Shinichi nắm chặt lấy lan can, thật chậm rãi và cẩn thận leo từng bước trên bậc cầu thang dẫn tới sân thượng của tòa nhà. Không một ai có thể nhìn thấy nên Shinichi không cần thiết phải giả bộ lồng ngực đang yên ổn và việc leo từng bước lên trên như thế này sẽ không khiến cậu cảm thấy mình như một con thuyền đang chênh vênh trong cơn bão giữa bãi biển. Cậu có thể đi bằng thang máy, nhưng trước đó cậu đã chú ý, lần đầu tiên khi tới nơi này, trong thang máy đã được lắp đặt camera nhưng lại không có bất kỳ cái nào ở cầu thang bộ. Tất nhiên là nên lợi dụng điều này để leo lên sáu lầu và tiến tới sân thượng mà không khiến ai để ý, nhất là những người có lẽ sẽ hiếu kỳ vì sao một cậu bé tám tuổi lại muốn đi loanh quanh vào buổi đêm như thế này.
Nếu có chuyện gì bất ngờ xảy ra, các cảnh quay camera sẽ chỉ đơn giản hiện ra hình ảnh cậu tiến tới cầu thang, và cậu hoàn toàn có thể nói dối về việc mình đến nơi đó chỉ để suy nghĩ và có lẽ đã tốn khá nhiều thời gian. Sau tất cả, thì cho dù có là ở nhà, mọi người đều đã quá quen thuộc với thói quen biến mất trong một khoảng thời gian dài của cậu, và Ran chắc chắn sẽ tin vào điều đó. Ông Mori sao, có lẽ ông ấy còn chẳng quan tâm đến chuyện đó, và những người khác thì không quen cậu tới mức để có thể nói ra được chuyện này có quá lạ lẫm hay không.
Shinichi thở mạnh ra một hơi khi cậu tiến tới những bậc thang cuối cùng. Cậu ngày càng làm tốt hơn trong việc tạo ra tầng tầng lời nói dối. Shinichi... Shinichi trước đây, sẽ không phải là một tên lừa đảo tốt đến thế, mặc cho việc cậu ta giỏi như thế nào trong việc hóa giải chúng. Ngược lại, Conan, không là gì cả nhưng lại là một sự tạo ra của những lời nói càng ngày càng phức tạp.
Cánh cửa dẫn ra ngoài sân thượng đã bị khóa, nhưng lại được khóa lại từ bên trong, nên chỉ còn là vấn đề của việc cậu có đủ với tới để mở cái chốt của cánh cửa hay không. Cố gắng vươn tay để chạm tới phần cuối của chốt khóa, Shinichi mỉm cười khi nghe được ‘tích’ khi xoay khóa thành công.
Khi cánh cửa sân thượng được mở ra, cậu thầm nghĩ, không chỉ lạnh mà bầu trời kia còn rất xanh. Gió lùa qua gương mặt và cả tai, cậu đột nhiên cảm thấy run rẩy bởi bởi sự khó chịu bất ngờ ập tới này.
Kid ngồi xuống bên cạnh rìa của ống thông gió, cùi chỏ chống vào đầu gối và tựa mặt vào đôi bàn tay đeo găng trắng. Tấm áo choàng đằng sau lưng bay phấp phới theo từng cơn gió thổi, nụ cười nghiền ngẫm bí ẩn trên gương mặt kia luôn khiến cho Shinichi muốn cảm giác cho đối phương một đấm.
Anh ta trông giống như một vị anh hùng hoặc những thứ đại loại giống như vậy, cậu cực kỳ chỉ trích bản thân vì đã tự liên tưởng một thứ giống như vậy khi đối tượng được so sánh là Kaito Kid.
“Xem ra cái kính mắt của cậu chỉ là vật dùng để trưng bày?” Kid dẫn đầu cuộc trò chuyện, anh ta bắt đầu cứ y như cái người mà gọi cậu ra ngoài giữa đêm tối này sau khi bằng cách nào đó đã đột nhập vào phòng khách sạn mà không khiến cho ai trong ba người bọn họ phát giác ra không phải là mình. “Cậu biết không tôi đã luôn rất thắc mắc về điều đó đấy.”
“Thứ cuối cùng mà tôi cần chắc chắn là một kẻ bám đuôi nào đó.” Sau khi cẩn thận đóng lại cánh cửa dẫn tới sân thượng ở đằng sau để ngăn chặn việc cơn gió có thể thổi ra một lần nữa khiến nó bị mở bung ra, Shinichi lên tiếng. “Cậu thật sự rất đáng sợ. Chẳng lẽ cậu không thể giống những người bình thường, gọi điện cho tôi mỗi lần có chuyện muốn nói à?”
