top of page
Moonlightl

Chương 157

Updated: Jun 22, 2023

Bourbon dồn cậu vào góc trong của cửa tiệm cà phê Poirot khi Shiratori dẫn Ran sang một bên để điều tra thêm. Shinichi không nghĩ Bourbon không nhìn thấy việc Kid, người vẫn đang ở dưới lớp hóa trang của Katsumi, đang quan sát họ một cách cẩn thận, và anh ta thậm chí còn không cố gắng trong việc đưa cậu ra khỏi tầm nhìn của anh.

“Cái kính mà cậu đang đeo trông quen thật đấy.”

“Là phát minh của tiến sĩ Agasa,” Shinichi nói. “Takeuchi và Kanami đều đã chết rồi.”

“Vậy thì thằng nhóc Conan đâu?”

“Đã được đưa vào đội bảo vệ nhân chứng,” Shinichi trả lời. “Ở nơi mà tôi đã từng ở kể từ khi Gin và Vodka đã cố gắng giết tôi ở Tropical Land.” Bourbon chớp mắt ngạc nhiên. “Anh không hề biết việc này?”

“Từ việc điều tra gia đình Kudo, tôi biết cậu có mối liên hệ với Edogawa Conan, đồng thời trong bảng ghi chép của Tổ chức, cậu đã là người chết, và không ai ngoài Mouri Ran sẵn lòng nói chuyện về cậu.”

“Ran không biết những thứ mà tôi đang đối mặt nguy hiểm như thế nào, vì vậy sẽ tốt hơn cho cô ấy nếu cô ấy không biết gì cả.” Shinichi nheo mắt lại. “Anh biết gì về động cơ của Takeuchi và Kanami?”

“Không nhiều lắm,” Bourbon thừa nhận. “Tôi đã nghĩ họ đang cố gắng hạ bệ tổ chức và tôi biết việc họ muốn Vermouth, nhưng tôi cũng chẳng quá lo lắng về việc bọn họ có thể bắt được cô ấy.” Anh ta mỉm cười trìu mến. “Cô ấy là một con rồng đội lốt trong lớp da sói.”

“Thứ mà chúng để ý giống với lũ quạ của anh,” Shinichi nói. “Sự bất tử. Ngoại trừ việc mục tiêu của chúng là muốn nhận lấy nó một cách trực tiếp hơn, và chúng biết rằng Vermouth chính là chiếc chìa khóa.” Shinichi có chút chần chừ. “Hoặc, một trong số chúng, nhưng nói gì đi nữa, họ sẵn sàng sử dụng mối hận thù của Chianti và anh để biến điều đó thành hiện thực.”

“Trực tiếp… hơn?”

“Tôi đang khiến cho cách làm đó trở nên không thể nào, nhưng để tốt nhất, tôi sẽ không nói với anh quá nhiều về việc đó, vì, nói thật, tôi không hoàn toàn tin tưởng anh. Nhưng, ít nhất, Kanami biết anh không trung thành với tổ chức, và Chianti đã bị bắt sống, nên hãy nhận lấy đây như một lời cảnh báo.”

“Cậu không hoàn toàn tin tưởng tôi?” Anh ta nhíu lông mày. “Dù rằng cậu biết tôi là ai và tôi đang đại diện cho cái gì?”

“Anh gần như đã gỡ bỏ một thân phận hoàn chỉnh mà tôi đã thiết kế cho một đặc vụ FBI chỉ vì mối tư thù cá nhân và khiến cho hai NOC khác gặp nguy hiểm. Anh không đáng tin đối với tôi, Furuya Rei.” Gương mặt Bourbon căng chặt.

“Cậu không biết-”

“Anh nói đúng,” Shinichi nói. “Tôi không biết. Nhưng tôi cũng sẽ không hỏi. Có lẽ bởi vì anh đã ở cùng với bọn người mặc áo đen quá lâu, lâu đến nỗi anh nghĩ sẽ có lời giải thích cho việc khiến những người đang làm việc cùng chung một mục tiêu bị giết chết. Hoặc cũng có thể anh đã quá mải mê với việc tìm kiếm Akai-san đến mức anh quên rằng có người sẽ theo dõi từng hành động của anh, hoặc có thể anh sẽ khiến ba mẹ tôi hay thằng em họ tôi và cả những đứa bạn của nó bị giết chết chỉ vì ở gần một người đàn ông vô tội nhưng đáng nghi trong nhà của tôi.”

Bourbon nghiến răng thất vọng. “Tôi đã từ bỏ vụ đó.”

“Nhưng anh vẫn ở đây, và làm việc tại Poirot. Tại sao?”

