiểu rồi. Còn ai nữa không? Còn nhóm người cảnh sát bên em thì sao?” 

“Rốt cuộc thì bọn họ cũng chỉ làm việc với những kẻ giết người. Em cá bọn họ sẽ chẳng phiền nếu em có thêm người bạn mới trừ khi anh biến bản thân mình trở thành một nghi phạm giết người.” 

Kaito bật cười. “Tất nhiên, nhưng vẫn nên để ý chút. Dù gì, anh chắc tất cả bọn họ đều đã nhìn thấy tấm ảnh đó.” 

“Và lỗi là của ai đây?” Shinichi lại chôn mũi vào cốc cà phê của mình. “Nhắc tới mới nhớ, có cách nào anh khiến Sonoko dừng bám víu lấy em không?” 

Kaito chớp mắt. “Cô nàng nhà Suzuki?” 

“Em nghĩ cô ấy vẫn muốn diệt khẩu em tội cướp lấy Kid-sama khỏi cô nàng, à, đó là cô ấy nói, không phải em.” 

“Chà ~,” tên đạo tặc nhếch môi, rướn người về phía trước và dùng chất giọng trầm ấm thì thầm bên tai Shinichi. “Ít nhất cô ấy cũng nói đúng một nửa mà.” 

Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng chàng thám tử khi hơi thở ấm nóng của người kia chọc nhột vành tai cậu. “Vấn đề không phải cô ấy đúng hay sai. Em chỉ mong muốn cô ấy dừng nhìn em bằng đôi mắt ác quỷ đó.” 

Kaito bật cười, vòng tay qua người Shinichi để kéo cậu về phía mình. “Đừng lo lắng quá nhiều về điều đó, anh nghĩ Suzuki-san chỉ là người muốn ám ảnh thứ gì đó, chứ không thật sự nghiêm túc về vấn đề này. Anh đoán nụ hôn nồng cháy mà cô nàng dành cho anh bạn trai mê karate đã chứng minh được tình cảm thực sự của cô ấy. Suzuki-san chỉ muốn diễn vở kịch lãng mạn của riêng mình, biết đâu nó sẽ giúp cô ấy giải trí trong khi Makoto-san đang thi đấu.”  

Shinichi suy nghĩ tới ý tưởng đó trong chốc lát. “Em… đoán có lẽ anh đúng. Nhưng cũng chẳng thể phủ nhận việc cô nàng cực kỳ bực bội với em. Sonoko sẽ không thể đóng chính trong bộ phim tình cảm lãng mạn nếu người bạn diễn của cô ấy bỏ đi với một nhân vật phụ.”

“Em không phải là nhân vật phụ.” Kid phản đối. 

Chàng thám tử bật cười, má ửng hồng. “Cảm ơn lời nhận xét, nhưng tin em đi, em thà là một nhân vật phụ trong câu chuyện bi kịch cá nhân của Sonoko.”

Kaito chớp mắt rồi bật cười. “Hiểu rồi. Vậy là tên thám tử phiền phức, thám tử miền Tây, trung đội một, và cô nàng Suzuki,” anh nói, bàn tay xòe ra từng ngón theo số lượng người. “Oh, và Aoko.” 

“Con gái của thanh tra Nakamori.” 

“Ừ, trước đây anh cũng đã kể rồi nhỉ, tụi anh là bạn thuở nhỏ, và cho đến thời điểm hiện tại, cô ấy vẫn là người ủng hộ anh mỗi khi có người nào đó đưa ra lời buộc tội. Nhưng cô ấy đang hẹn hò với tên Hakuba, và anh sợ là cô nàng đã bắt đầu bị ảnh hưởng rồi.” Kaito thở dài nặng nề. “Đúng là gần mực thì đen mà.” 

“... Không chắc là anh có quyền để nói người nào đó xấu được đấy nhé.”   

“Em làm anh tổn thương đó! Em đang gọi anh là người xấu sao?” 

