top of page
Moonlightl

Chương 15: Cây thánh giá mạ vàng

“Bà đang làm gì ở đây vậy Vermouth?” Ngay sau khi tiến khỏi khu vực có thể bị nghe thấy, Shinichi lên tiếng.

“Bình tĩnh nào Viên đạn bạc.” Bà ta trả lời. “Tôi chỉ đến để kiểm tra xem tiến độ của cuộc điều tra thôi.”

“Tại sao lại cần làm việc đó?” Shinichi híp mắt nhìn về phía người phụ nữ, về phía nụ cười lười biếng không phù hợp với gương mặt hóa trang của Vermouth ngày hôm nay. Chắc chắn đó không phải là gương mặt của một người mẹ vừa mới mất đứa con gái. “Không phải là bà đã biết hết về mọi chuyện rồi sao?”

“Hmm…” Vermouth nhướng mày. “Không hẳn. Chỉ là tôi có chút hiếu kỳ bởi vì sự việc có liên quan đến Kid, nhưng mà lúc này nó đơn thuần chỉ còn là sự tò mò. Cứ xem như là tôi đang theo dõi một thứ mà có thể sẽ xảy ra chút vấn đề với bản thân tôi.”

“Bà không nói là ‘chúng tôi’.” Shinichi xoa tóc. “Bà chỉ đơn giản nói là ‘tôi’.”

“Tôi đã nói như vậy sao?” Vermouth hất tung mái tóc mình. “Hãy tưởng tượng về điều đó.” Bà ta không tiếp tục phá vỡ hình tượng khi cả hai dần tiến tới sảnh trước của trại cảnh sát. “Mà làm sao cậu biết được đó là tôi? Tôi khá là tò mò đấy.”

“Ban đầu tôi không chắc chắn về điều đó.” Cậu nói. “Tôi chỉ biết bà không phải là người mẹ thật sự của Scarlett Shimamoto.” Cậu giơ ngón tay chỉ ra điều thứ nhất. “Bà không đủ già.”

“Cậu đã tìm ra đến đó rồi à?” Bà ta lầm bầm. “Cậu có biết bản thân mình trông rất nguy hiểm không?”

“Thứ hai, bà đã nói dối khi bảo với chúng tôi việc biết về thám tử tư. Takeuchi không bao giờ mang theo ví bên mình, bởi vì anh ta nghĩ điều đó sẽ làm hỏng bộ vest của anh ta. Scarlett rất tự mãn về việc chỉ riêng tên của anh ta thôi cũng đã có thể làm mọi thứ, điều đó đồng nghĩa với nếu như bà đã nói chuyện cô ấy, bà sẽ biết về anh ta. Hoặc ít nhất, bà sẽ không có ý nghĩ về việc anh ta sẽ mang theo thứ gì đó ở bên trong ví, bởi vì anh ta sẽ không có khả năng làm điều đó.”

“Lẽ ra tôi nên cầm theo cái hộp đựng tấm thẻ. Nhưng mà chuyện đó quá lỗi thời rồi phải không?”

“Có lẽ.” Shinichi trả lời. “Nhưng cũng có một sự thật là Takeuchi đã thừa nhận anh ta chỉ xem xét đến việc sẽ thuê thám tử mà không phải thật sự đã làm điều đó.”

“Ồ.” Bà ta lên tiếng, gửi tặng cho cậu một nụ cười vừa ngắn vừa sắc bén. “Hoàn toàn cũng không phải là đúng. Người bạn trai của cô ta thật sự đã từng thuê một thám tử.” Bà ta nhanh chóng chuyển cái nhìn về phía trước, gương mặt nhíu lại khi họ đi ngang qua anh Takagi đang đứng ở máy bán hàng tự động. Anh nhẹ nhàng gật đầu chào bà ta trước khi quay người trở lại, khổ sở lựa chọn cà phê cho ông Megure. “Chỉ như vậy thôi?”

“Không.” Cậu đáp lại. “Điều cuối cùng mới thật sự là thứ khiến thân phận bà bị bại lộ. Bà nói ngay sau khi nghe thấy tin tức đã lên máy bay, bay chuyến bay trực tiếp để đến đây. Và việc máy bay đã đáp xuống đây khoảng hai giờ trước. Nhưng sáng hôm nay không có bất cứ chuyến bay trực tiếp nào từ Seattle đến Narita, và bà cũng không đem theo bất kỳ hành lý gì.”

“Thông minh, thật sự rất thông minh. Cậu quả thật là một viên đạn bạc.”

“Bà thường không mắc những sai lầm ngớ ngẩn như vậy trong các lần cải trang.” Buông đôi tay của người phụ nữ trước mặt, cậu nhanh chóng suy nghĩ trước đưa ra những câu hỏi khác. “Tại sao sự việc liên quan tới Kid lại khiến bà cảm thấy có hứng thú?” Shinichi có thể nói rằng là thời gian để cậu đặt ra các câu hỏi của mình đang dần ngắn đi. Họ đang tiến dần về phía cổng trước, và cậu biết mình bắt buộc phải để cho Vermouth rời đi nếu không sẽ gặp phải những nguy hiểm với một loạt các hậu quả khó lường.

“Để chúng tôi làm một ví dụ so sánh như này nhé, nếu như cậu là một viên đạn bạc thì hắn ta chính là một cây thánh giá được mạ vàng đấy.” Bà ta nhắm hờ mắt. “Đừng cho rằng là tôi đang nghĩ quá nhiều.”

“Có bất cứ thứ gì khiến bà quyến luyến sao?” Shinichi hỏi. “Hay vốn dĩ bà là người vô tâm?”

“Nếu như tôi vô tâm, làm sao cậu và Sherry vẫn còn có thể tồn tại ở trên đời này được?”

“Chắc chắn bà đã vạch ra kế hoạch gì đó cho chúng tôi.” cậu nói. “Bà luôn tính toán mọi thứ.”

“Đó là một bí mật.” Bà ta cúi xuống để xoa đầu cậu.

Hương nước hoa ngọt ngào thoang thoảng qua mũi và nó khiến cậu bị sặc. Cậu che miệng, khi cảm nhận được vết máu dính vào lòng bàn tay, Shinichi đã không thả nó xuống để người đối diện có thể nhìn thấy. Không được phép có bất kỳ sự yếu đuối nào, đặc biệt là đối với Vermouth. “Bởi vì bí mật làm nên một người phụ nữ?”

“Chính xác.” Bà ta cười khúc khích, sau đó rời đi, rời đi khỏi cánh cửa ngăn cách giữa hai vị trí và rời đi vào đám đông, một lần nữa người này thoát khỏi tay cậu và để lại quá nhiều câu hỏi chưa tìm ra được đáp án. Nhưng Shinichi đã có thể đảm bảo hai điều: Thứ nhất, không còn cách nào có thể ngó lơ tới việc liên quan của Tổ chức áo đen trong vụ án này, đồng thời, Takeuchi, với những lời biện hộ tài tình, đã nói dối cảnh sát.

Cổ họng cậu đau rát, nhưng hoàn toàn dễ dàng để phớt lờ điều đó khi cậu đi vào phòng vệ sinh để rửa tay trước khi quay trở lại văn phòng và nhìn xem họ sẽ có tiến triển gì sau vụ hóa trang của Vermouth.

Tên chết tiệt nhà cậu, Hattori gửi cho cậu một tin nhắn, sau khi cậu, Ran và ông Mori đã quay trở lại phòng khách sạn. Tôi tốn ba giờ đồng hồ để mã hóa tin nhắn mà cậu gửi tới. Rồi thêm một giờ để tổng kết những gì đã xảy ra.

Xem ra tuổi tác đã làm cậu mất phong độ rồi Hattori. Shinichi trả lời sau khi đã chuyển màn hình sang chế độ tối. Cậu bắt đầu cảm thấy cơn sốt trong cơ thể đang dần lắng xuống, nhưng cậu vẫn nên chui vào trong chăn trước khi Ran bắt gặp cảnh cậu đang run rẩy.

Cậu mới là người mất phong độ ở trong độ tuổi của mình đấy Kudo, nếu như cậu không thể giải được vụ án giết người này.

Có lẽ đó là ma thuật đấy. Cậu nhắn lại, sau đó liền bỏ qua tin nhắn trả lời của Hattori và chui vào chăn.

***

Shinichi mở mắt trong một căn phòng tràn ngập bóng tối, cảm giác cả cơ thể đang bị người khác theo dõi. Ông Mori thì đang ngáy ngủ, còn Ran đang yên tĩnh an giấc ở bên giường cạnh cậu, mái tóc cô ấy xõa tung trên gối và dưới cánh tay của Shinichi, bàn tay gác nhẹ nhàng trên vòng eo bằng phẳng.

Đầu cậu ong ong, ngực cũng cảm giác một trận đau nhức, mỗi nhịp thở đều như lan tỏa sự nóng hổi trong lồng ngực và điều này khiến cho cậu khó có thể ép buộc bản thân hít thở đều đặn. Cậu muốn ngay lập tức quay trở lại giấc ngủ và khi tỉnh lại lần nữa vào buổi sáng ngày mai, cơ thể sẽ cảm thấy khá hơn, nhưng sức nặng từ ánh mắt của ai đó khiến cho lòng đề phòng của cậu không cách nào xóa bỏ được.

Shinichi nhìn xung quanh một cách ảm đạm, cố gắng xua tan cơn buồn ngủ trong đôi mắt. Cậu biết mình nên tin tưởng trực giác vào những lúc này. Chớp mắt vài lần để có thể quen dần với bóng tối, cậu cẩn thận ngồi dậy để không khiến Ran bị đánh thức, nắm chặt lồng ngực cho đến khi mọi cơ quan quen dần với sự di chuyển này. Khi cảm nhận được thế giới vẫn đang ở cạnh mình, cậu thở phào, dùng tay xoa xoa mái tóc rối tung của mình. Cậu đi lướt qua chiếc kính mắt thường dùng, dùng tay lau mặt để xoa đi nét buồn ngủ còn sót lại. Shinichi vén tấm chăn lên để leo xuống giường, sau đó quay lại để xếp chăn kỹ càng xung quanh người của Ran đề phòng cô ấy bị cảm lạnh.

Trong căn phòng chỉ có một cửa sổ, Shinichi rón rén đi ngang qua chỗ ông Mori để cậu có thể nhìn ra phía bên ngoài. Tựa lưng vào bệ cửa sổ, dang hai tay ra đỡ phần trọng lượng cơ thể, cậu nghiêng người áp mặt vào tấm kính và cảm thấy có thứ gì đó cọ quậy dưới lòng bàn tay. Gần như ngã người vì ngạc nhiên, cậu cầm ra một tấm thẻ trắng và không có bất cứ thứ gì trên đó ngoài một mũi tên hướng lên trên và một bức vẽ nguệch ngoạc nhỏ xíu với cặp kính quá khổ mô phỏng lại hình ảnh của Conan.

Nhẹ nhàng thở phào một hơi mà cậu không biết mình đã kìm nén lâu đến như vậy, Shinichi cuộn tròn lại tấm thẻ. Một mũi tên nhỏ hướng lên trên chắc là chỉ sân thượng của khách sạn. Cậu quay về phòng của mình cùng với Ran, mặc lên chiếc áo khoác, nhét tấm thẻ vào trong túi khoác trước khi mang vớ và đeo đôi giày trắng vào. Quần ngủ của cậu có chút ngắn khiến nó lộ ra phần da dưới mắt cá chân, nhưng hy vọng sao là trời không quá lạnh bởi vì nếu không sẽ rất tệ vì cậu đã không bận tâm về việc mặc thêm đồ. Haibara sẽ cho cậu những lựa chọn với các kết quả khác nhau, nhưng hiện tại cô ấy không ở đây, và có lẽ việc đó cũng chưa đủ lâu để có thể khiến cậu tạo thành một thói quen được.

-------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

204 views0 comments

Recent Posts

See All

留言


bottom of page