Shinichi quyết định rằng đây chắc chắn là phi vụ của Kid mà cậu ghét nhất. Không những vậy, cậu còn tin rằng bản thân mình không phải là người duy nhất đồng tình với ý kiến đó. Shinichi vẫn chưa rõ rốt cuộc tại sao mình lại ở đây. Cậu còn chẳng có lý do gì để buộc phải làm theo kế hoạch liều lĩnh ngu xuẩn mới nhất của phía cảnh sát. Cũng chẳng phải họ đã từng làm điều gì đó cho cậu. Trong quá khứ, hầu hết thời gian Kudo có mặt trong cái phi vụ đều bị làm phiền bởi tiếng hét của thanh tra Nakamori khi yêu cầu cậu đừng cản đường họ. Nhưng bởi vì đột nhiên họ nghĩ rằng họ cần cậu và thế cậu buộc phải xuất hiện ở đây? Shinichi không chắc thứ gì đang diễn ra trong đầu đám người kia, nhưng từ góc nhìn của bản thân, điều này chẳng công bằng chút nào.
Nhưng rồi thì cậu cũng có mặt ở đây. Chắc có lẽ bởi vì sự tò mò không biết Kaito sẽ làm gì với đội đặc nhiệm khi đã dám lên kế hoạch như thế này. Vị siêu trộm kia đã nghiên cứu và lên kế hoạch rất nhiều chỉ trong khoảng thời gian ngắn để thực hiện phi vụ này. Tuy nhiên, mọi nỗ lực đó sẽ trở nên lãng phí nếu phía cảnh sát không biết nguyên do, và điều đó cũng đồng nghĩa với việc Shinichi phải có mặt ở đây để họ có thể thực hiện kế hoạch ngu ngốc của mình. Không biết chuyện gì sẽ diễn ra nhưng đáng đời họ.
Đi vào cổng trung tâm của buổi triển lãm, Shinichi tự hỏi không biết vị cảnh sát bất hạnh nào đã được chọn làm người hộ tống mình.
Lúc đầu họ muốn Ran thực hiện kế hoạch này bởi vì cô ấy là người con gái duy nhất có nhiều tương tác với cậu - tất nhiên, cô ấy và Sonoko, nhưng người con gái được nhắc đến phía sau là một tên fan cuồng của Kid nên cô ấy sẽ không phải lựa chọn phù hợp. Tuy nhiên, bọn họ đã vướng phải khá nhiều rắc rối khi bắt đầu tiến hành kế hoạch. Thứ nhất, Ran chính là một trong số ít người nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu cậu hẹn hò với Kaito - nhưng cảnh sát thì không biết điều đó. Từ góc nhìn của họ, vật cản đường đầu tiên chính là khá nhiều người biết rằng họ không còn là một cặp hay có hứng thú trở lại thành một đôi nữa. Đúng là khi còn nhỏ, mọi người đã hy vọng cả hai sẽ trở thành một cặp (có lẽ bởi vì Ran là người bạn thân duy nhất mà cậu có, cho dù cả hai không có nhiều điểm chung lắm). Nhưng từ khi Shinichi biến mất rồi xuất hiện trở lại, mọi chuyện đã không còn giống lúc trước. Cả hai đều đã trưởng thành. Quan trọng là, Kid là một đạo tặc luôn nghiên cứu rất kỹ trước khi hành động, và điều đó cũng đồng nghĩa với việc nếu cả hai cùng xuất hiện ở buổi triển lãm, đó cũng chỉ là bạn bè cùng nhau thăm quan và chả có gì sâu xa hơn cả.
Đội đặc nhiệm đã tranh luận về vấn đề này một khoảng thời gian trước khi quyết định rằng kế hoạch này vẫn đáng giá thử nghiệm. Dù gì thì ai chẳng có lúc thay đổi suy nghĩ đúng không? Mọi người đều biết điều đó. Thế là họ đã đi hỏi Ran, và đó cũng là lúc họ vướng phải vật cản thứ hai. Cô ấy đánh ánh mắt kỳ lạ về phía họ và từ chối nó. Khi họ cứ khăng khăng mãi về kế hoạch, cô nàng đã bẻ khớp ngón tay và lặp lại câu trả lời của mình. Ngay lúc đó, tất cả đều đồng loạt quyết định suy nghĩ lại và tìm một ứng viên khác.