“Tôi cũng không tin tưởng cậu, Kudo,” Bourbon trả lời. “Cậu làm việc quá gần với bọn người Mỹ.” Sự chế nhạo của anh ta là thật, nó đã luôn lặp lại theo cái cách mà anh ta nhìn Jodie, như thể cô ấy đang xâm phạm vào vụ án của anh và cô cũng không có lý do riêng gì để phải truy tìm Tổ chức áo đen cả.

“Gia đình của cô Jodie đã bị giết bởi những người mà anh đang cố gắng xâm nhập vào, ở trên đất Mỹ,” Shinichi nói. “Ngay trước mắt cô ấy. Đó là lý do tại sao vụ án này nó cũng có ý nghĩa nhiều đối với cô ấy như chính anh vậy.” Vẻ mặt của Bourbon chùng lại. Shinichi nghĩ cậu có thể nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt người đàn ông này bởi vì anh ta không bận tâm che giấu nó. Hoặc cũng có thể mọi chuyện đã trở nên dễ dàng hơn khi có thể nhìn trực tiếp vào mắt của Bourbon khi bản thân đã không còn quá gần so với mặt đất.

“Tôi sẽ không đưa cậu thông tin mà tôi đã điều tra được.”

“Anh có biết gì về Rum không?” Shinichi quan sát người đàn ông trước mặt cậu, rồi nói thêm: “Không phải tôi đang yêu cầu thông tin của anh. Tôi chỉ muốn đảm bảo anh đã biết được điều này: Tôi khá chắc Date Wataru đã tìm ra danh tính của Rum.”

“Tôi cũng đã nghi ngờ tới điều đó,” Bourbon nói. “Nếu như tìm kiếm lại đống hồ sơ cảnh sát, có quá nhiều vụ án có liên quan tới tổ chức, mà cho dù tưởng như không ăn nhập nhất, lại có đường dẫn hướng về cậu ấy.”

“Rum có thể là một thành viên trong lực lượng cảnh sát Nhật Bản, nên nếu tôi ở vị trí có thể tìm kiếm xem ai là người đã điều tra thông tin của anh ta, và tìm kiếm các dữ liệu…” Shinichi nhún vai khi thấy Bourbon nhướng lông mày. “Chỉ là lời gợi ý. Tôi phải đi rồi.”

“Chúc may mắn,” Bourbon nói. “Cho cậu và cho cả Conan.”

Kid dựa người vào bức tường hành lang với cái balo của Shinichi trên tay trái và cái túi của mình nằm giữa hai chân. Thật ngạc nhiên là nó quá khác biệt so với những người cảnh sát. Kid lên tiếng. “Họ đã điều tra qua khu vực này. Trò chuyện vui vẻ với vị đồ uống có cồn thân thiện với hàng xóm của chúng ta chứ?”

“Chắc tốt như mong đợi,” Shinichi đáp lời. Cậu bước tới phía trước vài bước cho tới khi có thể tựa đầu vào vai Kid, cẩn thận né đi vết thương của anh. “Chúng ta làm được rồi, Kid.”

“Giống như em đã hứa,” Kid nói. Tay phải anh đưa lên ôm lấy cổ Shinichi, đối với cậu, hình như bầu không khí tiếp theo mà cậu đang hít thở là thứ yên tĩnh nhất mà bản thân đã có được trong mấy năm gần đây. “Anh đã an toàn, Ran cũng an toàn.”

“Chỉ lúc này,” Shinichi nói, hít vào mùi hương của Kid. Có lẽ Shinichi sẽ luôn liên tưởng mùi hoa nhài với sự thoải mái. Cũng chẳng phải là một sự liên hệ tồi tệ. “Vẫn còn rất nhiều-”

“Thám tử, em không nên trì hoãn cuộc đời của mình thêm nữa. Chúng ta rồi sẽ tìm ra mọi thứ.” Anh xoa ngón tay cái vào phần tóc con mọc quá nhiều sau gáy cậu. “Đầu tiên, chúng ta sẽ tìm một chỗ để cất giấu Pandora.”

“Được rồi,” Shinichi đồng ý, nhưng trước khi cậu có thể nói thêm điều gì, tiếng ho tế nhị của ai đó phát ra từ chân cầu thang. Cậu quay mặt lại và nhìn thấy Ran, đôi mắt kia phản ánh cả sự bối rối và ngạc nhiên.

