Có đôi lúc Kaito tự hỏi, liệu cha mình sẽ nghĩ gì khi biết con trai ông ấy đang theo đuổi một vị thám tử. Dù gì thì cả gia đình họ vẫn là những tên trộm. Họ cần phải sống dưới sự cẩn trọng hoặc nếu không, sẽ không còn gì có thể tồn tại.
Siết chặt eo thám tử, anh xoay người Shinichi xuống, cười toe toét trước sự ngạc nhiên của cậu và nhanh chóng đặt nụ hôn lên môi Shinichi trước khi kéo cậu đứng dậy và quay trở lại điệu nhảy.
Khi Shinichi nhìn anh, cậu không chỉ thấy mỗi Kid hay Kaito mà là mọi thứ - tất cả gương mặt mà Kuroba Kaito đã hóa trang hay con người đằng sau chúng. Có lẽ họ vẫn chưa biết mọi điều cần biết về đối phương, nhưng từ từ mọi chuyện sẽ rõ ràng. Điều quan trọng chính là ở đây có người hiểu anh, tin tưởng anh và lo lắng cho anh dù ở bất kỳ thân phận nào. Một người có thể chấp nhận anh vì tất cả những gì anh có, dù cho đó là khuyết điểm hay tài năng, điều đó còn quý giá hơn gấp nhiều lần so với vàng bạc hay châu báu.
Và anh tin rằng cha mình sẽ thấu hiểu cho điều đó.
Bên cạnh đó thì, còn thành tựu nào tuyệt vời hơn khi một tên trộm bóng đêm có thể đánh cắp được trái tim của chàng thám tử thông minh nhất?
Anh mỉm cười nhìn gương mặt của vị thám tử nói trên, và chú ý tới sự hiếu kỳ lấp lánh trong đôi mắt xanh đó, thứ mà còn đẹp và trong hơn bất kỳ viên đá nào có thể mang lại.
“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Shinichi hỏi, đầu hơi nghiêng về một phía khi quan sát gương mặt người này.
Nụ cười của Kaito mở lớn hơn. “Về việc cậu thật xinh đẹp,” anh đáp lời, không có gì ngoài sự chân thành trong câu chữ của anh.
Shinichi đỏ mặt. Cậu cũng chẳng thể rời mắt khỏi Kaito. Những đường nét góc cạnh trên khuôn mặt, đôi mắt màu chàm khác thường khi chúng lấp lánh dưới ánh lửa phản chiếu, và nét cười hơi xấu xa ở khóe miệng anh. Nhịp đập nơi trái tim bỗng nhiên rối loạn hơn bình thường.
“Cậu còn nhớ lời mà mình đã nói ở lễ hội không?”
“Tất nhiên.”
“Cậu nói tôi khiến cậu nhớ tới những điều tốt đẹp.”
“Đúng vậy. Nhưng cậu đã không tin tôi.”
Shinichi bối rối. “Không phải tôi không tin cậu. Chỉ là… Tôi đoán mình đã nghĩ rằng điều đó thật mỉa mai. Cậu thấy đó, tôi… mấy vụ trộm của cậu…” Shinichi thở dài thất vọng, ánh mắt cậu nhìn về điểm nào đó xa xăm khi cố gắng nói lên những suy nghĩ mơ hồ trong đầu mình. “Tôi thường nhìn thấy… những thứ khá khó chịu trong công việc của mình. Cũng vì vậy… nên đôi khi thật khó để không cảm thấy đó là tất cả những gì mà con người có thể làm. Rồi tiếp đó tôi đã tự hỏi công việc của mình sẽ tạo ra lợi ích gì nếu chẳng có gì thay đổi. Nhưng cậu - màn trình diễn của cậu, ảo thuật, và cả cách mọi người tận hưởng những vụ trộm của cậu… Tôi nghĩ mình đã muốn nói việc cậu đã nhắc nhớ tôi rằng không phải mọi chuyện đều tồi tệ và xấu xa.”
Một phần Kaito muốn ghẹo chàng thám tử về lời thừa nhận thích những vụ trộm của mình, nhưng phần não chín chắn hơn đã ngăn chặn sự thôi thúc đó. Thay vào đó, anh đã nở nụ cười ấm áp với cậu. “Tôi rất vui.”
Âm nhạc đã đi đến hồi kết. Đến lúc này thì cả hai đã không còn nhảy nhiều nữa mà chỉ lắc lư theo nhịp điệu cuối cùng của bài hát. Tay trên thân của mỗi người không ngừng siết chặt hơn.
“Bây giờ…” Shinichi thì thầm, giọng vô lực.
Hơi thở Kaito ấm nóng phả bên tai cậu khi anh thì thầm đáp lời. “Ừ thì, nếu là bình thường, bây giờ sẽ là thời điểm tôi đưa cậu về nhà. Nhưng cũng vì chúng ta đã ở nhà, nên đoạn này sẽ bỏ qua, cũng như đoạn cậu mời tôi chút cà phê và bánh ngọt. Thế nên chúng ta có thể đi thẳng tới màn cuối cùng.”
“Và đó là?”
“Tại sao lại nói về nó? Sẽ thuận tiện và thú vị hơn nhiều nếu tôi cho cậu thấy.” Nói xong, Kaito ôm vị thám tử đang giật mình vào lòng và tiến về phía cầu thang, ngoài ra còn cảm thấy khá hài lòng với cách Shinichi bám lấy mình.
Shinichi đã định càu nhàu về vấn đề này, nhưng cậu biết điều đó chỉ vô nghĩa, nên vị thám tử cứ tự nhiên tựa đầu vào vai nhà ảo thuật và tận hưởng cảm giác gần gũi.
Có vẻ như phòng ngủ của cậu cũng đã trải qua vài sự sắp xếp. Một lần nữa, Kaito đã bỏ đi ánh đèn điện để thay thế bằng những ngọn nến và đèn lồng kiểu cũ giúp tạo ra thứ ánh sáng mờ ảo. Còn chiếc giường thì được bao phủ bởi lớp ga giường màu kem lụa đỏ thẫm. Cậu tính hỏi Kid đã làm gì với chiếc giường cũ của mình (bởi cái này quá lớn so với cái cũ của cậu), nhưng có lẽ sẽ tốt hơn nếu để nó vào lúc sau. Bên cạnh đó, cậu cũng có cảm giác lên tiếng hỏi thăm chuyện này sẽ khiến Kaito bực bội. Trong vài khoảnh khắc nghịch ngợm, cậu đã muốn xem tên trộm sẽ làm gì nếu nó xảy ra, nhưng khi Kaito thả cậu xuống giường và cúi người xuống để bắt lấy môi cậu, suy nghĩ đó đã trôi đi mất. Lưỡi hai người không ngừng quấn lấy nhau. Tiếng rên nhỏ bé vang lên khe khẽ trong không khí.
Đó là một điệu nhảy, nhưng điệu nhảy này khác hoàn toàn so với thứ mà họ vừa trải qua dưới lầu. Bàn tay cả hai không ngừng mò mẫm vuốt ve cơ thể đối phương khi quần áo cứ liên tục bị cởi bỏ và ném sang một bên, chỉ còn lại những ma sát chân thật nhất. Cứ mỗi lần cơ thể chạm nhau là một mồi lửa lại bốc cháy và chúng có dấu hiệu ngày càng lan rộng. Và nếu như không phải là thứ âm nhạc ồn ào đang lấn át âm thanh xung quanh thì đó chính là bản nhạc trong chính linh hồn họ - một bản giao hưởng sôi động với tất cả ánh vàng của hoàng hôn và sức mạnh bị dồn nén của một ngọn núi lửa thức giấc sau giấc ngủ hàng thế kỷ. Trước giai điệu bập bùng của ngọn lửa đó, tất cả những thứ khác như vỡ vụn và tan vào hư vô.
Đôi môi lại chìm đắm vào nụ hôn nóng bỏng khác. Cánh tay siết chặt lấy nhau và không còn kẽ hở nào giữa hai cơ thể. Điệu nhảy liên tục tăng tốc theo cao trào của bản nhạc. Không còn chút lý trí nào tồn tại, mọi thứ chỉ còn lại đam mê.
Shinichi ngửa đầu, hơi nức nở trong cơn thở gấp gáp từ nụ hôn - đôi môi sưng phồng lên khi Kaito thúc sâu vào người cậu. Cái nắm tay kia chặt tới mức như muốn níu kéo khoảnh khắc này. Nhịp điệu này như muốn lấy đi tất cả - thật nhanh và sâu, cả trong lẫn ngoài. - Nhưng Kaito vẫn không chịu tha cho đôi môi cậu, nó nóng bỏng và gào thét với cơn đói khiến cả cơ thể Shinichi như phủ một tầng nhiệt và cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Cảm giác cơ thể như bị tách đôi, chàng thám tử nghiêng đầu sang bên không ngừng hít thở. Kaito cứ tiếp tục nụ hôn phớt dọc quai hàm cậu rồi đi xuống tới nơi nhấp nhô trên chiếc cổ kia và cắn một ngụm khiến Shinichi ngạc nhiên la lên.
Không thể chịu đựng sự kích thích này lâu hơn nữa, cơn nức nở dần trở thành tiếng khóc lớn cùng với cảm giác tuôn trào.
Kaito cũng đạt tới cao trào sau đó, anh thỏa mãn phóng thích bản thân bên trong cơ thể nóng bỏng của người yêu mình trước khi đổ gục xuống người cậu.
Shinichi rên ri và cuộn người lại dưới sự kích thích trước khi chìm đắm trong cảm xúc thỏa mãn.
Phải mất vài phút Kaito mới có thể khống chế cơ thể để nhấc người khỏi chàng thám tử. Tiếng thút thít và run rẩy của người nào đó vang lên trước hành động của ngài siêu trộm. Cậu lầm bầm thứ gì đó không rõ ràng.
“Cái gì?” Kaito nằm xuống bên cạnh và kéo lấy cái chăn đắp lên cả hai.
Shinichi thở dài và hé một bên mắt. “Chúng ta nên đi tắm.”
Tên trộm kéo cậu lại gần hơn. “Chờ một lát cũng được.”
Shinichi đang định lên tiếng phản đối, nhưng hiện tại chính bản thân cậu cũng chẳng muốn di chuyển. “Ít nhất thì thổi tắt nến đi đã,” cậu lầm bầm. “Có thể xảy ra hỏa hoạn mất.”
Kaito bật cười. “Thật đúng là…”
-------------------------------------------------------------------
Mua hàng từ link đính kèm trong ảnh để ủng hộ Moonlightl nhé!!!
Comments