“À… Nhưng không phải sẽ càng đáng sợ hơn nếu như tôi biết số điện thoại cá nhân của cậu sao?” Giọng nói của anh ta trôi dạt dễ dàng để tiến vào bên tai cậu, trầm thấp như cảm tưởng anh ta đang đứng rất gần cậu, Shinichi tự hỏi làm cách nào để anh ta làm được điều đó. Bằng cơ bụng sao? Tài năng của Kid trong việc điều khiến giọng nói, đối với cậu, cho tới bây giờ có thể tính là kỹ năng tốt nhất trong những vụ trộm đá quý mà anh ta đã làm. “Ý của cậu là gì, kẻ rình mò?”
“Kể từ khi nào mà cậu bắt đầu quan tâm về việc có trở nên đáng sợ hay không? Một kẻ đã ăn cắp đồ lót của Ran và mặc nó chỉ để hóa trang? Sau mọi chuyện thì việc lấy số điện thoại một cách bất hợp pháp chẳng tính là gì.”
“Đó chỉ là những bản copy thôi, thám tử nhỉ. Cậu không biết sao? Tôi là một nhà thiết kế tài ba.”
“Cậu là một thiên tài trong việc hù dọa người khác. Đó là lý do vì sao mà tôi hơi nghi ngờ về việc cậu không có số điện thoại của mình.” Kid đã nhiều lần sử dụng điện thoại của cậu, lần gần đây nhất là trên tàu cao tốc Bell Tree. Và cậu sẽ rất ngạc nhiên nếu như anh ta đã không tận dụng cơ hội này để rình mò những thứ khác trong điện thoại. Không nói đến chuyện hồ sơ về Edogawa Conan được ông Megure lưu trữ tại đồn cảnh sát là thứ duy nhất mà cậu nghĩ là không ai biết đến nó. Anh ta hoàn toàn có thể gọi đến từ một buồng điện thoại hoặc thứ gì đó, như vậy thì không có cách nào mà Shinichi có thể biết được số điện thoại riêng của Kid.
“Cậu đang tránh né câu hỏi thứ hai của tôi.” Kid cau mày, nhưng sau đó nó biến mất dưới một nụ cười đầy hấp dẫn mà có lẽ cậu chỉ có thể nghe hơn là thấy ở trong bóng tối như này. “Số điện thoại của cậu có thể phải mà cũng có thể không phải là số mà tôi đã từng được nhìn thấy trong các thông tin cá nhân. Tất nhiên, mọi thứ đều chỉ là giả sử, và tôi không thừa nhận bất cứ điều gì cả.”
“Giả sử à?” Shinichi nhún vai, luồng gió từ nơi nào hướng tới thổi qua từng lan can kim loại trên sân thượng. Từng làn khói trắng theo lời nói của cậu bay vào trong không khí. “Tôi ở đây rồi, vậy giờ cậu muốn gì?”
“Để biết cậu đã tìm ra những gì về Scarlett Shimamoto.” Kid đơn giản lặp lại. “Tôi biết lúc này cậu đã tìm thấy thứ gì đó.”
Shinichi nghiền ngẫm. Lúc đầu là Kid đã đưa cho cậu về gợi ý, và có lẽ hắn ta sẽ biết phải làm thế nào với nó. “Lời gợi ý của cậu quả thật có chỗ cần dùng.”
“Tôi biết điều đó.”
“Tên thật của cô ấy là Genevieve Maison Rouge. Cô ấy đã từng sống ở Belgium nhưng bố cô lại có quốc tịch là Pháp. Mẹ cô ta thì sinh ra và lớn lên ở Yokohama.”
“Vậy người mẹ hôm nay ở đồn cảnh sát là giả?” Kid hỏi, và cậu bước đi trên sân thượng, tiến gần tới Kid để tránh việc giẫm phải dây giày của anh ta.
Anh ta để mặc việc cho cậu đang tiến gần tới mình. Tại sao lại không thể chứ? Không phải Shinichi còn chưa từng đến gần như thế, và Kaito Kid là một tên điêu luyện trong việc che giấu danh tính của mình, thậm chí ngay cả lúc anh ta đang đeo một gương mặt hóa trang mà gần như không hề che dấu gì cả. “Cậu hack cả đồn cảnh sát?”
“Điện thoại của ông Mori.” Kid chỉnh sửa. “Hack trung tâm cảnh sát gần như là chuyện không thể nào khi các cuộc càn quét an ninh liên tục diễn ra. Dễ hơn rất nhiều nếu hack một văn phòng nào đó một thời gian…” Với cái cách mà nụ cười của anh ta dần biến thành nụ cười của những tên săn mồi, Shinichi hoàn toàn không nghi ngờ gì về việc ‘văn phòng’ mà anh ta nói đến là của ông thanh tra Nakamori. Mặc dù rất kỳ lạ nhưng Shinichi thật sự ấn tượng về Kid giống như ông Nakamori vậy, mặc dù đó nên là chuyện của sau này. “Mặc dù đó chỉ là cách tạm thời để có thể nghe trộm, nhưng mà đối với công việc của tôi, như vậy đã là quá đủ.”
Cậu thật sự rất muốn biết làm cách nào mà anh ta có thể khiến cho việc mình làm nghe có lý đến như vậy.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments