“Này, tớ chưa kịp hỏi nhưng mà bây giờ cậu cảm thấy như thế nào?” Cậu ấy hỏi tôi.
“Rất hạnh phúc.”
Yugi nhìn tôi và bật cười, khoảnh khắc đó tôi chợt ngạc nhiên. Có điều gì vui sao?
“Không không, tớ có thể cảm nhận được điều đó.” Cậu ấy mỉm cười, và đẩy nhẹ đầu gối của tôi. “Ý tớ là khi mà cậu đã có lại cơ thể. Tớ thấy lúc đầu cậu gặp phải một vài khó khăn.”
“À.” Tôi đột nhiên hiểu ra điều mà cậu ấy đang đề cập tới. Viện bảo tàng. Cái đêm mà tôi lấy lại được cơ thể mình. Cảm giác yếu đuối và mất phương hướng, đồng thời phải gồng ép bản thân để nhanh chóng quen thuộc với nó. Tôi không nghĩ là cậu ấy sẽ hỏi về điều đó. “Tớ đã ổn hơn nhiều rồi. Cơ thể cũng khỏe hơn nhiều, chỉ còn một chút khó khăn khi phải nói chuyện bằng tiếng Nhật thôi. Cũng có rất nhiều điều vừa mới mẻ vừa quen mắt, nhưng tớ đã dần quen với nó.”
“Tớ mừng khi nghe được điều đó. Có lẽ…” Yugi dừng lại như đang suy nghĩ điều gì, rồi đột nhiên không lên tiếng nữa. Có chuyện gì vậy? Cậu ấy vẫn thường rất tự tin chia sẻ những chuyện mà cậu ấy nghĩ tới, tại sao bây giờ lại thay đổi rồi?
“Có lẽ?” Tôi hỏi lại nhưng cậu ấy chỉ lắc đầu.
“Được rồi.”
“Yeah! Xong rồi.” Jonouchi la lên và dường như tôi nghe được cả tiếng thở phào của Yugi. Cậu ấy mỉm cười đứng lên và đi về phía họ nhưng lại khiến tôi chìm đắm trong suy nghĩ về những điều mà cậu ấy muốn nói. Tôi sẽ hỏi cậu ấy vào một lúc nào đó vậy.
***
Tiếng cười của hắn ở mọi nơi. Bóng đêm nuốt chửng hết những ngôi nhà và nhấn chìm cả bầu trời như những ngọn lửa đốt cháy mọi thứ còn tồn tại. Không có cách nào để hô hấp. Lớp khói dày đặc và có thứ gì đó đang buộc chặt cơ thể tôi, cánh tay không thể cử động, cổ họng thì đau rát, không thể di chuyển, không thể khóc, cũng không thể thở hay la hét hay cố gắng để thoát khỏi sự trói buộc này.
Tôi không thể chết… Điều đó không xảy ra. Tôi đang ngạt thở nhưng tôi lại không có cách nào chết đi. Tại sao? Chuyện này đến lúc nào mới kết thúc? Tôi chỉ muốn thở… nếu như không thể chết thì làm ơn hãy để cho tôi thở!
Ở bên kia tôi nhìn thấy bọn họ, bạn bè và ông nội tôi. Có cả Atem. Họ đang nhìn tôi cười, đợi chờ tôi đi cùng với bọn họ nhưng tôi còn không thể di chuyển để tiến bước về phía trước. Rồi từ từ họ biến mất... tôi chỉ còn nhìn thấy mỗi bóng dáng của cậu ấy.
Cậu ấy mỉm cười, dường như không hề nhận ra tôi đang dần chết đi, cậu quay người lại bỏ đi với bạn bè, khoảng cách của tôi và người đó ngày càng xa. Nhưng tôi không thể gọi cậu ấy… Tôi không thể bảo bọn họ chờ tôi với.
Tôi không thể thở!
Làm ơn ai đó nghe thấy tôi! Làm ơn! Atem cậu phải nghe thấy tôi!
Nghe thấy tôi!
Tôi hét lên và thở hổn hển, đột nhiên dòng không khí tràn vào khiến tôi bị sặc mà ho sặc sụa. Cuối cùng tôi cũng có thể thở, nếu như điều tôi đang làm là thở. Những luồng khí oxy khó khăn đi vào thoát ra trong cơn ho, và tôi cảm thấy bản thân mình mệt lả lời. Cả cơ thể hoảng loạn khi không thể hô hấp, tôi dồn lực nuốt từng ngụm không khí nhưng rồi cố gắng nín thở một khoảng thời gian để cơ thể không còn run rẩy nữa. Cứ liên tục như vậy, tôi liên tiếp bị sặc rồi lại dồn lực kìm nén…
1… 2… 3…
Cuối cùng tôi cũng có thể hô hấp bình thường. Buồng phổi tôi như thở phào nhẹ nhõm khi tràn ngập luồng không khí, và nó cũng khiến máu tôi dần ấm lên. Đầu tôi như bị nhấn chìm xuống nước nhưng tôi không có thời gian quan tâm về điều đó. Tôi chỉ biết tôi đang thở, và tôi còn sống.
Tôi đang sống… và ở trong phòng ngủ của mình với Atem, cậu ấy đang quỳ bên cạnh tôi, vỗ nhè nhẹ vào lưng để giúp tôi dễ dàng thô hấp. Mọi thứ vẫn còn tối đen… Vẫn còn sớm… Dường như chỉ mới có mấy tiếng kể từ khi chúng tôi lên giường đi ngủ. Nhưng cậu ấy đã quỳ ở đó từ lúc nào? Có lẽ là tôi đã đánh thức cậu ấy.
“Xin lỗi vì đã làm cậu thức giấc.” Tôi thì thầm, xoa xoa con mắt vẫn còn đang ngái ngủ.
“Không có gì cả Ife, chỉ là cơn ác mộng thôi. Bây giờ cậu an toàn rồi.” Giọng của cậu ấy thật ấm áp, âm thanh cũng thật ôn hòa, tiếng thì thầm như cơn gió thổi qua tai tôi. Tôi gật đầu và dựa vào người cậu ấy. Atem điều chỉnh để giúp tôi nằm thoải mái hơn, nhưng tôi lại chú ý tới nhịp đập trong tim cậu ấy. Tôi rúc sâu hơn vào người nọ, chân quấn lấy, đầu chôn vào ngực còn tay thì vòng quanh vòng eo kia mà ôm chặt. Hô hấp của Atem vẫn đều đặn nhưng nhịp tim lại dần đập nhanh chóng. Bề ngoài của người này luôn trong sáng và ấm áp, linh hồn thì bình tĩnh và thận trọng, nhưng rõ ràng bên trong nó vẫn tràn ngập vẻ nam tính vốn có.
“Cậu ổn chứ?” Tôi hỏi cậu ấy. Tôi nghe thấy tiếng cười của người này nhưng dường như bởi vì vậy mà nhịp tim đó đã dần an tĩnh lại.
“Tớ không sao hết. Chỉ là Yugi, cậu thì sao?”
“Không có gì, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.”
“Sẽ không là cơn ác mộng bình thường khi cậu liên tục gọi tên tớ và cào lên cổ mình Yugi.” Atem nói thật chậm rãi. Giọng cậu ấy thật buồn, đầy lo lắng và muộn phiền.
Nhưng tôi lại đỏ mặt, thật may là tôi đã chôn đầu vào ngực cậu ấy. Cậu ấy bảo tôi đã gọi tên cậu ấy. Tôi không hề nhận ra tầm mắt mình bắt đầu mờ đi.
“Tớ xin lỗi.” Tôi lại thì thầm. Nước mắt tôi dâng trào mặc dù tôi đã cố gắng kìm nén, nhưng lúc tôi hít thở, rõ ràng tiếng nức nở vẫn thoát ra khỏi cổ họng.
Tôi bật khóc và nắm chặt chiếc áo đỏ mà tôi đã đưa cho Atem như thể hy vọng nó sẽ giúp tôi ngăn chặn dòng nước mắt này. Tại sao tôi lại khóc? Tôi ổn mà. Tôi có thể thở, cậu ấy cũng đang ở đây, mọi thứ vẫn như cũ, vì vậy nên dừng khóc đi Yugi.
“Nín đi nào Ife. Không sao cả, tớ ở đây. Không có gì phải xin lỗi cả, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.” Cậu ấy dịu dàng an ủi tôi.
Nước mắt càng chảy càng nhiều. Làm sao cậu ấy có thể nói điều đó? Tôi không thể thở nhưng cậu ấy và mọi người chỉ quay lưng bỏ đi. Điều đó như xảy ra trước mắt, mọi thứ đều quá chân thật.
“Nói cho tớ biết đi Ife, chuyện gì đã xảy ra, hãy để tớ giúp cậu.”
“Tớ không thể thở.” Tôi thì thào, giọng của tôi đã đủ khàn mà tôi còn phải cố gắng dùng sức để ngăn chặn tiếng nức nở trong câu nói của mình, khiến cho lời nói của tôi không còn được hoàn chỉnh.
Tôi cảm nhận được cậu ấy di chuyển, điều chỉnh tư thế của cả hai để chúng tôi có thể cùng ngồi, rồi Atem với lấy khăn giấy, nhẹ lau đi giọt nước mắt mặn chát trên khuôn mặt tôi. Atem thật dịu dàng lau đi từng giọt nước mắt, cho dù vẫn còn những giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống cậu ấy vẫn rất kiên nhẫn lau chúng đi. Tôi bật cười và nhìn chiếc khăn giấy mà cậu ấy đã dùng để lau, nhưng hành động tiếp theo của cậu ấy đã khiến tôi hoàn toàn ngưng bặt: Cậu ấy dụi đầu vào trán tôi, mũi của chúng tôi chạm vào nhau, tôi còn có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của người này, nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt ấy, nhưng không còn gì nữa. Mà tôi cũng chẳng cần phải tìm kiếm điều gì nữa, tôi đã có thể cảm nhận được cậu ấy đang ở đây, đang ở bên cạnh tôi.
Bàn tay của Atem mơn trớn trên gò má tôi, rồi trượt xuống vuốt ve cổ. Thật may là đèn phòng đã tắt, chỉ có mặt trăng hắt ánh sáng vào căn phòng tạo nên một hình ảnh mờ tối khiến tôi không thể nhìn thấy cậu ấy, nhưng tôi có thể cảm nhận được cậu ấy đang ở bên cạnh mình, rất gần, gần tới mức tôi có thể…
“Cậu đã mơ về Bakura và Diabound phải không?” Atem hỏi tôi.
Nước mắt lại bắt đầu chực trào nhưng tôi cố gắng kìm nén chúng lại. Tôi gật đầu, rồi lại cảm thấy tự ngu ngốc khi nhớ rằng cậu ấy không thể nhìn thấy điều đó.
“Phải. Nó thật sự rất chân thực.”
“Yugi.” Cậu ấy thì thầm, rồi bất chợt ôm chặt lấy tôi, đề đầu tôi xuống bờ vai của cậu ấy. Tôi cũng cố gắng giữ chặt lấy, có lẽ sợ rằng cậu ấy sẽ rời đi. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu ấy thật sự rời đi? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi bị bắt buộc phải rời xa người này? Chuyện gì sẽ diễn ra khi tôi lại lần nữa đơn độc? Tôi không muốn lại bị cô đơn. Tôi… Tôi gần như muốn cậu ấy quay trở lại Trò chơi, như vậy thì Atem có thể ở bên tôi mãi mãi… Nhưng tôi không thể nói điều này với cậu ấy, điều đó quá không công bằng.
“Tớ thề với cậu là sẽ không để bất cứ nguy hiểm nào đến với cậu. Bakura sẽ không có cách nào có thể chạm đến, cho dù bằng bất kỳ âm mưu đen tối nào. Tớ sẽ bảo vệ cậu bằng mạng sống này.” Cậu ấy nói thật cứng rắn, từng câu chữ như xuyên qua trong lồng ngực tôi. Tôi không thể lại tiếp tục khóc nên đành gật đầu. Tôi muốn cậu ấy biết là tôi có nghe mọi lời cậu ấy nói.
“Không có chuyện gì cả Ife, tớ đang ở đây.”
Tôi lại gật đầu, cố gắng nắm chặt người này hơn. Atem trông rất tự tin khi đứng, cũng vững chãi hơn tôi rất nhiều nhưng không hiểu sao giờ phút này tôi lại thấy cậu ấy thật gầy. Vòng tay tôi ôm chặt cậu ấy, lồng ngực ép sát vào nhau, mùi hương nam tính tràn ngập trong khoang mũi và tôi cố gắng quấn chặt mình nhưng dường như vẫn không đủ.
“Cậu đã gọi tên tớ… Còn có chuyện gì khác sao?”
Bàn tay đang ôm chặt cơ thể của Atem đột nhiên rung lên, nhưng người này không cho tôi trốn thoát mà cố gắng giữ chặt. Tôi không hề cố ý để chuyện đó xảy ra, nhưng ôi trời, nó vậy mà đã xảy ra. Tôi cố gắng hít sâu, để tận hưởng hết mùi hương trên cơ thể này và để cho đầu óc có thời gian suy nghĩ. Tôi cảm thấy đầu mình đang báo động đỏ nhưng nhanh chóng quen thuộc với cảm giác này, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển. Tôi rời khỏi Atem nhưng vẫn nắm chặt góc áo của cậu ấy.