Và trước sự ngạc nhiên đến kinh hoàng của Shinichi, họ đã tìm tới Hakuba (có khi nào chỉ bởi vì cả hai cùng tuổi?). May mắn là, tên tóc vàng có vẻ như có cùng cách suy nghĩ với Shinichi.
Hakuba, dù rằng cậu ta đồng ý kế hoạch của Umezawa có nhiều điểm sáng, cậu ta vẫn ý thức khá tốt kế hoạch bảo vệ mình và sẽ chỉ tham gia những vai trò nhỏ nhất trong việc thực hiện kế hoạch.
Rốt cuộc thì cảnh sát đã cùng đường. Họ không còn nhiều thời gian, và cũng không có mấy đối tượng phù hợp.
Đó cũng là khi mà cuộc thảo luận của họ mở rộng hơn nữa và cảnh sát đã đưa ra nhận định rằng có thể không hợp lý lắm khi Shinichi lại đi hẹn hò trong đêm mà đối thủ số một của mình xuất hiện. Nên thứ mà họ cần là một đối tượng tiếp cận chàng thám tử và giúp họ khiêu khích tên trộm bóng đêm, khiến hắn xuất hiện để ngăn cản mọi thứ. Một cảnh sát giỏi diễn xuất. Khi Shinichi biết kế hoạch này, cậu đã nghiêm túc suy nghĩ đến việc đập thẳng đầu vào bức tường. Chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu cả.
“Xin chào,” các cảnh sát chịu trách nhiệm bảo vệ cuộc triển lãm lên tiếng chào cậu khi Shinichi lại gần. Một người trong số đó lầm bầm tiếng xin lỗi trước khi kéo mạnh da mặt cậu (giá mà mấy người biết cái phương pháp đó đối với cậu vô dụng ra sao). Hài lòng với kết quả họ nhận được, cảnh sát nhanh chóng để cậu vào trong. Dù vậy, cũng chẳng ai nghĩ Kid sẽ xuất hiện ở đây dưới hình dạng của Shinichi. Việc đó khá rõ ràng kể từ khi nhận ra việc tên trộm cố ý dùng các phi vụ để tiếp cận Shinichi. Kid sẽ không thể gặp được Shinichi vì hắn ta sẽ buộc phải ngăn cản sự xuất hiện của cậu nếu muốn dùng thành công lớp hóa trang đó.
Người tổ chức buổi triển lãm đã thuê toàn bộ phòng trưng bày này. Họ quyết định giành lấy cơ hội này để bán đống vé cho fan của tên trộm ảo thuật. Tất nhiên phía cảnh sát đã từ chối, bởi điều này đồng nghĩa với việc phòng trưng bày sẽ ngập tràn với hàng đống khách thăm quan, và nó quá dễ dàng để Kid tiến vào hay rời đi, nhưng, bởi vì đây là phòng trưng bày tư nhân, họ cuối cùng đã phải chấp nhận với yêu cầu của người tổ chức.
Nơi này đông đến mức mỗi lần Shinichi di chuyển đều đụng phải vai người khác. Cũng bởi vì biết cái kế hoạch của bên cảnh sát, Shinichi đều cảm thấy lo lắng mỗi lần có người lướt qua mình. Nếu cậu đủ may mắn, họ có lẽ không đủ thời gian để tìm thấy người phù hợp.
Cậu dành chút thời gian đi vòng quanh - tất nhiên, chẳng thế nào di chuyển nhanh trong cái đám đông cứng ngắc này. Mỗi chỗ trưng bày là một món trang sức sáng lấp lánh. Chúng rất đẹp, nhưng Shinichi vẫn tự hỏi tại sao mọi người lại phấn khích đến vậy. Nhìn ở khía cạnh khác, đơn giản chúng chỉ là những mảnh đá và một ít kim loại. Cậu hiểu rằng nó quý báu ở phần lịch sự gắn kèm với đó, nhưng đó là vấn đề hoàn toàn khác.
