top of page
Moonlightl

Chương 16: Sáng tạo không phải chìa khóa

Đây chắc chắn là thứ kỳ lạ nhất mà Shinichi từng nhìn thấy. Và càng không phải dễ dàng để đưa ra kết luận đó. 

Văn phòng chính của đội Đặc nhiệm phòng chống Kid đã được thay đổi sang kiểu dáng… giống như một cái phòng học. Toàn bộ cảnh sát viên đều ngồi ở những cái bàn đối diện tấm bảng trắng, thứ mà Shinichi ngờ ngợ là của Đội 1, và đang… nếu như cậu nói đúng, học cách vẽ? Shinichi mang máng nhớ lại người đàn ông đang đứng trên bảng, hình như là một trong những chuyên phác họa khuôn mặt của những kẻ tình nghi theo mô tả của nhân chứng. Các đường nét trên bảng trắng thực sự đã bắt đầu ra hình dạng. 

“Có chuyện gì vậy?” Cậu lên tiếng. 

“Thanh tra Nakamori có thông báo việc ông ấy muốn sĩ quan lực lượng mình học cách vẽ,” Hakuba đáp lời trong lúc cậu ta tiến lại gần Shinichi. Có vẻ anh chàng cũng khá ngạc nhiên trước cảnh tượng trước mặt. “Tuy nhiên, tôi phải thừa nhận tôi không biết điều gì khiến ông ấy đưa ra quyết định như vậy.” 

“Vậy cậu biết tại sao ông ấy lại gọi tôi tới không?” Shinichi hỏi. “Đừng nói với tôi rằng ông ấy cũng muốn chúng ta tham gia lớp học vẽ này.” 

Tên tóc vàng chớp mắt, đột nhiên biểu cảm lo lắng sợ hãi xuất hiện trên gương mặt kia. “Tôi còn chưa xem xét đến khả năng đó. Tôi tưởng ông ấy muốn nói chuyện với chúng ta về phi vụ tiếp theo của Kid.” 

“Có thông báo?” Shinichi ngạc nhiên đứng thẳng lên. Kaito chưa từng đề cập vấn đề đó với cậu. Đột nhiên cậu có chút cảm giác bị bỏ quên. 

“Tôi được báo lại vậy,” Hakuba đáp lời, cậu ta quay sang nghiên cứu gương mặt chàng thám tử. “Nghe có vẻ như cậu không biết? Tôi tưởng cả năm nay lúc nào cậu cũng nhận được tin đầu tiên?” 

“Ah, ừ thì, gần như như vậy,” Shinichi khó khăn đáp lời, gương mặt có chút đỏ lên dưới ánh mắt nghiên cứu của người bên cạnh. “Tôi đoán có lẽ cậu ta đã quên rồi chăng? Hoặc cũng có thể đó là kẻ mạo danh nào đó?” 

Chàng thám tử tóc vàng gật đầu. “Khả năng có kẻ giả mạo gần như cao hơn, nhưng chúng ta nên dừng đoán mò trước khi nói chuyện với ngài thanh tra.” 

“Nếu vậy thì ông ấy đâu rồi?” Shinichi quay lại nhìn các sĩ quan cảnh sát trong lớp học vẽ, tìm kiếm trong hàng tá cái đầu đang cúi xuống. Nhưng có vẻ như thanh tra Nakamori Ginzo không có mặt ở đây. “Tôi tưởng cậu nói ông ấy muốn tất cả đều phải tham gia cái này?” 

“Ông ấy tới rồi kìa.” 

Nhìn theo ánh mắt của Hakuba, Shinichi thấy thanh tra Nakamori đang hướng về phía họ cùng một vị cảnh sát trẻ mà Shinichi không quen mặt lắm. Hình như là người mới đến với đội đặc nhiệm phòng chống Kid. Cậu chưa từng nói chuyện với người này trước đây. Shinichi nhớ có nghe nói về việc người này vốn dĩ đăng ký làm việc ở đội khác, nhưng cuối cùng vì nhầm lẫn mà anh ta được sắp xếp về đội 2 dù anh ta mong đợi được xử lý vấn đề trên. 

Một người con trai nhỏ tuổi, chắc chỉ lớn hơn Shinichi hai, ba tuổi. Và chính nó, thứ mà sau này cậu nghĩ lại, có lẽ là lý do tại sao suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu cậu. Nhưng lúc này, Shinichi chỉ nghĩ tới việc liệu có phải thật sự sẽ có phi vụ mới của Kid hay không. 