“Shinichi?” Cô nghiêng đầu. “Tớ không nghĩ là cậu biết Katsumi-san…”

Xem xét tới những gì sẽ nói với cô ấy, Shinichi ngước đầu lên để gỡ bộ kính ra và đút nó vào túi. “Thì…”

Ngón tay của Kid vẫn chà xát lên xuống nhẹ nhàng trên làn da cậu. Shinichi nhìn anh. Đó là sự thích thú, cam chịu và cả sự tin tưởng.

“Anh sẽ giải thích với cô ấy,” Kid nói, sử dụng giọng nói thật của mình, mà Ran vẫn chưa bao giờ chậm trong việc phát hiện ra những thứ khác biệt như vậy.

“Cậu là Kaito Kid,” cô nói, thật nhẹ nhàng, sau khi đã nhìn xung quanh để đảm bảo không có ai ở gần. “Cậu đã hợp tác với Conan và Shinichi để giải quyết vụ án này, và đây là lớp hóa trang của cậu.”

“Đại loại như vậy đó thưa quý cô Mouri.” Kid chần chừ. “Mặc dù chúng ta đã từng gặp nhau trước đây, ở chính thân phận thật của tôi. Cậu có lẽ… sẽ tìm ra tôi là ai trong cuộc sống thật cho dù tôi có nói cho cậu biết hay không, bởi vì vị thám tử đây đã sẵn lòng giữ tôi ở lại bên cạnh.”

Ánh mắt Ran hướng tới vị trí mà tay Kid đang đặt trên cổ Shinichi, hay cả việc Shinichi không hề nhận ra sau khi bản thân nhét chiếc kính vào trong túi quần, cậu đã đưa tay vòng qua hông Kid.

“Anh ấy đã bắt đầu thích cậu rồi đấy,” Shinichi khô khốc nói, cổ họng cậu căng chặt lại, không hẳn là vì xấu hổ, nhưng có lẽ là do căng thẳng vì cậu không chắc Ran sẽ nghĩ gì về người con trai mà cô nàng suýt chút nữa sẽ hẹn hò cùng lại phát triển mối quan hệ tình cảm với một người con trai khác. Nhưng có sao đi chăng nữa, cậu sẽ không thay đổi quyết định của mình, nhưng đồng thời, Shinichi cũng chẳng dự đoán được phản ứng của lúc này của cô ấy, dù biết rằng, tới cuối cùng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.

“Còn em thì thích anh,” Kid chọc ghẹo. Shinichi tặng anh một trong những cái lườm không mấy ấn tượng nhất của mình.

Ran bật cười. “Tôi cũng nghĩ vậy đấy,” cô nói, giọng điệu ngạc nhiên như chính biểu cảm của cô vậy. “Tôi sẽ không tiết lộ thân phận của cậu… Kid-san?”

“Kaito,” Kid nói. Shinichi gõ nhẹ lên hông anh khi nhận ra Kid có chút run rẩy. “Nhưng lúc này, có lẽ Katsumi sẽ tốt hơn.”

“Kaito…” Ánh mắt kia đảo quanh suy nghĩ. “Kuroba-san? Liệu-?”

“Aoko không biết chuyện này. Thật ra, chỉ có mỗi vị thám tử đây là biết sự thật, do đó, quý cô đây là người thứ hai ngoài trợ lý của tôi biết danh tính thật của tôi.”

“Nhưng tại sao cậu lại nói cho tôi biết?” Ran bước tới gần họ hơn để giảm thiểu cơ hội có ai đó sẽ nghe thấy cuộc nói chuyện này.

“Cậu là gia đình của Shinichi,” Kid nói. “Hơn nữa, em ấy đã giữ quá nhiều bí mật đối với cậu.”

Ánh mắt Ran lấp lánh. “Vậy là giờ đây tôi có tới hai tên ngốc cần phải giải quyết thay vì chỉ có một?”

Shinichi mỉm cười mệt mỏi với Ran. Ran của cậu ấy, người vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn thấu hiểu như vậy, và hoàn toàn xứng đáng là chỗ dựa mà Shinichi đã luôn cố giữ cô lại bên cạnh, ngay cả khi điều đó có khiến họ cách xa nhau một chút. Một ngày nào đó, khi mà mọi thứ đã hoàn toàn kết thúc, cậu chắc chắn sẽ nói với cô ấy mọi chuyện. Thật mong chờ ngày đó sẽ mau tới. Nhưng, ngay thời điểm này, như vậy đã đủ rồi.

“Đúng vậy,” Shinichi nói. “Mua một được hai.” Kid có lẽ cảm nhận được nhịp đập của cậu đang dần tăng lên, nhưng anh không hề nhích lại gần hay rời đi. Thay vào đó, anh ngắm nhìn Ran với ánh mắt mềm mại và trong xanh tới mức Shinichi chắc chắn đây là lần mà cậu hoàn toàn đắm chìm vào nó.