Shinichi dừng lại ở nơi trưng bày một bộ ly đính nạm ngọc, mỗi chiếc cốc đều được điêu khắc giống với một bông hoa khác nhau. Mỗi cái đều được chế tác một cách tinh xảo và chắc chắn rất đáng giá. Nếu có người nào mua chúng, có lẽ thứ này sẽ được đặt ở nơi trưng bày nào đó khác chứ không phải được sử dụng.
“Thật kinh ngạc, phải không?”
Cậu liếc quanh và nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt ở bên trái. Khoảng hai mươi tuổi hơn, dáng người khá lớn nhưng vẫn cao ráo, và cả làn da rám nắng. Dáng đứng kia uy nghiêm như một người lính. Shinichi cảm thấy không có gì ngạc nhiên nên tập trung lại về vật trưng bày.
“Ừ,” cậu đồng ý. Sẽ khá thô lỗ nếu phớt lờ một người nào đó.
“Này, tôi tự hỏi, cậu là chàng thám tử kia sao? Ý tôi là, Kudo Shinichi ấy.”
“... Là tôi.”
“Tôi biết mà! Tôi đã thấy cậu trên tin tức rất nhiều lần rồi. Tôi cũng rất muốn được gặp cậu nữa.”
“Oh.” Shinichi ngượng ngùng mỉm cười. Cậu vẫn không biết cách phản ứng lại với những trường hợp như thế này.
“Tôi đã luôn muốn hỏi mấy năm qua cậu ở đâu? Thì cậu biết đó, ai cũng nghĩ cậu đã chết.”
Thẳng tính thật. Shinichi cố gắng không tặc lưỡi. “Tôi có vài việc cần làm. Nhưng tôi không muốn nói về nó.”
“À, được rồi.” Người đàn ông gật đầu như thể anh đã hiểu rõ mọi thứ. “Này cậu có thấy những viên ngọc trên chiếc cốc chạm hình hoa cúc kia không?”
Shinichi nhìn về hướng đó. Chiếc cốc có một số viên ngọc bích màu xanh lam được chế tác thành bạc. “Ừ?”
“Màu sắc của những viên ngọc đó giống như đôi mắt của cậu vậy.”
Shinichi đánh ánh mắt kỳ lạ về phía cậu ta. Có thật anh ta vừa mới nói những điều đó không? “À… ờ… Cảm ơn?” Cảm giác có chút khó chịu khi anh ta dần phá vỡ khoảng cách an toàn giữa hai người lạ mới quen… dù lý do có thể bởi vì lượng người đông đảo trong buổi triển lãm… Ai cũng gần như dính sát vào nhau cả. Shinichi cố gắng tránh xa nhất có thể.
“Cậu có kế hoạch nào sau đó không? Nếu không, gần đây có một nhà hàng Ý khá tuyệt vời, rượu của họ phải nói là khá đặc sắc đấy.”
Shinichi nhìn chằm chằm anh ta. Người này không giống đang diễn, do đó cậu cố gắng không phản ứng quá kịch liệt và dần dần dịch ra xa.
“Tôi, à, xin lỗi, nhưng tôi cần- cần đi vệ sinh!” Nói rồi, cậu quay lưng bỏ chạy, mặc kệ việc có bị xem là thô lỗ hay không.
Và trong lúc cố gắng kéo dài khoảng cách với tên kỳ lạ vừa rồi, cậu đâm sầm vào người phục vụ rượu nào đó. Những chiếc ly cao đựng đủ loại đồ uống trái cây rung rắc, nghiêng ngả như muốn đổ hết xuống.
“Whoa!!!” Chàng phục vụ cố gắng giữ vững khay đồ uống.
“Xin lỗi!” Shinichi luống cuống giúp đỡ, cậu bắt lấy cái ly trước khi nó kịp rơi xuống sàn. “Xin lỗi, tôi đã không chú ý đường.”
