top of page
Moonlightl

Chương 15: Người lạ

Shuichi không lập tức tiếp cận cậu nhóc đó. Mặc dù anh không quan sát cậu bé đó quá nhiều, nhưng chỉ bằng những thứ mà anh biết cũng đủ để anh chắc chắn Conan liên quan tới thủ thuật mà Furuya dùng để làm giả cái chết của mình. 

Do đó, anh bắt đầu điều tra những người xung quanh cậu nhóc và tìm kiếm những điều bất thường. Anh không thể dành mọi thời gian để quan sát dù cho họ có chút thời gian rảnh rỗi vì không có nhiều thông tin liên quan đến Tổ chức, anh vẫn phải phụ giúp những cuộc điều tra xung quanh thành phố. 

Nói là nói vậy, anh vẫn điều tra được kha khá, đó cũng là lý do vì sao anh hoàn toàn không ngạc nhiên sau một vài tuần điều tra, cô gái nhỏ với mái tóc nâu bước tới lúc anh đang ngồi trong xe. 

“Anh thật chướng mắt,” cô nói, Shuichi ngay lập tức nhận ra người này là ai. 

“Xin chào, Shi- Ai,” anh nhìn xuống cô. Cô nàng đeo một chiếc cặp đỏ bóng - có lẽ là vừa trở về từ trường.

Dù vậy, anh vẫn có chút hiếu kỳ, vì trong khi Sherry chưa từng ngại ngần trong việc nói chính xác những gì bản thân nghĩ về anh vào những lần đầu tiên họ gặp mặt, anh lại nghe được việc cô đã trở nên yếu đuối kể từ khi bị teo nhỏ. Việc cô hiên ngang đến gần anh như này thật sự có chút khác thường, như thể cả Vermouth và mọi nguy hiểm khác đều đã biến mất. 

Nhưng khi quan sát cẩn thận, anh có thể thấy được nét run rẩy bé nhỏ đó. Vậy là cô ấy vẫn lo lắng - chỉ là giấu đi thôi.  

“Anh có nghĩ tôi sẽ đi gặp người đã khiến chị gái mình khóc không?” Shiho lên tiếng, gần như không thể kìm chế sự tức giận đến mức nét run rẩy muốn lộ rõ. 

“Akemi là người đã chủ động chia tay với anh,” Shuichi bình tĩnh nói, còn cô thì hừ mạnh. 

“Vậy anh nghĩ lý do chị ấy làm điều đó là gì?” 

Thật đau lòng khi nghe thấy bản thân đã làm Akemi khóc, nhưng anh chưa bao giờ cố tình làm vậy. Anh sẽ không bao giờ làm vậy. “Em có muốn anh xin lỗi không?” 

“Tôi nghi ngờ về việc đó,” Shiho nói, tiếp đó cô lắc đầu. “...Bên cạnh đó, tôi chưa từng nghĩ anh là người phù hợp với chị tôi.” 

“Oh?”

“Chị ấy xứng đáng có một cuộc sống bình thường,” cô giải thích, tiếp đó cô nàng ngước mắt nhìn anh với đôi mắt lạnh lẽo. “Anh đã bao giờ cho chị ấy điều đó chưa?” 

Shuichi nhìn lại vào đôi mắt kia và nhận thấy một bản thân không nói nên lời. 

Anh đổi chủ đề. “Đó là lý do duy nhất em tới tìm anh sao?” 

Cô cau mày lên tiếng, “anh đang làm gì ở đây? Vermouth đã đi rồi. Nếu là việc bảo vệ tôi thì tôi không - tôi không cần nó.” 

“Anh đang tìm kiếm một người quen,” Shuichi dễ dàng trả lời, bởi vì theo cái cách mà Shiho đang hành động, anh cảm giác cô ấy sẽ sẵn lòng tiết lộ điều gì đó để anh rời khỏi nơi này. 

Shiho nheo mắt. “Người bạn đã chết? Người bạn mà chị nói anh đang điên cuồng?” 

“Kiểu như vậy, chính xác” Shuichi đáp lời, bỏ lời nhận xét qua một bên. Dù gì đó cũng chỉ là một lời nhận xét ngu ngốc. Và anh không muốn mọi chuyện sẽ đi theo cái hướng mà Furuya đã lên sẵn, chỉ vậy thôi, ngoài ra sự hiểu biết của Furuya về Tổ chức cũng rất quan trọng nên không thể để cậu ấy biến mất quá lâu. 

(Anh chỉ không muốn phải mất thêm một người bạn khác, chỉ như vậy thôi.)

“Vậy nếu như anh tìm ra anh ta, anh sẽ rời khỏi khu vực này?” Shiho hỏi. 

“Miễn là không còn các hoạt động nào liên quan đến Tổ chức diễn ra trong khu vực này,” Shuichi trả lời. 

Shiho có vẻ không quá hài lòng với điều đó. “Hứa với tôi là ít nhất hãy tránh xa trường tiểu học Teitan.” 

Shuichi chần chừ, bởi vì nếu có việc gì đó xảy ra trong khuôn viên gần trường Tiểu học Teitan, anh không thể hứa việc bản thân sẽ không quay lại. Nhưng đây là đầu mối tốt nhất mà anh có trong vòng một tháng, vậy nên anh nghe thấy bản thân mình đã lên tiếng, “anh hứa.”