“Cậu sẽ không thích Sherlock Holmes đấy chứ?” Nụ cười của Ran thật tinh nghịch. “Bởi vì thật sự, tôi không thể nào chịu được hơn nữa đâu đấy.”

“Tôi thích nam tước bóng đêm hơn,” Kid đảm bảo, còn Shinichi lại chẳng thể phản bác lấy điều đó.

Khi họ cuối cùng cũng gác lại bước đầu tiên của cuộc điều tra, Sato miễn cưỡng để lại Shinichi và Kid ở văn phòng ông Mori sau khi họ từ chối việc được chở về nhà. Ran huých nhẹ khuỷu tay vào Shinichi khi Kid chụp lấy điện thoại của cậu để gọi điện và báo với Haibara về việc cả hai sẽ mau chóng tới nhà bác tiến sĩ. Shinichi nghĩ anh chỉ đang tạo cơ hội để cậu và Ran có thể nói chuyện với nhau khi bỏ đi với cuộc điện thoại như vậy.

“Cậu sẽ ở lại Nhật sao Shinichi?”

“Mọi thứ vẫn chưa an toàn,” cậu trả lời. “Tớ vẫn chưa nói hết mọi sự thật với cậu Ran, vì cậu biết càng ít về vụ án này, cậu sẽ càng an toàn. Nhưng khi mọi thứ đã ổn thỏa, tớ hứa tớ sẽ trở về.” Cậu mỉm cười với cô ấy, đúng cái cách mà cậu đã học được để kéo mình ra khỏi hầu hết các rắc rối. “Cho tới khi đó, tớ chắc Hondou sẽ khiến cậu bận rộn.”

“Shinichi!” Cô nàng đỏ mặt, nhưng cô ấy trông thật hạnh phúc, và chính điều đó, hơn bất kỳ thứ gì, đã để cho phần còn lại cuối cùng trong Shinichi đang cố gắng níu giữ cô ấy đồng ý buông tay. “Nhưng cậu chưa rời đi phải không?” Shinichi, cùng với Pandora ở trong chiếc balo của mình, lắc đầu. “Tớ còn một vài việc phải làm trước khi biến mất một lần nữa. Nhưng sẽ không… sẽ không còn khó khăn để cậu có thể gọi điện cho tớ như lúc trước.”

“Tốt,” Ran nói. “Tớ đã rất nhớ cậu. Tớ nhớ người bạn tốt nhất của tớ.”

“Tớ cũng vậy,” Shinichi cũng huých khuỷu tay mình vào lưng cô ấy. “Tớ sẽ không trở thành một người xa lạ đâu.”

“Kaito Kid sao? Sonoko sẽ tức điên lên vì điều đó mất.”

“Tớ biết,” Shinichi rên rỉ, nhưng tiếp đó, cậu ngước mắt nhìn Kid, nhìn nụ cười nham hiểm trên đôi môi kia, có lẽ anh vừa mới bị cô nàng kia mắng cho rồi. “Đúng vậy. Nhưng chúng tớ hợp tác rất tốt khi ở cùng nhau.”

“Tớ có thể thấy được điều đó,” Ran nói. Mặc dù Shinichi có chút cảm giác như mình đang đứng ở ga tàu và quan sát chuyến tàu mà bản thân đã dự định đi lên lại rời đi mà không có cậu, nhưng Shinichi lại không cảm giác buồn, bởi vì dường như có thứ gì đó thôi thúc đang bảo với cậu rằng chuyến tàu tiếp theo mới là thứ có thể đưa cậu tới nơi mà cậu thật sự cần phải tới. “Nói với cậu ta là tớ vẫn còn nợ cậu ta một cú đấm vì đã dám chạm vào mông tớ.”

Tiếng xe moto của Sera vang vọng trên đường phố và dừng ngay trước văn phòng thám tử Mori. Hondou Eisuke đang ngồi đằng sau cô ấy. Cậu ta tiếng tới ôm Ran vào lòng và thì thầm điều gì đó vào tai cô. Shinichi đã thử tìm kiếm sự ghen tị nhưng lại chẳng có gì cả.

Sera đang quan sát cậu, cô ấy đã tháo mũ bảo hiểm xuống. Shinichi chào cô ấy. Cô nàng trả lời lại với một nụ cười toe toét. “Chào mừng trở về, Kudo Shinichi.”

“Tôi về rồi,” cậu đáp lời, một cách nói truyền thống nhưng lại ẩn chứa nhiều hơn ý nghĩa thường ngày.

------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

228 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page