“Tớ đã cố gọi sự giúp đỡ từ cậu nhưng tớ không thể thở, cũng không có cách nào la lên. Tớ không thể làm bất cứ điều gì. Mọi thứ tớ có thể làm chỉ là cố gắng hô hấp, hy vọng cậu có thể nghe thấy nhưng cậu và mọi người đều quay bước đi… Mọi người dần bỏ rơi tớ, và điều duy nhất mà tớ có thể làm là cố gắng gọi cậu qua sợi dây liên kết giữa chúng ta… hy vọng cậu có thể nghe thấy.” Giọng nói tôi mệt mỏi nhưng đã vững vàng. Tầm mắt của tôi rốt cuộc cũng có thể nhìn thấy hình ảnh của người trước mặt.
“Thật xin lỗi, Yugi. Tớ hiểu cảm giác sợ hãi của cậu. Tớ cũng từng sợ hãi việc phải mất đi cậu đến độ không thể di chuyển. Jonouchi và Honda đã cố gắng giải thoát cho cậu nhưng những gì mà tớ có thể làm chỉ là đứng nhìn. Tớ không hề nhận ra được cậu đang gọi… nếu như tâm trí của chúng ta vẫn liên thông như trước thì cậu đã không phải chịu nỗi sợ này.”
“Nếu như chúng ta không thể tách rời tâm trí, cậu sẽ không thể lấy lại được ký ức của mình.” Tôi khuyên nhủ.
“Ký ức này sẽ chỉ là nỗi đau khổ không thể chịu được nếu như tớ mất đi những gì mà tớ đang trân trọng nhất. Yugi, tớ hứa sẽ bảo vệ cậu. Bằng bất cứ giá nào tớ cũng sẽ bảo vệ cậu.” Cậu ấy nói chắc chắn và nắm chặt lấy bàn tay tôi như để thể hiện điều đó.
“Làm ơn đừng rời bỏ tớ.” Tôi thì thầm.
Thật ngu ngốc.
Đồ dại dột.
Tôi không thể tin vào những gì mà mình vừa mới nói. Thật nhút nhát. Tôi đang nghĩ đến cái thứ gì vậy?
Atem chúi đầu vào tôi lần nữa, chạm nhẹ đầu mũi của chúng tôi vào nhau, điều này khiến tim tôi chợt đập điên loạn.
“Tớ sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu, Ife.”
Chúng tôi cùng mỉm cười. Tôi còn muốn khóc, nhưng có lẽ không phải là lúc này. Có lẽ là lát nữa khi cậu không còn ở đây, nhưng chắc chắn không phải là lúc này, không phải bây giờ.
“Ife… là gì vậy?”
Atem đột ngột giật bắn người, rút tay ra khỏi tay tôi và vò mái tóc của mình một cách ngượng ngùng.
“À thì… là tên gọi thôi. Tên thân thuộc mà người Ai Cập hay sử dụng.”
“Ồ. Nhưng mà nó có ý nghĩa gì? Ý nghĩa của nó trong tiếng Ai Cập là gì?” Tôi thích thú hỏi. Tôi đã dần cảm nhận được cơn buồn ngủ nặng trĩu trên đôi mắt mình nhưng lại gạt bỏ nó để quan sát nét lo lắng trên gương mặt của cậu ấy. Có thứ gì đó nói với tôi là cậu ấy không muốn tiết lộ nó.
“Nghĩa là bạn bè Yugi. Bây giờ nếu cậu đã ổn thì mau chóng đi ngủ đi, mai còn phải đi học nữa.” Cậu ấy nói xong liền quay người lại. Xem ra người này không có ý định quay lại tấm đệm ở dưới đất mà cuộn tròn trên giường của tôi, đắp chăn của tôi, rồi giành gối của tôi và không nhìn mặt tôi.
Tốt thôi. Chúng ta hoàn toàn có thể chơi trò chơi này.
Tôi mỉm cười sau lưng cậu ấy, vòng tay qua người và úp mặt vào tấm lưng kia. Tôi cảm nhận được Atem căng thẳng, đông cứng người lại như cậu ấy không rời đi, không thở quá mạnh, chỉ để mặc tôi muốn làm gì thì làm. Nhưng nếu Ife có nghĩa là bạn bè thì…
“Được rồi. Cảm ơn vì đã giúp tớ bình tĩnh lại, tớ đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Xin lỗi vì đã làm cậu thức giấc và chúc cậu ngủ ngon… Ife.” Tôi dần cảm nhận được lồng ngực kia căng cứng, hô hấp dừng lại trong cổ họng và rồi chậm rãi thở ra. Atem nắm chặt bàn tay tôi và xoa bóp nó nhẹ nhàng.
Ife nghĩa là bạn bè sao… Có vẻ như không đúng lắm. Cũng tốt khi tôi đã biết thêm một thứ gì đó mới lạ của Ai Cập.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
ความคิดเห็น