“Ừ thì…” Shinichi ngập ngừng. Dù gì thì, bởi vì người này mà bây giờ cậu đang che giấu thông tin quan trọng với cảnh sát. Và đáng lý cậu nên cảm thấy tội lỗi vì điều đó, nhưng cũng bởi vì cậu toàn tâm tin tưởng rằng Kaito là một người tối với những mục tiêu chính đáng, ngươi đã nỗ lực hết mình để bảo vệ những người khác và giúp đưa những kẻ xấu thực sự ra trước công lý (phải nói, anh thật sự đã góp mặt trong nhiều dịch vụ công khác nhau dù sự thật về việc mình là một tên trộm vẫn không thể chối cãi). 

“Ah, anh đoán đó là điều bắt buộc đối với những thiên tài, một cuộc đời phải bị hiểu lầm.” 

“...” 

“Còn Ran-san thì sao? Em nói cô ấy muốn gặp anh?” 

“Ừ.” 

“Cô ấy có thể giữ bí mật chứ?” 

“Thì…” Shinichi nhớ lại khoảng thời gian ba năm sống ở nhà Mori dưới thân phận Conan. Dù Ran không phải là người dễ dàng làm lộ bí mật như Hattori, có đôi lúc cô nàng vẫn vô tình nói ra mà không chú ý tới. Cô ấy chắc chắn rất tệ trong việc che giấu khi nghĩ tới những kế hoạch hàn gắn lại bố mẹ mình. Mặt khác, Ran cũng không dành nhiều thời gian bên cạnh đội đặc nhiệm Kid hay Hakuba - nhóm người mà chỉ một tiết lộ nhỏ bé cũng có thể tạo ra những hậu quả nặng nề. 

“Em nghĩ sẽ ổn thôi nếu chúng ta sắp xếp để cô ấy gặp mặt anh mà không có em. Nếu như cô ấy biết anh là anh trước khi biết anh là Kid, em nghĩ phần trăm mà cô nàng vô tình tiết lộ thứ gì đó sẽ giảm thiểu đi rất nhiều.”

“Bởi vì cô ấy sẽ nghĩ tới thân phận bình thường của anh trước tiên.” 

Shinichi gật đầu. “Và miễn là anh không làm gì khiến cô ấy nghĩ anh là một tên phản diện, có lẽ cô ấy sẽ che giấu cho chúng ta nếu cần.”

Kaito ho nhẹ. “Ý em khi nói tên phản diện là gì…?” 

“Đừng có sát hại ai hết.”

“Ah, đơn giản.” 

“Em cũng đang nghĩ đến việc mời Haibara tới đây để ăn tối cùng anh- tất nhiên nếu anh phiền thì,” cậu nhanh chóng nói thêm. “Cô ấy hoàn toàn có thể giữ bí mật, nên chúng ta không cần phải lo về điều đó.” 

“Haibara… Cô nhóc với gương mặt nghiêm túc sống cùng bác tiến sĩ phải không?” 

Shinichi gật đầu. “Cô ấy, ừm, cô ấy khá giống - ý là đã từng giống em. Nhưng đừng tiết lộ việc em đã nói, cô nàng khá nhạy cảm với điều đó.” 

Đôi mắt xanh hơi nheo lại, cố gắng nối kết các vấn đề. “Vậy lần đó trên chuyến tàu-” 

“Ừ. Cô ấy từng là nhà khoa học của tổ chức đã đầu độc em. Cô ấy đã từng giúp chúng phát triển nó, nhưng sau đó đã rời đi. Và bây giờ cô ấy quyết định bắt đầu lại từ đầu.” 

“Chờ đã. Cô ấy giúp tạo ra loại thuốc độc đó?” Kaito không thể che giấu sự ngạc nhiên trong giọng nói của mình. 

“Nhưng cô ấy cũng là người đã chế tạo ra thuốc giải.” Shinichi hơi phản bác nói. “Cô ấy là một người tốt. Em tin cô ấy.” 

Kaito không lên tiếng trong giây lát. Khi anh cuối cùng cũng quyết định lên tiếng, đi kèm với nó chính là tiếng thở dài. “Thì, nếu em đã chắc chắn về cô ấy như vậy thì anh đoán sẽ không có vấn đề gì ở phía đó đầu. Nhưng anh buộc phải thừa nhận, anh chưa từng nghĩ em sẽ làm hàng xóm với người từng đóng vai trò như vậy trong tổ chức đâu - cũng dễ hiểu mà đúng chứ.” 

