“À đúng rồi. Tôi biết bà ta đã giả mạo là mẹ của nạn nhân, nhưng tôi không có quá nhiều thông tin về người này, bởi vì bà ta rất thận trọng.” Mặc cho hứng thú của Vermouth về Kid, cậu nghi ngờ việc liệu anh ta có biết điều gì đó về tổ chức áo đen hay không. Nhưng nếu như vậy, thì tốt hơn là không nói cho anh ta điều gì về nó, dù gì thì xem ra anh ta cũng đã ngập tràn trong rắc rối rồi. Anh ta càng biết ít về chúng càng tốt. “Nhưng đó cũng chẳng phải là phần hấp dẫn nhất.”
“Tôi hơi rùng mình khi nghĩ về những thứ mà cậu đã tìm ra khiến bản thân cảm thấy thú vị nếu mà người mẹ giả kia không phải là điều ly kỳ nhất.” Anh ta ngồi thẳng lưng dậy. Ngón tay gõ nhẹ nhàng theo từng nhịp, thật chậm rãi, ổn định, và dịu êm lên phần kim loại ở bên dưới.
“Chuyện này nghe có vẻ rất lố bịch.” Shinichi cảnh cáo. Ngón tay của Kid dừng lại trước khi một đợt nhịp điệu mới và nhanh hơn lúc trước vang lên.
“Tôi thích những điều vô lý, anh chàng thám tử. Cậu cũng có thể nói là là chức trách của tôi!”
“Scarlett Shimamoto, hay là Genevieve Maison Rouge, sinh ra vào năm 1945, ngau khi chiến tranh thế giới thứ hai kết thúc.”
Kid hít vào một hơi, sau đó một tiếng huýt sáo dài và trầm thấp vang lên. Bên ngoài vùng mà ánh mắt cậu có thể nhìn thấy, một đàn chim bồ câu trắng bay xào xạc vang lên. Có lẽ là vật huấn luyện của Kid. Cậu chú ý thấy anh ta thường sử dụng bồ câu cho rất nhiều trò mẹo vặt của mình.
“Chuyện đó nghe có vẻ rất nực cười đấy thám tử lừng danh. Vậy nói cho tôi biết đi, tại sao cậu - giữa rất nhiều người, lại tin điều đó là sự thật.”
“Chúng tôi sử dụng mạng lưới của FBI để đăng nhập và kết nối DNA từ cơ sở dữ liệu kín IC, sau khi đã kiểm tra định dạng khuôn mặt, và kể cả dấu vân tay cũng không tra xét được điều gì.”
“Mạng lưới đăng nhập của FBI? Thật sự là một mạng lưới kết nối ghê gớm so với độ tuổi này đấy. Đáng sợ, thật đáng sợ!” Giọng điệu cực kỳ quyến rũ. Shinichi cảm nhận như có một luồng hơi nóng đang phả thẳng lên mặt vì âm thanh pha lẫn sự thích thú mà mình nghe thấy trong đó. Có điều gì khiến cho người trước mặt sẽ này có hứng thú đối với cậu? “Cô ta đã làm gì để kết thúc đoạn dữ liệu đó?”
“Gian lận và cướp vũ trang cùng với một vài tội danh nhỏ khác. Cô ta trốn khỏi tù vào đầu năm 1960. Tôi đã nhờ H… Tôi đã nhờ một người điều tra thêm về những trường hợp khác, nhưng cho tới hiện tại thì tôi không biết cô ta đã ở đâu trong suốt khoảng thời gian đó cho tới khi trở thành người mẫu ở Tokyo.”
Ngón tay của Kid vẫn đang gõ theo từng nhịp.
Shinichi đút tay vào túi áo khoác, ngón tay cuộn lấy tấm thẻ ghi chú đã bị nhàu nát của Kid.
“Vậy là Scarlett Shimamoto, người mà đã chết trẻ một cách bi thảm, thật ra lại là một người phụ nữ đã gần bảy mươi tuổi?”
Cậu hít một hơi thật sâu, hai bàn tay trong túi áo cuộn chặt lại. “Tôi biết điều này nghe như không có cách nào xảy ra, nhưng…”
“Đúng vậy, nhưng rõ ràng là có những cách mà chúng ta không biết để lưu trữ lại năm tháng của một người.” Anh ta quay đầu nhìn trực diện vào khuôn mặt của Shinichi, những lời nói cuối cùng tuôn ra như một lời thì thầm. “Không phải sao, Edogawa Conan?”
Cậu cau mày, sau đó bắt đầu nhìn xuống chân mình. Shinichi không phải đang bận tâm về việc dây giày của mình có đang bị tuột hay không. Cậu cũng không có khả năng để đá bất kỳ thứ nào với cái đôi giày quá dễ dàng để có thể bị tháo ra như thế này. Thắt lưng cũng không được mang theo, đồng hồ, hay thậm chí là kính mắt, cho dù cậu biết từ khoảnh khắc nhìn thấy tấm thẻ ghi chú nhỏ kia, mình đang chuẩn bị tiến tới để gặp Kaito Kid.
