top of page
Moonlightl

Chương 158 - End

Haibara chắc đã làm cả trăm bài kiểm tra cho cậu trong phòng thí nghiệm tạm thời của cô ấy, với số lượng mẫu máu đủ để khiến Shinichi cảm thấy lâng lâng.

Cậu ngủ gà ngủ gật trên chiếc ghế dài của bác Agasa khi Kid kể lại câu chuyện về những gì đã xảy ra với họ theo phong cách truyện cổ tích cho Haibara, Agasa và cả Hattori Heiji, người vẫn chưa chịu rời khỏi Tokyo nghe. Heiji đã chọn ngồi cạnh cậu trên ghế sofa chỉ để thỉnh thoảng chọc cậu và hỏi xem “thật sự đó là những gì đã xảy ra hay chỉ đơn giản là tên ngốc đó đang bịa chuyện.”

Kết thúc mọi chuyện thì Haibara đã nói riêng với Shinichi về việc cậu hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng có một vài bất thường ở trong máu cậu mà cô cần phải kiểm tra thêm. Shinichi uể oải đồng ý trong lúc Heiji và Kid cãi nhau đằng sau.

“Vậy bây giờ cậu định làm gì?” Haibara ngước nhìn cậu. Shinichi ép buộc bản thân mình phải ngồi dậy và hớp một ngụm cà phê lạnh ngắt từ chiếc cốc mà bác Agasa đã đổ cho cậu từ khi bản thân rời khỏi phòng thí nghiệm của cô. “Cậu không thể ở lại đây.” “Tôi dự định đi Los Angeles,” Shinichi nói. “Có lẽ là tuần tới. Tôi cần bằng tốt nghiệp trung học nên có lẽ tôi sẽ đăng ký một trường trung học ở Mỹ với tư cách là Kudo Shinichi. Sẽ không ai chú ý tới chừng nào tôi không cùng bố mẹ tham dự bất kỳ sự kiện lớn nào đưa tin quốc tế, ít nhất là trong một khoảng thời gian.”

“Mỹ sao?”

“Điều đó sẽ giúp tôi tránh khỏi một vài rắc rối khi Bourbon lần theo dấu vết của Rum,” Shinichi nói. “Đồng thời, điều này sẽ giữ cho Vermouth cách xa các cậu.”

“Sẽ rất lạ khi cậu rời đi,” Haibara nói, miệng cau lại. “Dù gì, cậu cũng khiến mọi chuyện trở nên thú vị.” “Phải thật chú ý, Haibara,” Shinichi tiếp tục. “Mọi thứ ở Tokyo này vẫn chưa an toàn. Còn có rất nhiều nhân vật mấu chốt đang ở đây.”

Cô ấy thở dài. “Tôi biết. Chúng tôi sẽ chăm sóc Ran.” Cô nàng chỉ tay vào Heiji. “Cậu ta sẽ lo toan mọi chuyện ở đây trong lúc cậu tìm ra bước tiếp theo chúng ta nên làm là gì. Cố gắng đừng trở thành một học sinh trung học phá án nổi tiếng ở California nếu không chúng ta thật sự sẽ gặp rắc rối đấy.”

“Một ngày nào đó, chúng ta nhất định có thể đi tới bất cứ nơi nào mà chúng ta muốn-” Điện thoại của Shinichi reo lên. Cậu rút điện thoại ra và thấy tên của Thanh tra Megure nhấp nháy trên màn hình. “Thanh tra?”

“Ah, Shinichi, ta có một vài tin không tốt đây. Phạm nhân mà cậu và Takagi đã bắt ở sân bay vào chiều nay vừa được xác nhận đã chết ở trong tù khoảng mười phút trước.” Megure nói.

Shinichi thở dài. “Mọi người tìm hiểu được thông tin gì từ cô ta chưa ạ?”

“Không hẳn,” Megure trả lời. “Chỉ biết rằng có một người nào đó tên Jin sẽ tới đón cô ta.”

“Gin,” Shinichi lặp lại với cách gọi đúng hơn. “Cô ta chết như thế nào vậy Thanh tra.”

“Bị siết cổ.” Megure đằng hắng giọng. “Bởi một người mặc đồ giống như bảo vệ. Cao 165 cm và có mái tóc màu vàng. Đó là tất cả những gì mà cảnh sát biết được từ những người phụ trách trước khi họ bất tỉnh.”

