top of page
Moonlightl

Chương 17: Kẽ hở

Updated: Apr 28

“... Được rồi.” Mặc dù anh vẫn còn vài câu hỏi, nhưng câu chuyện của Okiya đã làm rõ việc cho dù Furuya thật sự biết rõ về mối quan hệ của Okiya hay Okiya là một thân phận thật sự. 

“Vậy giờ tôi được thả đi chưa?” Okiya hỏi, giọng điệu có phần kinh miệt, như thể cậu ta không quan tâm người đối diện sẽ phản hồi gì. 

Thay vì trả lời, Shuichi hỏi ngược lại. “Liệu cậu sẽ kể cuộc đời mình cho mỗi người lạ mặt mà cậu gặp à, Okiya-san?” 

Okiya nhìn thẳng Shuichi, biểu cảm khó đoán. “Tôi là người rộng lượng thế nên muốn cảnh báo người khác tránh xa khỏi lỗi lầm của mình.” 

“Lỗi lầm của cậu?” 

“Rơi vào lưới tình với người không nên.” Okiya nhún vai. “Lừa dối bản thân rằng đó là một ý tưởng tốt. Và -” Okiya bật cười, lạnh lùng, khinh miệt, ngón tay gõ nhẹ lên chiếc nhẫn cưới. “thật thảm hại khi không thể tự vượt qua nó.” 

“Tôi hiểu rồi,” Shuichi nói ngắn gọn. “Tôi sẽ ghi nhớ lời nói của cậu.” 

“Mặc dù có lẽ anh không cần phải làm vậy,” tầng bóng tối phủ lên gương mặt cậu. “Tôi cũng khá nhỏ mọn nên tôi hy vọng chuyện của anh cũng như vậy,” Okiya dừng lại. “Nếu anh cũng có đối tượng.” 

“Không có,” Shuichi đáp lời, quan trọng là anh nhìn thấy đôi mắt kia mở lớn. Dù cậu ta nhanh chóng che giấu nó, nhưng lúc đó đã là quá muộn rồi. Shuichi nhìn chằm chằm cậu và mỉm cười đắc thắng. 

Giờ thì, tại sao Okiya Subaru lại ngạc nhiên trước việc một người lạ không có đối tượng nào. 

“T- thật ngạc nhiên khi biết anh không có người yêu đó,” Okiya nói, đáng khen ngợi là ở cuối câu, cậu ta đã khôi phục lại được giọng điệu thờ ơ của mình. 

“Oh?” Nụ cười đắc thắng kia vẫn chưa từng nhạt nhòa. “Tại sao?” 

“... Anh khá đẹp trai.” Okiya ngập ngừng. Shuichi đã phải cố gắng rất nhiều để không bật cười. 

“Cậu đang tán tỉnh tôi đấy à?” Shuichi không thể không hỏi, bởi vì anh vừa tìm thấy lỗ hổng trong thân phận kia và anh cực kỳ mau chóng muốn xé mở nó. 

(Dù câu đó có hơi lạc quẻ so với cuộc đối thoại vừa rồi, nhưng nói cho cùng, Okiya là người đã nói anh đẹp trai trước.) 

“Cá-” Giọng điệu khó chịu của Okiya, khó chịu đến mức gần như chồng lên hình khó chịu của Furuya, nụ cười của Shuichi dịu đi. Nhưng tiếp đó cậu ta ho nhẹ rồi quay lại giọng đều đều của mình. “Không.” 

“Đúng là tôi có hẹn hò. Nhưng đó đã là chuyện của vài tháng trước,” Shuichi giải thích, anh hiếu kỳ nhìn phản ứng của Okiya. “Nhưng ở giai đoạn nào đó, cả hai chúng tôi đều cảm giác mình nên dừng lại.” 

“Cái gì?” 

“Chuyện đó có gì đáng ngạc nhiên vậy sao, Okiya-san?” Shuichi nghiêng đầu sang một bên và hỏi lại. 

Okiya nhìn chằm chằm anh, phớt lờ câu hỏi đối phương vừa đưa ra. “Anh thật sự không còn yêu người phụ nữ mà mình đang hẹn hò nữa?” 

“Tôi chưa từng người nói đó là phụ nữ.” 

Nét nhăn mặt thoáng hiện qua gương mặt kia trước khi bị đè nén. Nhưng Shinichi vẫn bắt trọn khoảnh khắc ấy, anh nín cười. 

“Người đó là phụ nữ sao?” Okiya tiếp tục, và à, nét khó chịu đó quen thật đấy. 

“Ừ,” Shuichi thừa nhận, “mà nói cho cùng thì tôi không còn…” anh ngập ngừng, câu chữ hơi mắc nghẹn trong cổ họng. Shuichi quay mặt đi. “Tôi không còn cảm giác đó đối với cô ấy nữa.” 