Ban đầu, cậu đã tự nghĩ rằng việc mình tin tưởng Kid sẽ không gây ra bất kỳ nguy hiểm nào. Trong tiềm thức, cậu tự hỏi có phải mình đã luôn tin tưởng anh ta nhiều hơn những gì mà cậu từng nghĩ hay không. Thật không thể tin được, về việc cậu sẽ tin tưởng Kid nhiều đến thế, tin tưởng hơn cái mức là người sẽ không để cậu rơi khỏi tòa nhà cao tầng, trong khi cậu lại chẳng biết danh tính thật của anh ta, hình dáng thật hay là bất kỳ thông tin cá nhân nào khác. Mặc dù vậy, có lẽ những điều đó đã góp phần thêm vào sự thật rằng những thông tin cá nhân là yếu tố sau mà Shinichi sẽ xét đến khi mà Kaito Kid đã dùng hết mọi cách của mình để giúp Shinichi và những người cậu yêu quý khỏi những mối nguy hiểm, cho dù điều này chẳng có ích lợi gì đối với anh ta.
Kid là một tên trộm, nhưng anh ta không phải là một người xấu, và sau tất cả những bằng chứng và gợi ý mà Shinichi đã bỏ lại như những thông tin vô ý, cuối cùng Kid cũng đã hỏi câu hỏi đó. Cậu có nên trả lời?
“Lúc đầu,” Kid lên tiếng, đánh vỡ sự im lặng đang trôi dạt giữa hai người bọn họ. “tôi đã nghĩ cậu là một đứa trẻ sáu tuổi thông minh nhất mà tôi đã từng gặp. Khi tìm ra mối liên kết giữa cậu với người khác lớn tuổi hơn và là một thần đồng, Kudo Shinichi, mọi thứ trở nên dễ hiểu. Nhưng hóa ra cậu lại là một người xa lạ đối với những người trong cuộc sống của Shinichi ngoài trừ ông bác giáo sư sống cạnh nhà, điều đó đã khiến tôi cực kỳ ngạc nhiên.”
“Cậu đã nói chuyện với ai vậy?” Shinichi phàn nàn. “Hay là cậu lại hack vào nhà tôi rồi?”
“Một ảo thuật gia sẽ không bao giờ tiết lộ mánh khóe những trò ảo thuật của họ.” Kid nói, đưa tay và nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay của Shinichi để kéo cậu lại gần hơn. “Đặc biệt là đối với những thám tử có tính tò mò cao.”
Trước đây cậu chưa từng chú ý tới những sợi chỉ trên găng tay của Kid có màu xanh của bầu trời, một thứ được thêu bằng tay một cách kỹ lưỡng mà khó để có thể sao chép, nhưng như vậy lại là thứ gây thú vị cho thị giác khi vốn tưởng rằng nó chỉ là một đôi găng tay bình thường. “Nói tới tò mò, không phải là nói tới cậu sao?”
“Tôi đã nghĩ rất nhiều về tên của cậu.” Kid nói tiếp, cứ như là Shinichi chưa từng nhận xét bất cứ điều gì vậy. “Rõ ràng đó là tên giả. Tại sao một đứa trẻ cần phải sống dưới một danh xưng giả? Tại sao cậu lại sống ở ông Mori?... Đó là những thứ mà tôi đã suy nghĩ về.”
“Và?” Shinichi hỏi, cảm thấy vui vì giọng của mình ổn định hơn là những cảm xúc đang tồn tại trong lòng. “Kết luận của cậu là?”
“Vế sau rất dễ hiểu. Mori Kogoro là một thám tử, mà thám tử thì dễ dàng tiến vào điều tra các vụ án.”
Anh dừng lại, chờ đợi một thứ giải thích gì đó từ cậu, nhưng Shinichi chỉ tiếp tục quan sát Kid mặc cho trong lòng hồi chuông báo động đang run từng cơn.
“Vế đầu là khiến cho tôi gặp khá nhiều rắc rối. Liệu có phải là anh chàng thám tử của tôi nằm trong dạng đối tượng nhân chứng được bảo vệ? Nếu là như vậy thì cậu ấy đang trốn khỏi ai? Có phải là những người ở trên tàu cao tốc Bell Tree, những người mà đã muốn giết người phụ nữ mà tôi đã cải trang thành?”
“Những người đó nghĩ tôi đã chết.” Shinichi đáp lại sau khi nhanh chóng suy nghĩ. Kid có thể nhận ra nếu như cậu bịa ra một câu chuyện hoàn toàn giả, nhưng nếu như lồng vào trong đó là một phần sự thật… Cậu có thể nói cho anh ta điều đó, và tin rằng điều đó sẽ không tiến xa thêm nữa. “Một… người đàn ông đã cố giết tôi bằng một loại thuốc thí nghiệm khi mà tôi đã nhìn thấy thứ mà mình không nên nhìn thấy. Tôi đã bị đầu độc, và trong khi chỉ còn một phần trăm cơ hội để có thế sống sót, tôi đã cố gắng nắm lấy nó. Tôi... đáng lý đã chết rồi.”
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments