top of page
Moonlightl

Chương 156

“Anh có ý tưởng gì sao?” Shinichi lên tiếng nhằm phân tâm Kid khỏi vết thương của mình.

“Đưa anh điện thoại, thám tử,” anh trả lời với nụ cười yếu ớt. “Hoặc là mở loa ngoài.” Shinichi không chút chần chừ bấm điện thoại chuyển sang chế độ loa ngoài. Kid đằng hắng cổ họng.

“Mouri-chan,” anh nói, giọng của Katsumi nghe thật rõ ràng và trong trẻo. “Bố của em có bức ảnh nào ở trên tường không?”

“Ah, Katsumi-san…? Là chị sao? Tại sao chị lại ở với…”

“Đó là một câu chuyện dài mà chị chắc vị thám tử của chúng ta sẽ kể hết mọi chuyện cho em nghe!” Một cánh tay anh ôm chặt lấy thân mình. “Nhưng quan trọng hơn, Mouri-chan, bố của em vẫn còn những tấm áp phích ở trên tường chứ?”

“Chị đã từng tới văn phòng của bố em?”

Kid nhếch môi. “Một khoảng thời gian trước,” anh nói. “Conan đã chăm sóc cho một người bạn của chị nên chị đã ghé qua.”

“Thôi nói chuyện tầm phào đi,” Shinichi hít sâu. Kid nháy mắt với cậu. “Ran, có bức tranh nào trên tường đã bị dịch chuyển không?”

“Bức của tớ!” Ran lóng ngóng với chiếc điện thoại. Shinichi nghiến chặt răng, ước gì bọn họ đã tới nơi. Lại kiểm tra đồng hồ. Hai mươi bốn phút. “Tớ nghĩ… tớ nghĩ nó đã bị dịch chuyển!”

“Mouri-chan, tiến gần hơn tới bức tranh đi,” Kid hướng dẫn, cố gắng giữ giọng điệu thật bình tĩnh. “Em nghe thấy tiếng gì chứ?”

“Có… âm thanh tích tắc…” Ran hít mạnh một hơi. “Có phải người đã theo dõi Conan đã đặt quả bom đằng sau bức ảnh của tớ?”

“Họ muốn tấn công thằng bé ở nơi sẽ khiến nó đau đớn nhất,” Shinichi thật chậm rãi nói. “Và tớ.”

“Tớ làm gì bây giờ Shinichi?”

“Cậu phải cẩn thận lấy tấm ảnh xuống Ran,” cậu cắn môi mình. “Không phải tấm ảnh là bom, có lẽ quả bom đã được đặt ở một vị trí bị khoét xuống trong bức tường đằng sau tấm ảnh.”

“Vậy tớ… tớ phải đặt điện thoại xuống Shinichi. Hoặc là mở loa ngoài.”

“Đúng vậy Ran. Cậu có thể làm được.” Sự im lặng chợt kéo dài, Shinichi cảm nhận như cơ thể không thể tiếp nhận bất kỳ thứ oxi nào. “Ran?”

“Quả bom đang ở đây Shinichi. Đồng hồ…” Nhịp tim cậu như ngừng đập. “Chỉ còn ba phút, Shinichi.”

“Chết tiệt!” Sato hét lên. Bây giờ họ đã ở Beika rồi, họ đã dùng tốc độ cao nhất để lái xe qua khách sạn New Beika. “Gần tới rồi, Kudo.”

“Không sao cả,” Shinichi nói, thế giới của cậu đã thu hẹp đến mức chỉ còn lại sự kết nối với Ran qua tín hiệu điện thoại này. Ba phút đồng nghĩa với việc Kanami đã đánh giá quá cao khoảng thời gian mà bà ta ở lại sân bay, đến mức đã để nó trở thành một tính toán không chính xác.

“Shinichi, tớ cần phải làm gì…?” Giọng của Ran lại bắt đầu trở nên run rẩy.

Kid lại bắt lấy tay cậu, và lần này, Shinichi đã cho phép bản thân cảm nhận sự thoải mái từ sự hiện diện vững vàng của Kid mà không lo lắng việc Sato có thể sẽ chú ý tới. Cậu có thể nói chuyện với Ran thông qua thứ này, cậu biết điều đó. Trước đây cậu đã từng làm việc này, nó là lĩnh vực của cậu. Ran là cơ bắp và Shinichi cậu là bộ não. “Nó là loại bom gì vậy, Ran? Có bàn phím chứ?” “Có,” Ran trả lời. “Nhưng những nút bấm rất lạ, Shinichi.”

“Lạ như thế nào? Là số hay chữ?”

“Tớ nghĩ là chữ. Chúng trông rất quen nhưng tớ không thể nhớ ra đã từng nhìn thấy ở đâu!” Giọng của Ran trở nên cao hơn. “Còn hai phút, Shinichi!”

Những chữ cái quen thuộc, nhưng Ran lại không thể nhớ nơi mà cô ấy từng nhìn thấy chúng. Vậy là không phải tiếng Anh hay tiếng Nhật. Có lẽ cũng không phải chữ Kirin, vì trí nhớ của Ran không phải quá kém và cô ấy sẽ nhớ được loại chữ đó. Những chữ cái mà cô ấy đã nhìn thấy trước đây… “Toán học? Ran, có phải cậu đã từng nhìn thấy chúng trong lớp học toán?”