Người phục vụ mỉm cười. “Không sao. Không ai bị thương cả mà. Cậu có muốn uống gì không?”
Shinichi chớp mắt, và nhìn xuống cái ly đang cầm trong tay mình. “Oh, à, tôi vẫn còn cà phê, nhưng cảm ơn nhé.” Cậu đặt ly lại lên khay với nụ cười ngượng ngùng.
“Không có gì.”
Cậu nhìn người phục vụ rời đi trước khi giơ lên cốc cà phê gần như bị bỏ quên của mình. Không còn nhiều, nhưng cậu không nghĩ mình đủ thời gian để quay lại chỗ bàn đựng đồ uống trước khi vụ trộm diễn ra. Với lại, cả người đàn ông mà cậu vừa mới chạy trối chết cũng ở hướng đó. Không tự chủ được mà rùng mình. Đúng vậy, không đời nào mà cậu quay lại chỗ đó sớm đến vậy.
Nhận ra bản thân đang đứng cạnh nơi trưng bày của những chiếc nhẫn, Shinichi tìm một góc và dựa lưng vào tường, cố gắng khiến bản thân trở nên mờ nhạt nhất có thể. Tiếng thở dài nặng nề cùng hy vọng ly cà phê có thể bằng cách thần kỳ nào đó tự đầy lại, Shinichi bắt đầu cảm thấy hối hận khi bản thân quyết định tới đây. Thật đúng là tính tò mò đáng chết.
-0-
Hakuba Saguru đã tới buổi triễn lãm với cảm xúc lẫn lộn. Dù đúng là cậu cảm thấy kế hoạch mới nhất của đội đặc nhiệm khá hay, cảm giác tội lỗi với người thám tử đồng nghiệp vẫn dâng trào đâu đây. Trở thành đối tượng cảm mến của một tên tội phạm truy nã quốc tế hẳn là rất khó khăn - đặc biệt là tên tội phạm đó vừa điên rồ vừa vô liêm sỉ như Kaito Kid. Cậu chỉ có thể nghĩ tới những ám ảnh mà Shinichi có thể sẽ phải trải qua. Tất nhiên, nếu như chàng thám tử đang nhắc tới không có mối quan hệ bí ẩn nào đó với tên trộm.
Chàng trai tóc vàng vẫn không chắc chắn về khả năng đó. Một mặt, Kudo Shinichi là một thám tử tài ba. Hakuba đã hợp tác với cậu trong rất nhiều vụ án và thật sự ấn tượng với kỹ năng và sự nỗ lực của cậu. Mặt khác, cậu cũng chú ý thấy… một thứ gì đó khác thường trong hành vi của người kia. Có những thứ mà những người thám tử được phép làm và không được phép làm. Là người bảo vệ luật, họ phải tuân thủ nó, nếu không mọi thứ sẽ chẳng còn ý nghĩa gì. Những người tìm cách thực thi luật pháp không thể và không nên được xem là cao hơn luật. Tuy nhiên, thỉnh thoảng Kudo cũng lách luật để bắt những kẻ phạm tội mà cậu gặp phải. Cũng chẳng phải chuyện gì quá nghiêm trọng, như là vào nhà người khác mà không có giấy phép từ cấp trên, nhưng… Có lý do mà người ta lập ra quy trình, và nếu liên tục làm những việc như vậy, dù đôi khi có thể giúp ích cho việc truy bắt tội phạm, nhưng sẽ phức tạp hóa quá trình pháp lý sau đó. Tất nhiên, nhóm người tội phạm mà Shinichi thường hay xử lý chủ yếu liên quan tới những kẻ giết người, và Hakuba đồng ý không cần thiết thể hiện bất kỳ cảm thông nào đối với họ, nhưng vẫn phải nhấn mạnh việc chàng thám tử đó nên bỏ cái thói quen không tốt này. Bởi đôi khi chúng sẽ khiến những người tài ba bỏ qua những mánh khóe nhỏ của một vài tội phạm, thứ khiến vài người bị lung lay và tin rằng một vài tội ác có thể được chấp nhận. Nhưng tất nhiên mọi thứ đều chỉ là suy đoán.
Nếu được chọn, Hakuba thật sự không muốn nghi ngờ việc Shinichi có quan hệ với Kid. Cậu thích Shinichi, và đó sẽ là một sự lãng phí khủng khiếp khi một thám tử tài năng như vậy phải chịu sự kiểm soát của một tên tội phạm gian xảo ngay cả khi đó là một tên tội phạm không gây ra án mạng như Kid. Nhưng không gây ra án mạng không đồng nghĩa với việc hắn ta vô hại.
Tình cảm không được phép xen vào sự phán xét của luật pháp.
Giá mà cậu hiểu rõ hơn suy nghĩ của Shinichi về vấn đề này. Ở mức độ mà cậu ta có thể nhận ra, Shinichi dường như không hề biết tới mấy hành động mà Kid đã dành cho mình cho tới khi cảnh sát chỉ ra. Nhưng nó thật ra cũng không ảnh hưởng nhiều. Việc nhận ra chúng chẳng thay đổi cách hành động của Shinichi trong mấy vụ án của Kid. Kudo luôn đón nhận những trò hề của tên trộm một cách khoan dung hơn rất nhiều so với nhóm lực lượng đặc vụ đã buộc phải chịu đựng chúng. Liệu đó có được xem là bằng chứng về việc cậu đã rơi vào lưới tình với tên trộm? Hay cậu không cảm thấy khó chịu với mấy trò chơi khăm kia? Chắc chắn không ai có thể thích thú với cái kiểu chú ý đó, dù cậu quyết định sẽ phớt lờ sự thật một nửa dân số nữ Nhật Bản - và cả phần còn lại của thế giới - đều cho rằng Kid có sức quyến rũ không thể cưỡng lại.
Hakuba tiếp tục xem xét tất cả khả năng trong lúc vừa uống trà vừa quan sát Shinichi trong đám đông ở buổi triển lãm. Cậu ta nghiên cứu từng người lướt qua chàng thám tử. Kid đã tới chưa? Gần như là đã đến rồi. Lực lượng cảnh sát vẫn liên tục nhéo gương mặt của từng người, nhưng gần như ai cũng biết tỷ lệ gần xấp xỉ bằng không nếu dùng cách này để bắt hắn ta. Vậy, tối nay, Kid đã hóa trang thành gương mặt nào đây…
Có phải là người đàn ông không ngừng tiếp cận Kudo? Đó là Kid sao? Nhưng không có động tĩnh từ phía cảnh sát. Họ chú ý thấy không? Với đám đông này, chỉ cần rời mắt khỏi đối tượng một giây thôi, ta cũng có thể mất dấu họ. Hay đó là người mà họ sử dụng cho kế hoạch này? Thật sự thì Hakuba không biết ai đóng, ờ thì, vai trò chủ chốt trong kế hoạch. Có chút lo lắng, cậu ta quyết định tự mình đi kiểm tra.
Tuy nhiên, trước khi Hakuba kịp tiếp cận, Shinichi đã chạy trối chết. Chàng thám tử chạy nhanh tới nỗi cậu ta hoàn toàn mất dấu cậu trong đám đông.
Hakuba chửi thầm quan sát đám đông. Rốt cuộc thì Shinichi đi đâu rồi? Chết tiệt. Tại sao đám người tổ chức không chịu nghe lấy một lần và giữ những người không phận sự ra khỏi tòa nhà? Rốt cuộc thì cái họ cần vẫn là danh tiếng.
Ánh sáng đột nhiên lóe sáng lên trước khi tắt ngúm. Hakuba nhanh chóng che mắt, những vẫn là quá trễ. Ánh sáng chói mắt khiến phải mất một lát trước khi cậu ta lấy lại tầm nhìn và nhận ra rằng ánh sáng chỉ tập trung chủ yếu ở phía sảnh của buổi triển lãm.