Vermouth, Shinichi nhận ra. Cậu liếc nhanh sang Haibara trước khi cố định tầm mắt của mình xuống bàn chân đang dẫm mạnh trên tấm thảm của bác tiến sĩ. “Cảm ơn vì đã báo cho cháu bác Megure.”

“Không có gì. Nhớ đừng quên ghé qua vào ngày mai để hoàn tất việc báo cáo.”

“Vâng ạ.” Khi Shinichi tắt máy, tất cả mọi người đều nhìn cậu. “Chianti đã chết. Là bị siết cổ.” Cậu ngay lập tức tìm kiếm ánh mắt của Kid và gật đầu để xác nhận việc người ra tay là Vermouth ngay khi nhìn thấy câu hỏi trong đôi mắt kia.

“Vậy là không điều tra thêm thông tin được từ hướng đó,” Heiji lầm bầm đút tay vào túi. “Chúng ta sẽ gặp khá nhiều khó khăn trong việc tìm kiếm manh mối khi Kudo phải che giấu thân phận mình càng kín kẽ càng tốt.” Cậu ta nhăn mặt với Kid. “Vậy bây giờ cậu được tính là một phần của team, hay như thế nào? Cậu sẽ cùng chúng tôi tìm hiểu mọi thứ về tổ chức hay quay về với việc ăn trộm của mình?”

“Một ít vế A, một ít vế B,” Kid trả lời. “Cậu cũng biết tôi không ăn trộm vì lợi ích cá nhân. Thông thường những vụ đó chỉ để vạch mặt những kẻ giả mạo lừa đảo hay những tên trộm khác, cũng có thể đơn giản chỉ là muốn gây rối với ông già Suzuki kia thôi.”

“Cũng khá đúng,” Heiji trầm ngâm, vò đầu bứt tóc. “Trong trường hợp đó, tôi đoán tôi sẽ dừng việc bận tâm phải gông cổ câu.” Cậu ta lại tiếp tục vò đầu mình. Shinichi buộc bản thân mình ngồi dậy và bước tới chỗ cái túi của Kid, mở khóa và lôi ra chiếc mũ may mắn của Heiji.

“Này, Hattori,” cậu nói. Khi Heiji quay cả, Shinichi ném nó cho cậu ta. “Cảm ơn vì đã cho mượn.” Heiji ngạc nhiên bắt lấy. “Tôi nghĩ nó khá may mắn đấy.”

“Nếu vậy cậu nên giữ lấy nó, Kudo.” Heiji trả lời. Shinichi vô thức nắm lấy đồng xu của mình.

“Oi, oi,” Shinichi lên tiếng. “Tôi nghĩ là tôi đã có bùa may mắn của chính mình rồi, nhưng mà cảm ơn nhá.” Ánh mắt cậu ta rơi xuống tay của Shinichi, rồi nheo lại đầy nghi ngờ.

“Eh, Kudo, cậu sẽ không-” Cậu ta dừng lại. “Mà thôi. Tôi phải đi rồi, tôi còn phải bắt kịp chuyến tàu về lại Osaka nữa. Tôi có bài kiểm tra vào ngay mai nên nếu tôi còn nghỉ học, mẹ sẽ cho tôi một trận mất.” Cậu ta quay vành mũ lại phía sau. “Chỉ là muốn đảm bảo cậu vẫn ổn, vì dù sao chúng ta vẫn là bạn.” Shinichi mỉm cười với cậu ta. “Mà cậu tìm ra thứ bọn chúng đang tìm kiếm chưa?”

“Nó không có ở đó,” Kid phàn nàn. “Tất cả mọi thứ chỉ là một mồi nhử.”

Cậu ta tin tưởng nó. Shinichi phải thừa nhận đây là một sự cứu trợ rất lớn bởi vì Kid có thể đảm nhiệm điều mà Shinichi luôn thấy đó là phần khó khăn nhất trong mọi kế hoạch của mình. Một đội sao. Shinichi đang dần quen với khái niệm này. “Miễn sao là bọn chúng không có được nó, thì chẳng có vấn đề gì cả,” Shinichi nói thêm vào câu chuyện mà Kid vừa tạo ra.

Haibara liếc nhìn họ thật lâu, nhưng cuối cùng, cô nàng không nói gì cả.

Heiji ôm chặt cậu khi rời đi, tất nhiên là không như vậy với Haibara. Tuy nhiên, cậu vẫn cảm thấy tác động của việc xa cách giữa cả hai đều nặng nề như nhau, dù sao đó cũng là một dấu hiệu tốt.