Không muốn tiếp tục tranh luận về vấn đề này, Shinichi quyết định nhắc tới một rắc rối khác. “Vậy anh đã cân nhắc xem việc Kid sẽ làm gì khi chúng ta chính thức gặp nhau chưa?”

Kaito nhướng mày. “Ý em là sao?” 

“Thì là, anh đã làm mọi chuyện để tuyên bố ý định của mình với em - chúng ta - khi còn là Kaito Kid,” chàng thám tử chỉ ra. “Vậy nếu như anh không phải là Kid, và nếu như em… bắt đầu quan tâm tới một người khác… Sẽ thật kỳ lạ nếu Kid không có phản ứng gì cả.” 

“Ah chết tiệt, em chỉ ra đúng mấu chốt rồi đó.” 

“Vậy là… anh chưa từng nghĩ về vấn đề này?” Shinichi thừa nhận mình đã ngạc nhiên trước điều đó. Kaito thường nghiên cứu rất kỹ lưỡng kế hoạch của mình, và lỗ hổng này dường như quá lớn để có thể bỏ qua. 

Vị ảo thuật gia bật cười, trông anh có vẻ có chút ngượng ngùng. “Anh không có gì để bào chữa cả. Có đôi khi… anh vẫn còn khá bối rối. Em không hiểu bất kỳ ám hiệu nào của anh, mà anh cũng không thể chịu đựng được suy nghĩ có người khác dám tiếp cận và cướp em đi trước anh.” 

“Không phải là lý do chính đáng cho hành động gần đây của anh.” 

“Nè, anh cũng biết em không hề thích cái ý tưởng điên rồ gần đây của đám cảnh sát đâu. Anh cũng đang giúp em chớ bộ. Em nên cảm ơn anh đi chứ.” 

“...” Theo Shinichi, toàn bộ sự việc này đa phần chỉ là Kaito nổi cơn ghen tuông chiếm hữu, nhưng cậu đoán đúng là nó có vài tác động hữu ích tới kế hoạch sau này của phía cảnh sát. Nhưng vẫn còn quá sớm để có thể kết luận mọi chuyện. 

“Nếu vậy, anh đoán mình phải dàn dựng một cuộc đối đầu nào đó,” Kaito trầm ngâm, đôi mắt màu chàm nheo lại theo dòng suy nghĩ. “Oh, hmm, hoặc có lẽ…” Anh im lặng, môi nhếch lên thành nụ cười khiến Shinichi lạnh sống lưng. Đột nhiên tương lai có vẻ khá đáng mong đợi đây. Chắc Kaito cũng đã tác động phần nào tới cậu rồi.  

Khoảng thời gian còn lại trôi qua trong sự trông ngóng hạnh phúc về tương lai. Cả hai cứ vừa lên kế hoạch vừa ăn uống, rồi vừa chơi game hay xem mấy màn ảo thuật được chiếu trên tivi. Cuối cùng cả hai di chuyển vào thư phòng. Ở bên ngoài, mặt trăng đã lên cao, và các ngôi sao thì sáng lấp lánh trên bầu trời nhung đen.

“Chắc anh phải đi về rồi.” Kaito lưỡng lự nói rồi bước chân tới cửa sổ thư viện. “Anh sẽ chuẩn bị cho bước đầu của kế hoạch. Anh sẽ nói cho em biết sự việc đã tiến triển như thế nào.” 

Shinichi cũng đứng dậy, nhưng cậu không nói lời tạm biệt. Thay vào đó, cậu ho nhẹ. “Anh có muốn… ở lại đây không?” 

Anh chàng đạo tặc nhìn quanh cậu rồi mỉm cười. Kaito biến mất từ chỗ mình đang đứng qua một làn khói trước khi xuất hiện lại bên cạnh Shinichi. Cánh tay vững chắc vòng quanh hông chàng thám tử trong khi chủ nhân của chúng thì chôn đầu bên vai chàng thám tử. “Đó là niềm vinh hạnh của anh.”    


41 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page