Okiya chớp mắt nhìn anh, biểu cảm kia thật khó đoán. Sau một vài giây im lặng, cậu lên tiếng. “Tôi đoán chuyện đó không liên quan đến mình nhỉ. Xin lỗi vì đã tọc mạch.” 

“Tôi không phiền đâu. Đó là chuyện tôi có thể kể cho bạn tôi nghe được.” Shuichi mỉm cười, “còn cậu thì gọi nhắc tôi nhớ về người bạn mình.” 

“... Tôi không phải bạn của anh,” 

Shinichi nhún vai. “Có lẽ đúng, cho dù cậu có là ai đi nữa.” 

Cái nhìn chằm chằm mà Okiya dành cho anh như thể cậu muốn khoét một lỗ xuyên qua hộp sọ mình. 

“Rốt cuộc mục tiêu mà anh tới đây là gì?” Okiya cuối cùng cũng đề cập trực tiếp vào vấn đề, giọng nói kia quá trầm và tràn đầy nét tức giận cùng quá nhiều xúc cảm. “Anh nhất định phải có mục tiêu hay kế hoạch nào đó.”

“Không hề đâu,” Shuichi mỉm cười bởi nó chính là sự thật. “Trông tôi có vẻ mưu mô lắm sao?” 

Khoảnh khắc mà Okiya Subaru đồng ý để mình vào căn hộ của cậu, anh đã quyết định bỏ qua kế hoạch ban đầu bởi vì nó chắc chắn không thể áp dụng được nữa. Bourbon chưa bao giờ có thể giữ cái đầu lạnh khi anh ở gần, và đặc biệt là mỗi khi anh có ý định chọc tức cậu. 

Okiya Subaru trông có vẻ là một người lạnh lùng và điềm tĩnh - quả thật Shuichi rất tôn trọng kỹ năng diễn xuất của Furuya trong một số trường hợp, nhưng đáng lý cậu ấy nên biết việc mình dễ mắc sai lầm như thế nào mỗi khi ở cạnh anh. 

Và cho dù là Okiya Subaru - hay Furuya Rei, cậu đã mời anh vào nhà. 

Okiya vẫn giữ im lặng và bí ẩn khi Shuichi đứng dậy khỏi sofa, nhưng anh không quan tâm. 

“Tạm biệt, Okiya-kun.”

“... chỉ vậy thôi?” Đôi mắt đang nhìn chằm chằm anh kia ẩn chứa nét hoài nghi rõ ràng. 

“Tính hiếu kỳ của tôi đã được thỏa mãn,” Shuichi trả lời, anh còn không bận tâm giữ lại nụ cười nhạt trước cái nhíu mày của cậu. 

Furuya có lẽ đã có kế hoạch gì đó, một thứ thỏa đáng đến mức cậu có thể không ngại gì mà mời Shuichi vào rồi hành động một cách trắng trợn đến vậy. 

Anh không có ý định rơi vào cái bẫy đó. 

Shuichi đã sử dụng cách của mình để khiến cậu lộ ra sơ hở mà không phải theo kế hoạch của Furuya bởi anh quá mệt trước việc bị đùa giỡn bởi sự thao túng của cậu. 

(Cũng có thể bởi anh thật sự tức giận trước việc bị lừa dối, dù anh lập tức phủ nhận nó, một phần sâu thẳm trong tiềm thức anh mỗi khi nghe đến việc cậu đã chết lại đau nhức nhối. 

Bây giờ nó vẫn rất đau, vì một giọng nói trầm lặng vẫn không ngừng tự hỏi liệu anh có đúng thật sự đang nhìn thấy Furuya hay không.) 

Shuichi lịch sự gật đầu trước khi rời khỏi căn phòng mà không ngoảnh đầu lại. 

***

Chỉ một vài ngày sau đó khi anh đang ngồi trong xe, một người phụ cấp đã hốt hoảng chạy tới đưa bảng báo cáo. “Anh nên xem thứ này.” 

Cậu ta đưa cho anh một vài mảnh giấy rời rạc. Liếc nhìn tờ đầu tiên, Shuichi có thể nhận ra đây là bản ghi chép lại từ một cuốn ghi âm lén. Có lẽ cậu ta nghe từ người đã từng đến thăm bác sĩ Araide khi Vermouth đóng giả anh ta. 

Sau khi đọc xong tờ đầu tiên, Shuichi đã không còn tin vào mắt mình. 

***

Shuichi chạy xe trong lúc đắm chìm trong dòng suy nghĩ. Mới hơn ba giờ chiều. Ánh sáng mặt trời còn chiếu chói chang trên khung cảnh xanh kia. Lúc dừng xe cũng là khi anh gần tới quán cà phê Poirot. 

Shuichi đỗ xe bên đường và ngắm nhìn dòng người qua lại trước khi bấm số. 

“Này, Jodie,” anh nói. “Có vài chuyện tôi cần làm.” 

-------------------------------------------------------------------

Mua hàng từ link đính kèm trong ảnh để ủng hộ Moonlightl nhé!!!

18 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page