“Tiếng Hy Lạp?” Kid nhướng người về phía trước khi Sato dừng lại trước văn phòng thám tử Mori, ngay đằng sau hai chiếc xe cảnh sát khác và một chiếc xe cứu hỏa. Shiratori và Megure đang chờ đằng trước, ánh mắt ông Megure hoàn toàn trợn ngược khi nhìn thấy Shinichi bước ra khỏi chiếc xe.

“Cái túi,” Shinichi thì thầm và Kid gật đầu, tiếp đó để cậu chạy tới phía trước mà không cần bận tâm về những thứ này.

“Đúng rồi, là nó đó!” Ran la lên. Shinichi tắt chế độ loa ngoài, và chạy tới phía trước Poirot, phát hiện Bourbon đang ngồi xổm bên cạnh một người đang trang bị đầy đủ bộ đồ chống bom và đưa ra ý kiến và kíp nổ cấp ba. “Shinichi, là tiếng Hy Lạp!”

Cậu chen qua hai vị sĩ quan đang đứng gác với lời xin lỗi rải rác, đúng lúc nghe thấy một Bourbon tự tin chỉ đạo vị chuyên gia cắt sợi dây màu đen.

Bourbon ngước lên nhìn cậu với một biểu cảm hoàn toàn sốc khi họ cắt sợi dây cuối cùng của kíp nổ, phần đầu quả bom vang lên một tiếng “Kết thúc!”

“Kudo Shinichi?” Biểu cảm của anh ta dao động giữa hoài nghi và đắc thắng, nhưng Shinichi không có thời gian để đi giải thích cho sự tò mò của anh ta; không phải bây giờ.

“Còn có bộ đếm thời gian,” cậu nói. Bourbon nhanh chóng gật đầu. Shinichi dễ dàng vượt qua anh ta và bước lên cầu thang. Megure la lên đằng sau bảo cậu phải cẩn thận, nhưng Shinichi phớt lờ ông ấy, cậu nhanh chóng bước hết bậc cầu thang và đẩy cánh cửa văn phòng ông Mori không chút chần chừ.

Ran ngước mặt lên nhìn cậu với đôi mắt ẩm ướt. Shinichi mỉm cười và chạy tới bên cạnh cô ấy, nhẹ nhàng đẩy cô ấy khỏi công việc trước mặt. “Shinichi, cậu tới rồi!”

“Tớ ở đây,” cậu đáp lời. Tiếp đó nhìn vào bàn phím. Còn hai mươi hai giây. “Tớ nghĩ tớ biết mật khẩu.” “Tôi sẽ dùng thứ quan trọng nhất đối với cậu để đổi lấy thứ quan trọng nhất đối với tôi.”

Thứ quan trọng với Kanami. Thứ quan trọng tới mức bà ta đã dành hai mươi năm cuối cùng để chạm tay vào nó.

Còn tám giây. Πανδώρα, cậu gõ. Pandora.

Còn bảy giây. Đồng hồ dừng đếm ngược. Sato và Bourbon đều chạy vào văn phòng, Kid đang đứng đằng sau họ và đem theo chiếc cặp của Shinichi. Gương mặt kia trắng bệch dưới lớp hóa trang kỹ lưỡng của mình.

Ran nhanh chóng nhào vào vòng tay cậu. Shinichi ôm chặt lấy cô ấy, dường như mọi thứ bên trong cậu vừa được thở phào nhẹ nhõm. Cậu quay đầu về phía cửa ra vào để nhìn Kid trong lúc Sato gọi thêm cảnh sát kiểm tra toàn bộ khu vực và Bourbon tiến tới kiểm tra quả bom.

“Shinichi,” Ran lầm bầm bên vai cậu. Shinichi vuốt nhẹ mái tóc của cô ấy nhưng ánh mắt vẫn không dừng nhìn kid, người trông có chút lạc lõng khi đứng ở đó. “Cậu làm được rồi.”

“Vừa kịp lúc,” cậu đùa, tiếng cười vang lên bên tai thật khiến người khác an tâm. Ran đã luôn rất mạnh mẽ, Shinichi không hề ngạc nhiên khi cô ấy có thể hồi phục nhanh đến mức này.

“Cái đống lộn xộn này là về chuyện gì vậy!” một giọng nói cáu kỉnh quen thuộc vang lên, một Mouri Kogoro rõ ràng đang phát sốt trong bộ đồ ngủ sọc vàng hồng và đôi dép thỏ loạng choạng bước vào văn phòng mình. “Bộ một người đàn ông không thể bị cảm trong chính…” Ông nhìn xung quanh trước dàn cảnh sát đang tụ tập, về phía Bourbon và Kid, rồi tới đó là Ran và Shinichi. “Ờ… Bộ tôi bỏ lỡ thứ gì rồi sao?”

“Ôi trời, Bố ơi,” Ran lên tiếng, sự thích thú và bực tức hòa quyện vào nhau trong giọng nói của cô ấy.

Shinichi bắt đầu cười, cười đến mức cậu gần như không thể thở được, cảm giác như thể cậu đang khóc vì nhẹ nhõm thì đúng hơn.

Kim mỉm cười, thật tươi sáng và xinh đẹp, vì dường như anh có thể đọc được dòng suy nghĩ của Shinichi.

Chiến thắng của chính chúng ta.

------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

133 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page