***

Ngay sau khi cả hai tiến vào căn phòng bí mật của Kid, anh đặt Pandora xuống giữa bàn làm việc rồi tặng cho nó một cái nhìn chán ghét trước khi bước qua phía bên kia của căn phòng, nơi có một bộ đồ trắng tinh tươm đang đợi người mặc lên. “Chúng ta nên làm gì với nó?” Kid hỏi, hất mái tóc vàng của bộ tóc giả qua vai với vẻ duyên dáng tự nhiên. Chiếc váy mà anh đã mua ở sân bay thật sự được mặc lên rất đẹp, bây giờ Shinichi mới có cơ hội để chú ý tới nó. “Chúng ta có thể đặt nó ở đâu đây?”

“Cũng tốt khi không có ai ngoại trừ Vermouth biết việc chúng ta đang giữ nó,” Shinichi trả lời. “Chúng ta có thể để nó ở bất cứ nơi nào. Anh có thể tạo ra một câu đố để che giấu vào mùa hè này nếu thích.”

“Em để anh chịu trách nhiệm cho việc đó?”

“Ừ. Dù gì anh cũng giỏi hơn trong việc tạo ra mấy cái mật mã. Việc phá giải nó mới là sở trường của em.”

Kid liếc nhìn Shinichi qua vai. “Em thật sự nghĩ rằng Pandora sẽ giúp ích vào một ngày nào đó?”

“Em hy vọng là vậy… Và em sẵn lòng làm tất cả mọi chuyện để đảm bảo trong quãng đời còn lại của mình, nó sẽ không gây ra bất kỳ tội ác nào nữa.”

“Hmmm, nghe có vẻ vui đấy,” Kid nói, làm phẳng phần viền của bộ đồ. “Có vẻ anh sẽ lượn lờ xung quanh những lúc đó.”

“Em sẽ cố gắng hết sức để không trở nên buồn chán.”

Kid bước sang chỗ mà anh đã để rất nhiều dụng cụ ở trên kệ và tìm một trong những khẩu súng bắn bài của mình. “Thật tốt khi nghe thấy điều đó, thám tử.” Anh nhặt khẩu súng lên, kiểm tra nó dưới mọi góc độ trước khi chĩa vào Shinichi. “Bang.”

Shinichi nhướng lông mày khi Kid bước qua chỗ mà cậu đang ngồi trên chiếc ghế đỏ sang trọng và quan sát. Anh ngồi vào lòng Shinichi. “Cẩn thận,” Shinichi nói, vươn tay để giữ hông Kid cho tới khi anh ngồi vững vàng trên đùi mình.

“Chuyện gì, thám tử, em đang ám chỉ anh không cẩn thận việc gì?” Anh ngồi thẳng lưng lại mà gần như không hề nhăn mặt vì vết thương của mình, tiếp đó cầm lấy khẩu súng chắn giữa hai người. “Quan sát cẩn thận đấy, thám tử.”

Anh nhấn nút nhả đạn, giống như khi Shinichi làm với khẩu Glock, hộp đựng đạn bằng thép hình vuông mỏng bật ra. Shinichi buông tay khỏi hông Kid để cầm lấy nó, nhưng để bù lại, cậu lại đặt bàn tay khác lên đùi anh. Xoay phần đầu về hướng Kid, Shinichi liếm môi mình. “Mấy lá bài đi vào theo chiều dọc?”

“Yep,” Kid nói, ngón trỏ nhấn vào khóa bên cạnh trong khi loại bỏ nắp súng ra khỏi ống đạn. “Tiếp đó, chúng sẽ cuộn tròn ở chỗ này, là do mảnh này.” Anh chạy dọc ngón tay mình qua một bánh răng phức tạp. “Và khi lá bài được bắn ra, phần kim loại sẽ được bẻ thẳng khi nó bị đẩy qua cái trục của nòng súng, chính trục này cũng sẽ làm thẳng phần bìa giấy của lá bài. Vì vậy mặc dù được bắn ra từ một lỗ tròn, nó vẫn sẽ bị ép thẳng.”

Thật sự rất tinh xảo, trên thực tế, việc lá bài được bắn ra với tốc độ không tưởng cũng là một phần dựa vào kỹ thuật của nó, giống như thứ mà Shinichi đã từng nghĩ. “Anh thiết kế ra thứ này?”

