Shuichi đi theo Okiya tới căn hộ của cậu ta. Không có gì đáng chú ý ở lối ra vào. Mọi thứ trông khá sạch - dù nếu nói cho đúng Shuichi có thể nhìn thấy vài lớp bụi chất đống ở một góc. Bourbon có xu hướng bừa bộn hơn nhiều nếu ngôi nhà đó an toàn với cậu. Nhưng điều này chẳng chứng mình được việc Okiya có là Furuya hay không. Okiya có nhiều thời gian để chăm sóc nhà cửa hơn các thân phận khác của Furuya.
Trong lúc cúi xuống tháo giày ra, cậu lên tiếng, giọng đều đều. “Anh uống cà phê chứ?”
“Cậu sẽ thường mời người lạ uống cà phê chứ?” Shuichi cũng lên tiếng khi tháo giày ra.
Cậu đứng thẳng người rồi quay lại nhìn Shuichi. “Tôi không hứng thú với rắc rối. Mà có vẻ như anh sẽ biến thành mối rắc rối nếu tôi không chọc cười anh.”
“Hiểu rồi,” Shuichi trầm ngâm. Anh cười nhạt rồi tiếp tục. “Nếu vậy thì cảm ơn.”
Okiya gật nhẹ đầu trước khi dẫn đầu tiến tới căn phòng cuối cùng ở hành lang - là một phòng khách lớn với khu vực bếp khép kín ở một góc. Shinichi cố gắng không tặc lưỡi.
Căn phòng này không còn lối ra nào khác, xem ra cậu Okiya đó sẽ không thể lẻn ra ngoài khi đang pha cà phê. Shuichi tiến tới chiếc sopha giữa phòng và ngồi đợi ở đó. Anh liếc quanh nhưng căn phòng khá bình thường. Dù nội thất khá mới - chỉ khoảng vài tháng là cùng - nhưng ‘Okiya Subaru’ cũng chỉ mới chuyển tới đây vài tháng. Cả căn phòng cũng không thể hiện tính cách của chủ nhân nó - nhưng ‘Okiya Subaru’ có vẻ cũng khá vô cảm và thực tế. Thật mơ hồ đến khó chịu.
“Có chuyện gì sao?” Okiya đột nhiên nói. Cậu ta bước tới với hai cốc cà phê trên tay và đưa một cốc cho anh trước khi ngồi xuống đối diện Shuichi.
“Không.” Shuichi hớp một ngụm cà phê. Là cà phê đen - không kèm theo lớp kem mà Amuro từng pha trước đây. Nhưng anh đoán Furuya sẽ không để lộ mọi chuyện chỉ qua một ly cà phê.
“Rất tốt,” Shuichi chẳng cảm nhận thấy gì ngoài sự thờ ơ mơ hồ trong giọng nói kia. Cậu cũng uống một ít cà phê trước khi tiếp tục. “Và?”
“Và?” Shuichi lặp lại.
Nếu như Okiya có đang bực bội việc Shuichi không chịu nói trọng điểm thì cậu diễn quá xuất sắc, anh không nhận ra chút gì về điều đó. “Anh muốn nói chuyện gì?”
“Tôi-” Shuichi lên tiếng, mặc dù anh tính bắt đầu câu chuyện - nhưng khi chú ý tới thứ phát sáng trên bàn tay trái của cậu, nụ cười kia nhạt dần đi. “Cậu đã kết hôn?”
Nghe nhắc, Okiya giơ tay ra để Shuichi có thể nhìn rõ hơn chiếc nhẫn. Nếu phải nói, chỉ là một chiếc nhẫn bạc đơn giản.
“Đúng vậy,” cậu nói ngắn gọn, sau đó rút tay lại về đùi.
“Cậu- Cậu đã kết hôn với ai vậy?” Có chút bối rối và không chắc chắn trong câu hỏi của Shuichi, bởi vì kết hôn là việc rất kỳ lạ để thêm vào trong thân phận bịa đặt nếu không có người đóng giả vị trí đó.
“Tại sao tôi phải nói với anh khi không có lý do gì để anh và cô ấy gặp mặt nhau?” Okiya hỏi ngược lại, và quan trọng là nó hợp logic đến phát bực.
“Tôi hứng thú, chỉ vậy thôi,” Shuichi đáp lời, sau đó lại quay lại với nụ cười nhạt. “Nếu cậu có thể thỏa mãn sự hiếu kỳ của tôi, Okiya-san, tôi hứa bản thân sẽ không mang lại bất kỳ rắc rối nào cho cậu.”
“Bản thân anh đã chính là rắc rối rồi,” Okiya lạnh lùng nói, nhưng giọng dịu dần. “Nhưng mà tôi đoán mình cũng không ngại nói về cô ấy.”
“Oh?”
Okiya đặt ly cà phê xuống bàn, ngón tay lần mò chơi đùa với chiếc nhẫn ở bàn tay trái. Biểu cảm trên gương mặt kia chợt trở nên xa xăm, và nó còn ẩn chứa thêm nhiều cảm xúc khác, thứ mà Shuichi chưa từng nhìn thấy kể từ khi anh bước vào căn hộ này.
(Shuichi cảm giác như mình đã từng nhìn thấy biểu cảm này trước đây, nhưng anh không thể nhớ rõ nó xảy ra lúc nào. Anh sẽ coi nó như một điểm chứng minh việc Okiya vẫn là Furuya.)