Shiho chậm rãi gật đầu, rồi lên tiếng, “Okiya Subaru.”

“Xin lỗi?”

“Okiya Subaru,” Shiho lặp lại, bắt chéo tay. “Edogawa mới gặp anh ta ‘lần đầu tiên’ một vài tuần trước nhưng cậu ấy đã thật sự tin tưởng người đó vì một vài lí do. Anh nên điều tra anh ta. Tôi không thích anh ta.” 

“... Cậu ta sống ở đâu?”

“Anh có thể tự mình điều tra việc đó, phải không?” Shiho gay gắt nói. Shuichi nhún vai. Anh có thể, nhưng mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn nếu có ai đó đưa sẵn thông tin cho mình. 

Nhưng một cái tên đã là quá đủ rồi. 

“Cảm ơn, Ai,” anh nhẹ nhàng nói. 

“Hmph,” cô nàng xoay người bước đi, dù tốc độ có hơi nhanh, nhưng Shuichi sẽ không đề cập đến vấn đề đó. 

Anh quan sát cô rời đi, sau đó lập tức khởi động xe. Anh có một lời hứa cần phải giữ, và một Okiya Subaru cần tìm. 

Anh mất một vài ngày, nhưng cuối cùng cũng tìm hiểu được thông tin ‘Okiya Subaru’ sống ở Beika. Theo như thông tin sinh viên anh tìm được trên mạng, cậu ta là một sinh viên kỹ thuật sắp tốt nghiệp ở trường đại học Touto, 24 tuổi. 

Độ tuổi không khiến anh bất ngờ. Thật quá dễ cho Furuya khi đóng giả một ai đó ở độ tuổi hai mươi - cậu hầu như chẳng thay đổi từ khi Shuichi biết con người này dưới mật danh Bourbon. 

Tuy nhiên, việc tìm ra nơi ở của Okiya Subaru lại có chút khó nhằn. Anh thậm chí còn phải tìm lịch học dành cho sinh viên kỹ thuật năm tư trường Touto và đâm đầu vào từng lớp học với cái lý do ‘tìm kiếm người em trai của bạn học, Okiya Subaru’.

Nhưng mọi công sức của anh đều đổ sông để bể, dù cuối cùng anh vẫn tìm thấy Okiya Subaru nhưng là bởi vì cậu ta chủ động tìm anh. 

“Tôi nghe nói anh đang tìm tôi,” một giọng nói lạnh lùng vang lên đằng sau. 

Shuichi nhìn quanh, và phát hiện trên hành lang có một người đàn ông trẻ. Với mái tóc đen và làn da khá trắng, cậu ta trông khác hẳn với Furuya. 

Tuy nhiên, Shuichi không để lộ gương mặt ngạc nhiên của minh. Chắc cũng chỉ là một lớp mặt nạ khác. 

“Cậu là Okiya Subaru?” anh lên tiếng. 

“Là tôi,” Okiya đáp lời, một giọng nói thật thờ ơ và không quan tâm đến nỗi khiến Shuichi không biết cách gì để đáp lời. Cho dù Bourbon có nhập tâm nhất có thể cũng không… vô cảm như thế này. 

Nhưng một con người khác hoàn toàn là điều có thể trông đợi ở Bourbon, một người có thể diễn tốt như các diễn viên Hollywood. 

(Và nếu như không có ai dẫm phải ranh giới khiến cậu tức điên lên thì… mà hình như mỗi lần gặp cậu anh đều làm như vậy thì phải.) 

“Tôi hy vọng chúng ta có thể nói chuyện,” Shuichi lịch sự nói. 

“Tại sao một người đáng nghi như anh lại muốn nói chuyện với tôi?” Okiya không chút giao động đáp lời. 

“Tôi không hề đáng nghi,” Shuichi giải thích. Tuy vậy, có vẻ như tông giọng của anh không đủ thuyết phục, bởi vì thậm chí ngay cả bản thân anh cũng chẳng tin vào điều đó. 

“Anh là một người vừa lạ vừa đáng nghi,” Okiya phản bác. Cậu ta dùng ánh mắt lạnh lùng và phán xét để nhìn Shuichi. “Một vài ngày qua anh đã theo dõi các lớp học của tôi để tìm ra tôi.” 

“Tôi không phủ nhận điều đó,” Shuichi thừa nhận. Anh đã xem xét đến việc lấy huy hiệu FBI ra nhưng quyết định dừng lại - điều này chắc chắn sẽ không giúp anh tiếp cận tới Furuya, nếu người này thật sự là cậu. “Nhưng phải nói, cậu thật sự rất khó tìm.” 

“Tôi có trốn một vài tiết,” Okiya nói, hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ vì điều đó. Cậu nghiêng đầu sang một bên. “Anh sẽ làm gì nếu tôi không đồng ý.” 

“Tất nhiên tôi không thể ép buộc chuyện đó.” 

Okiya thở dài rồi hướng tay yêu cầu anh đi theo. “Đi theo tôi.” 

Shuichi chớp mắt - anh không nghĩ mọi chuyện lại đơn giản đến vậy- điều đó khiến anh trở nên phòng bị khi đi theo Okiya. 

-------------------------------------------------------------------

Mua hàng từ link đính kèm trong ảnh để ủng hộ Moonlightl nhé!!!



23 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page