Ở vị trí trung tâm của đại sảnh, nơi đã từng trưng bày những sản phẩm đắt tiền và tinh xảo, xuất hiện chiếc áo choàng trắng quen thuộc. Dù ngôi sao của cuộc trưng bày đã không còn nữa, nhưng có vẻ như chẳng có ai để ý tới điều đó. Hầu hết khán giả đều hứng thú với việc không chỉ một mình Kid xuất hiện ở đó. Trong vòng tay kia là anh chàng thám tử đang được nhắc đến, và… không còn tỉnh táo. Nhưng điều khiến Hakuba ngạc nhiên chính là việc Kudo vẫn còn mặc nguyên bộ trang phục của mình mà không phải là bộ hóa trang quá khích nào khác.
“KID!” Nakamori hét lớn và lao tới chỗ tên trộm.
Kid thậm chí còn chẳng đánh mắt về phía đó. Anh đạp nhẹ gót chân. Động tác này khiến luồng chất lỏng đột ngột đổ xuống từ sàn nhà. Lúc mới đầu chỉ là một vòng tròn nhỏ, sau đó theo quán tính lan ra ngoài như một miếng vải phấp phới trong không trung. Không chỉ trông giống mà còn có cảm giác như một trận vũ bão, nhưng hoàn toàn không phải nước mưa. Nó bao phủ mọi thứ và nhanh chóng đông cứng lại trong tiếng nổ nhỏ tanh tách thành lớp tinh thể mỏng. Chỉ trong vài khoảnh khắc bối rối, toàn bộ người trong buổi triển lãm đã biến thành những pho tượng thủy tinh sáng lấp lánh.
Thanh tra Nakamori cũng bị đông cứng trong khi đang cố gắng chạy đến vị trí của Kid, một chân vẫn còn đang giơ lên trời. Những người khác cũng bị giữ lại ở tình trạng tương tự.
“Cái đống này là gì vậy?” nhiều âm thanh khác nhau vang vọng trong tòa nhà nhưng lại chẳng thể thoát khỏi cái còng thủy tinh lấp lánh kỳ lạ này.
“Giờ thì,” Kid lên tiếng, giọng nói kia lại rõ ràng và tách biệt khỏi đám đông ồn ào. Có lẽ đã có những cái loa được sắp đặt sẵn trước. Âm thanh khiến đám đông dịu xuống. “Chào mừng tất cả mọi người. Tôi thành thật xin lỗi vì những bất tiện đã xảy ra, nhưng tôi có thể đảm bảo với mọi người, không có gì phải lo lắng cả. Lớp thủy tinh sẽ tan ra trong 4 tiếng tới, và mọi người sẽ được thả tự do. Nhưng trong lúc đó, có vài thứ chúng ta cần phải thảo luận với nhau.”
“Chết tiệt, Kid, thả chúng ta ra ngay!” thanh tra Nakamori gào lên, gương mặt tái mét vì cố gắng di chuyển. “Và thả Kudo ra ngay!”
Tên trộm bật cười. “Tôi không nghĩ vậy. Tôi tưởng mình đã nói rõ rồi chứ,” anh tiếp tục, giọng nhẹ tênh. Nhưng, ánh mắt kia lại lạnh như băng và có cả nét nguy hiểm ở nụ cười kia. “Nhưng rõ ràng có vài người không hiểu được tin nhắn đó. Nên tôi đành phải nhắc lại lần nữa.”
Tiếp đó, trước ánh mắt của đám đông chen chúc trong hội trường, anh đặt nụ hôn lên môi chàng thám tử đang ngủ. Cú shock khiến toàn bộ đám đông yên tĩnh. Sau đó tên trộm ngẩng đầu lên và cười khẩy trước vô số gương mặt há hốc.
“Đây là của tôi. Tôi chưa từng giữ lấy bất kỳ món trang sức nào của các người, nhưng tôi hy vọng tất cả hãy ghi nhớ rằng tôi hoàn toàn có thể thay đổi suy nghĩ của mình. Nên trừ phi các người muốn phải giải thích với các ông chủ về việc tại sao họ không thấy lại món bảo bối của mình, đừng đụng tay vào món đồ của tôi. Hơn nữa,” giọng nói kia nhẹ nhàng hơn nhiều nhưng chẳng khiến ai cảm thấy thoải mái. “Thật không khôn ngoan chút nào khi cảnh sát các ông lại bắt một thường dân vừa nghèo vừa vô tội phải chịu đựng những kế hoạch vô vị và thiếu sáng tạo đó. Có lẽ vài người nghĩ rằng mình đúng, nên tôi quyết định mình cần phải thêm vài minh họa, thứ có thể khiến vài người tưởng tượng ra được những người không tuân theo luật của tôi sẽ như thế nào.”
Một khu triển lãm khác bất ngờ sáng đèn. Dưới ánh sáng chói lòa đó, một hình bóng không ngừng đung đưa như con lắc đồng hồ và phát ra âm thanh rên rỉ khe khẽ. Người đàn ông bị trói chân và treo lên trần nhà. Anh ta cũng bị bao phủ trong lớp vỏ thủy tinh nhưng khẩu trang đã che phủ miệng và mũi để tránh việc lớp thủy tinh chảy xuống - lên? mũi và làm nghẹt thở anh ta. Mái tóc bị nhuộm màu xanh neon chói lóa và toàn bộ quần áo đều bị lộn trái ra ngoài. Có vẻ như anh ta cũng rất cố gắng nhưng chẳng thể nhúc nhích. (Sau đó họ còn tìm thấy quần áo của cậu ta bị phủ đầy bột ớt). Nhìn anh ta thôi cũng khiến Hakuba chóng mặt. Phải mất một lúc cậu mới nhận ra người đàn ông đó là cảnh sát Umizawa. Không biết vì sao, cậu chẳng cảm thấy ngạc nhiên.
Cho tới khi mọi người rời mắt khỏi chàng trai tội nghiệp và quay về chỗ của tên trộm, Kid đã biến mất từ lúc nào. Tuy nhiên, anh đã để lại Shinichi gối đầu trên tấm đệm nhung, thứ trước đó từng được dùng để trưng bày mục tiêu của vụ trộm.
-0-
Khi Shinichi về nhà, cậu phát hiện Kaito đã chờ mình ở ngoài phòng khách. Cậu khoanh tay liếc mắt nhìn anh. “Anh dám chuốc thuốc tôi?”
“Tôi buộc phải làm vậy,” Kaito thản nhiên giải thích. “Nếu em vẫn tỉnh táo, em sẽ phải đối mặt với ánh nhìn từ mọi phía, và chuyện đó sẽ khiến mọi chuyện phức tạp hơn nhiều.”
“Tôi tự mình cũng có thể hiểu được chuyện đó, cảm ơn đã nhắc nhở,” Shinichi làu bàu. “Thứ mà tôi muốn biết là anh đã làm gì kìa. Không ai chịu hé môi gì cả. Nhưng nếu phía cảnh sát bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ bởi vì anh đã làm chuyện gì đó, tôi phải có quyền được biết.”
“Tôi không làm gì lúc em đang ngủ hết,” Kaito phản đối trước khi biểu cảm chuyển sang thứ gì đó đen tối hơn nhiều, anh rướn người về phía trước và thì thầm vào tai Shinichi. “Chuyện thú vị hơn nhiều khi làm với em lúc em đang thức giấc.”
Shinichi đỏ mặt, cậu nhanh chóng ấn ngón tay lên trán anh. “Anh sẽ không được phép chạm vào tôi cho tới khi anh kể chuyện đã xảy ra lúc tôi bất tỉnh.”
Kid thở dài nặng nề. “Nhưng vậy chẳng phải sẽ kéo dài mãi mãi sao?”
“Vậy thì anh đã nhận ra hành động của mình chẳng giúp ích gì chưa?”
“Ít nhất thì cùng nhâm nhi ly chocolate nóng đi?”
Shinichi xem xét vấn đề trước khi đồng ý nhượng bộ. “Được thôi. Nhưng không được phép che giấu điều gì.”
Komentar