“Để nói chính xác thì, tôi đã từng kết hôn,” Okiya bắt đầu, biểu cảm trên gương mặt kia dần quay trở lại thờ ơ như lúc đầu. “Chúng tôi đã hẹn hò 2 năm, sau đó kết hôn. Và sau khoảng 3 năm…”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Giọng nói kia không có chút cảm xúc. “Lúc này cô ấy đang hạnh phúc với người khác.”
“... Chia buồn với cậu,” Shuichi ngượng ngùng nói. Nói thật, anh không chắc mình nên nói gì - Nếu Okiya thật sự không phải là Furuya, nếu câu chuyện này là thật, thì lời chia buồn này hoàn toàn không đủ.
“Không cần điều đó,” Okiya lắc đầu. “Vấn đề chỉ là a- cô ấy đang ở cùng người khác.”
“Có vẻ như cậu vượt qua nó khá tốt nhỉ,” Shuichi tiếp lời, tiếp đó mắt anh nheo lại bởi thật sự thì anh vẫn chưa quên mục đích thật sự khi mình xuất hiện tại đây. “Cứ như thể việc đó chưa từng xảy ra.”
Okiya hừ nhẹ và lắc đầu lần nữa. “Tôi không hề vượt qua nó, kính thưa quý ngài lạ mặt. Nhưng đó là điều mà tôi vốn biết sẽ xảy ra nếu chuyện từng đi theo hướng khác, do đó tôi đã cố gắng vượt qua những cảm giác tổn thương nhỏ nhặt kia. Dù gì thì - anh có biết người con gái đó đã từng nói gì với tôi khi tôi bày tỏ với cô ấy?”
“Cô ấy nói gì?”
“Cô ấy không thể cho tôi trọn bộ trái tim,” Okiya giải thích. Shuichi bắt gặp biểu cảm đau đơn thoáng qua trên gương mặt kia. “Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy yêu tôi, nhưng cũng chắc chắn việc tình cảm đó chỉ chiếm một nửa trái tim của cô ấy, và phần còn lại, đã được người đàn ông khác cướp mất. Việc đó sẽ không thay đổi suốt cuộc đời này, nhưng nếu như tôi vẫn muốn có cô ấy, cô ấy sẽ vui vẻ chấp nhận lời cầu hôn của tôi.”
Shuichi sặc. Lời nói tiếp theo của anh hoàn toàn là thật lòng. “Nghe thật là… Quan trọng là cậu vẫn kết hôn với cô ấy?”
“Tôi thật sự rất yêu người đó,” Okiya nói. Lần đầu tiên Shuichi thấy nét cau có ở Okiya, dù không rõ ràng mấy nhưng vẫn là dấu hiệu của sự tức giận và lạnh lùng trong con mắt kia. Okiya tiếp tục, “bên cạnh đó, tôi cũng tự tin bản thân người đàn ông đó không phải yếu tố nhất định, bởi vì cô ấy đã quyết định ở bên cạnh tôi thay vì, ah, anh ta, dù nguyên nhân đó không dễ khám phá ra lắm.”
“Cho dù có như thế nào đi chăng nữa,” Shuichi nói, giọng không thể nào tin được, “ở bên cạnh một người mà bản thân biết rằng không yêu mình nhiều đến vậy…”
Cậu ta nhắm mắt. “Tôi thừa nhận đôi khi nó khá đau đớn, nhưng hầu hết thời gian tôi vẫn hạnh phúc bên cạnh cô ấy. Cô ấy là kiểu người sẽ giữ kín mọi chuyện cho riêng mình - cô ấy chưa bao giờ thể hiện cho tôi thấy rằng cô ấy yêu người nào khác nhiều hơn tôi.”
Shuichi nhăn mày, bởi vì những biểu cảm đau đớn, sự cay đắng trong giọng nói đó - hoàn toàn quá giống thật, như thể Okiya đã thật sự trải qua mọi chuyện. Anh chưa từng nhìn thấy Bourbon diễn xuất điều gì đó hoàn toàn xa lạ với anh tốt đến mức này. Mầm mống nghi ngờ chợt nảy mầm trong tâm trí khi anh nhìn Okiya.
“Vậy nếu như cô ấy không nói với cậu việc cô ấy yêu người đàn ông đó…” Shuichi lần theo.
“Tôi đoán tôi cũng sẽ chú ý thấy.” Okiya tiếp câu. “Nhưng tôi mừng vì cô ấy đã nói với tôi. Thà là lời thật lòng lạnh lùng còn tốt đẹp hơn lời nói dối ngọt ngào.”
“Tôi hiểu rồi,” Shuichi gật đầu. “Nhưng cậu vẫn đeo chiếc nhẫn đó, dù rằng cô ấy đã rời đi?”
“Đôi lúc tôi có hơi đa cảm,” Okiya nói nhỏ. Cậu giơ tay lên cao và nhìn chằm chằm vào nó. “Với lại cái nhẫn này cũng chẳng phải nhẫn thật. Tôi chỉ làm một bản sao chép thôi, tôi cảm giác như vậy là đủ cho bản thân tôi.”
Cậu hạ tay xuống rồi đang chúng vào nhau trước khi tiếp tục, giọng đều đều. “Như vậy đã đủ với tính hiếu kỳ của anh chưa, quý ngài lạ mặt?”
-------------------------------------------------------------------
Mua hàng từ link đính kèm trong ảnh để ủng hộ Moonlightl nhé!!!
Comments