“Kudo, Hakuba,” ngài thanh tra chào cả hai với giọng điệu vui vẻ đáng ngờ. “Thật mừng vì các cậu đã tới. Được rồi, theo tôi.” 

Hai vị thám tử đi theo ngài thanh tra băng qua những người đang học cách phác họa và tiến vào văn phòng riêng của Nakamori. Khi tất cả đã tiến vào bên trong, ông đóng cửa để ngăn cách âm thanh giảng dạy bên ngoài. 

“Chúng ta đã nhận được thông báo mới từ Kid vào sáng nay,” ông di chuyển về phía bàn làm việc và cầm lấy một túi hồ sơ từ ngăn kéo. Bên trong đó là một thứ quen thuộc, tấm thẻ màu trắng. 

“Ngài chắc chắn là của Kid chứ?” Shinichi thắc mắc. 

Vị thanh tra gật đầu. “Cho tới hiện tại thì chắc chắn. Nhưng cậu có lý do gì khác để không tin vào nó sao?” 

Shinichi chần chừ trong chốc lát trước khi lắc đầu. “Không.” 

“Ngài giải mã nó rồi chứ?” Hakuba lên tiếng. 

Nakamori nhếch mép. “Tất nhiên là rồi. Đừng đánh giá thấp phía cảnh sát. Lý do tôi gọi các cậu tới đây là bởi vì chúng tôi cần sự hỗ trợ của các cậu cho kế hoạch bắt tên trộm khốn khiếp đó."

“Chúng tôi có thể xem tờ thông báo chứ?” Shinichi hỏi. Cậu cầm lấy túi tài liệu từ tay thanh tra và đọc nó thông qua lớp bọc nhựa. Không khó như cái Kid đã luôn làm và nó thật sự rất giống thật. Nhưng tại sao đến lúc này cậu mới biết về nó? 

“Tờ thông báo nói phi vụ sẽ diễn ra vào tối mai,” Hakuba nhăn mày. “Không phải khá sớm sao?” 

“Dù thời gian khá gấp rút, nhưng chúng tôi đã lên kế hoạch cho những dịp như vậy!” Nakamori la lên, đôi mắt rực sáng như chiến thắng đã nắm chắc trong lòng bàn tay. “Không còn là giai đoạn chúng ta bị động chờ đợi và để mặc việc tên trộm chết tiệt đó đặt ra mọi luật lệ và hướng chúng ta đi theo cách mà hắn muốn! Chúng ta sẽ khiến mọi chuyện phải đi theo kế hoạch của chúng ta.” 

Tên tóc vàng nhướng mày. “Và chính xác thì kế hoạch của ngài là gì?” 

“Chúng tôi đang tiến hành vài kế hoạch khác nhau,” thanh tra khàn giọng nói. Ông dừng lại, ho nhẹ và liếc mắt về vị cảnh sát còn lại vẫn giữ im lặng cho tới lúc này. “Không may là, khá nhiều trong số chúng chỉ mới tiến hành được một nửa. Nhưng chúng tôi đã có kế hoạch dự phòng cho những trường hợp thế này nên không cần phải lo lắng quá nhiều. Umezawa sẽ giải thích chi tiết hơn cho các cậu.” 

Cả Shinichi và Hakuba đều nhìn về phía người vừa được nhắc tên, ánh mắt thắc mắc rõ đến mức khiến cậu ta ngượng ngùng cười khan. “Mặc dù còn vài thứ phải được chỉnh sửa, nhưng sau khi nghiên cứu các vụ trộm trong năm ngoái, tôi nghĩ kế hoạch này có thể thực hiện được.” 

Tiếng chuông cảnh báo trong đầu Shinichi reo lên khi nghe tới việc những vụ trộm năm ngoái được đề cập. Điều đó cũng khá bình thường khi xem xét tới những thứ liên quan đã xuất hiện trong mấy cái phi vụ đó. Không may là, đã quá trễ để trốn khỏi nơi này rồi. Vậy nên cậu bắt buộc phải đứng đó và không ngừng choáng váng với những thứ được xào nấu từ miệng của vị cảnh sát này. Khi Umezawa kết thúc, chỉ có một thứ cậu có thể nói được. 

“Cậu muốn tôi làm cái gì cơ?!” Thế mà cậu đã nghĩ cảnh sát không thể nào đưa ra ý tưởng nào tệ hơn cái lần trước. “Không được. Chắc chắn không được. Tôi từ chối!” 

“Từ từ nào Kudo,” Nakamori lên tiếng với cái giọng hợp lý đến phát điên. “Ta biết là nó có chút khó chấp nhận, nhưng cậu phải nhìn thấy cơ hội tiềm tàng của nó.” 

“Không cần biết nó là cái gì, nó chỉ hoàn toàn điên rồ.” 

“Không hẳn vậy,” Hakuba trầm tư ngạc nhiên. “Nếu chúng ta dùng kế hoạch này, chúng ta thực sự có thể khiến Kid hành động vào thời điểm chúng ta chọn thay vì hắn.” 

Shinichi lắp bắp. “Cậu đang đùa tôi chắc. Tôi đi đây.” Shinichi quay người về phía cửa và tính rời đi - nhưng, Umezawa đã chặn lại. 

“Làm ơn, Kudo-kun,” chàng cảnh sát trẻ lên tiếng. “Ít nhất thì hãy suy nghĩ về nó.” 

“Bọn họ muốn em làm cái gì cơ?!” 

“Nói đơn giản thì đi tới địa điểm diễn ra phi vụ nhưng giả vờ như tôi không phải tới đó vì Kaito Kid mà là đi hẹn hò.” Còn một vài chi tiết khác, nhưng Shinichi hoàn toàn từ chối suy nghĩ về vấn đề đó. 

Kaito tặc lưỡi. “Tên ngốc nào đưa ra cái ý tưởng đó?!” 

“Tôi nhớ tên cậu ta là Umezawa.” 

“Người mới? Tôi biết mà. Tôi cứ có cảm giác là mình không ưa cậu ta.” Đôi mắt xanh kia nheo lại. “Tôi sẽ cho cậu ta thấy những người không tuân theo quy tắc tại buổi diễn của tôi sẽ gặp phải điều gì.” 

Shinichi ngước mắt nhìn tên trộm, tự hỏi anh đang nhắc tới quy tắc nào. Nếu cậu nhớ không nhầm, quy tắc duy nhất có ở phi vụ của Kid là không được tổn thương người nào, nhưng có vẻ như thứ này không liên quan tới tình huống hiện tại. 

Nhấc người khỏi ghế ở bàn ăn phòng bếp, Shinichi đi tới rót thêm cho mình cốc cà phê khác. “Tại sao anh không nói với tôi về phi vụ này? Ý tôi là, ít nhất thì tôi cũng nên nhận được một bản sao của tờ thông báo đó?” cậu càu nhàu. 

Tuy nhiên chàng siêu trộm có vẻ như vẫn còn giận dữ và bận rộn với âm mưu về những thứ tồi tệ mà anh định cho Umezawa trải qua. Xem ra một tương lai mù mịt đang chờ đợi người con trai kia. 

Ở khía cạnh khác, với phản ứng của Kaito, có thể thấy lần này đội đặc nhiệm đã lên một kế hoạch khá đúng đắn để đối phó với người này.

Rút gọn còn những điểm mấu chốt, lý luận của Umezawa đại khái như sau. Một, một người đàn ông đã tìm kiếm nhiều rắc rối như cái cách mà Kid đã làm chỉ để tuyên bố ý định của mình với một người nào đó trước mặt đám đông ít nhất thể hiện rằng (nếu không muốn nói rất nhiều) tính cách chiếm hữu của anh ta. Hai, là một tên trộm bị truy nã với danh tính bí mật, anh ta không thể thực hiện ý định của mình một cách dễ dàng và công khai như một người bình thường. Ba, việc này hẳn phải tạo ra khá nhiều khó chịu. Bốn, Kid sẽ không mấy vui vẻ khi nhìn thấy người mà mình muốn bên cạnh người nào đó khác. Năm, và như vậy, tên trộm sẽ không thể không can thiệp nếu tình huống đó thật sự xảy ra. Sáu, điều này sẽ tạo cơ hội cho cảnh sát về việc xác định cả thời gian và địa điểm. 

Với phong cách của Shinichi, kế hoạch này quá rắc rối. Nó cũng khiến cậu cảm thấy khá hèn hạ và vô vị. Nhưng một lần nữa, chẳng ai thèm nghe lấy ý kiến của cậu. Tất nhiên cậu cũng chẳng đồng ý với vở kịch đó, nhưng cậu nghi ngờ mọi chuyện không bằng cách này thì bằng cách khác vẫn sẽ tiến hành giống vậy. Dù gì thì thanh tra Nakamori và đám cấp dưới của ông ấy vẫn là những kẻ cứng đầu. 

Quyết định bỏ mặc Kaito với kế hoạch của anh, Shinichi cầm lấy cốc cà phê và đi tới phòng sách. Ngón tay cậu lướt dọc theo kệ và đọc tiêu đề trong lúc quyết định xem mình sẽ đọc quyển nào hôm nay. Cậu chỉ vừa mới chọn một cuốn và chôn người trong chiếc ghế bành khi Kaito xuất hiện ở của phòng. 

“Em đã nói gì với họ về cái kế hoạch không não này?” tên trộm lên tiếng. 

“Anh nghĩ tôi đã nói gì?” Shinichi vặn lại, khó chịu khi nhắc đến sự thất bại sắp xảy ra. Cậu vẫn cảm giác có chút tức tối khi không nhận được bất kỳ lời thông báo nào. 

Kaito im lặng trong phút chốc, nghiên cứu cái cách mà chàng thám tử quyết tâm chú ý tới cuốn sách của mình và phớt lờ anh. “Shin-chan, em giận à?” 

Ánh mắt xanh lấp lánh rời khỏi quyển sách mà trống rỗng ngước nhìn anh. “Không. Tại sao?” 

“Em trông có vẻ như… tức giận.” 

“Tại sao tôi không nhận được thông báo?” 

Kaito chớp mắt, hoàn toàn ngạc nhiên. “Em cũng muốn?” 

Shinichi hừ mạnh. “Vậy là bây giờ tôi không cần biết việc anh đang lên kế hoạch cho một phi vụ nào đó? Hay là anh không còn quan tâm đến việc tôi có đi hay không?” 

“Cái gì? Không, tất nhiên là không phải rồi,” Kaito phản đối dữ dội. “Phi vụ của tôi sẽ chẳng còn gì hấp dẫn nếu không có em.”

“Vậy tại sao tôi phải chờ tới lúc cảnh sát thông báo mới biết được sẽ có phi vụ nào đó diễn ra?” 

Ah, lý do là vậy. Kaito gần như muốn bật cười, nhưng anh biết sẽ tốt hơn nếu che giấu nó. “Tôi không có ý muốn loại em ra, thật đấy. Tôi chỉ vừa mới quyết định sẽ tạo ra một phi vụ sáng nay bởi vì tôi biết thanh tra Nakamori đã bắt đầu trở nên sốt vó khi không thấy tôi gửi bất kỳ thông báo nào liên quan đến cuộc triển lãm. Em biết ông ấy mà. Tôi đoán những phi vụ của mình có ý nghĩa nào đó trong đời sống của ông ấy.” 

“Vậy chỉ là một trộm dạo chơi thôi sao?” 

Kaito cười khúc khích. “Từ đó thì không đúng lắm. Nhưng cũng không nghiêm túc như bình thường. Chỉ là chút nghịch ngợm để đội đặc nhiệm thân thương của tôi không cảm thấy rằng họ đã bị lãng quên.” 

“Oh.” Shinichi suy tư lời giải thích này trong chốc lát trước khi quyết định rằng đây đúng là phong cách của Kid. “Nếu vậy thì được.” 

Bây giờ thì Kaito có thể thở phào rồi. “Thật tuyệt khi nghe thấy điều đó. Nhưng đừng lo lắng. Em chắc chắn sẽ là người đầu tiên nhận được thông báo sau này. Thậm chí em có thể bắt gặp lúc tôi đang viết nó.” 

“Er, không cần tới mức đó. Tôi đoán việc đó sẽ mang đi mất một vài thú vị trong quá trình giải đố.” 

“Không hẳn. Chắc chắn tôi sẽ không đưa bất kỳ lời gợi ý nào đâu. Nhưng tôi hiểu ý em mà.” Bước sâu vào trong hơn chút nữa, Kaito đánh mắt quan sát về phía kệ sách. “Này em có quyển sách nâng cao nào về hóa ở đây không?” 

Shinichi chần chừ chút rồi mới trả lời. “Có, nhưng anh muốn quyển sách về mảng nào?”

“Em thật sự muốn biết sao?” 

“... Liên quan đến Umezawa?” 

“Sẽ sớm liên quan đấy.” 

“Trong trường hợp đó thì không, cảm ơn rất nhiều. Sách liên quan đến hóa chất nằm ở tầng trên cùng ở phía bên kia. Nhưng nhớ đặt mọi thứ về lại chỗ cũ sau khi anh đã xong việc.” 

-------------------------------------------------------------------

Mua hàng từ link đính kèm trong ảnh để ủng hộ Moonlightl nhé!!!

102 views0 comments

Recent Posts

See All

Komentar


bottom of page