“Mẫu này,” Kid đính chính, để Shinichi cầm lấy khẩu súng và kiểm tra nòng súng kỹ hơn. Quá khéo léo, cũng như quá thông minh. Kid thật sự là thiên tài. Mặc dù Shinichi đã luôn biết điều đó, nhưng mỗi lần nhìn thấy một thứ gì mới, nó lại nhen nhóm một lần nữa ngọn lửa đang âm ỉ cháy trong cậu.

“Bố anh đã làm ra rất nhiều loại khác nhau, nhưng anh biết mình có thể chế tạo ra một thứ phù hợp với bản thân hơn, khi đó vấn đề chỉ là mày mò với các khuôn mẫu-”

Shinichi cắt ngang lời anh nói, vứt mấy bộ phận rời rạc của khẩu súng xuống mặt đất trong lúc vươn tay và ôm lấy mặt anh để kéo anh vào một nụ hôn. Có chút thô bạo lúc đầu, khiến phần răng của họ đập vào nhau nhưng Kid đã nhanh chóng nghiêng mặt để làm dịu đi sự cọ xát lúc. Tiếng rên rỉ của Kid phát ra bên trong miệng Shinichi khi cậu liếm theo đường viền môi của anh. Tay anh bấu vào vai cậu khi hé miệng để Shinichi có thể đưa lưỡi vào bên trong. Trong khi tận hưởng đôi môi phủ lớp son bóng của Kid, bàn tay Shinichi lần mò lên kéo xuống bộ tóc giả của Kid để cậu có thể chạm vào tóc anh và nắm lấy nó khi nụ hôn càng ngày càng sâu hơn.

Thật ngạc nhiên trước mức độ thèm muốn Kid của cậu, ngay cả khi chưa chắc chắn về mọi thứ, ngay cả khi vấn đề teo nhỏ, tổ chức và cả những thứ khác đan xen, cậu lại có cơ hội biết rõ một người khác ngoài Ran và thậm chí bắt đầu suy nghĩ về người đó theo một hướng như thế này. Nhưng không còn gì có thể phủ nhận được hơi nóng đang lan tỏa khắp người cậu, hay cả nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực kia, hay cái cách mà mỗi lần cậu rời đi để hít lấy không khí, Shinichi chỉ có thể chịu đựng sự tách biệt trong giây lát trước khi ép người tiến đến mãnh liệt hơn.

Shinichi sẽ không trở thành một thám tử tài năng như vậy nếu liên tục phủ nhận những bằng chứng nằm ngay trước mắt mình.

“Quả nhiên là người bị kìm nén lâu ngày,” Kid trêu chọc cậu khi Shinichi liên tục cắn và liếm từ cằm tới cổ họng anh, nuốt trọn cả lớp phấn trang điểm và mồ hôi. “Việc tháo súng ra cho em thật sự khiến em cứng đến vậy sao?”

“Là bộ não,” Shinichi thở dốc nói, trong lúc lưỡi không ngừng tấn công lên phía sau tai anh cho tới khi chạm tới nốt ruồi nhỏ bé. “Cũng có thể là cái cách mà anh dễ dàng xử lý mấy khẩu súng.”

“Đúng là ngông cuồng hơn cả sự thật,” Kid rên rỉ, cơ thể không ngừng di chuyển, dương vật bán cương chà xát trên đùi cậu khi chiếc váy không ngừng bị kéo cao lên. “Chỉ là về khẩu súng, hay là…”

“Cạy khóa,” Shinichi nói. “Quăng dây. Cả két sắt.” Thật cẩn thận, bàn tay cậu mơn trớn theo chiếc quần tất của Kid cho tới khi đầu ngón tay chạm vào vật cương cứng của Kid. Anh khẽ rùng mình, bật cười. Shinichi nuốt xuống hết tất cả phần nước bọt còn đọng lại trong miệng. “Anh nghĩ bản thân mình có thể phá két sắt nếu như em chạm vào anh như thế này?”

Đệt, thám tử, cái suy nghĩ đó tới từ đâu vậy?” Shinichi ấn cả lòng bàn tay dọc theo dương vật Kid. Cậu biết bên dưới đôi tất này, quần lót của Kid có màu xám và cả việc cái quần tất này kéo cao tới tận vết lõm trên lưng anh. “Trước đây, em nói như thể em thậm chí còn không nghĩ về thứ đó ngoại trừ việc-”

“Em không có thứ suy nghĩ đó với bất kỳ một ai khác,” Shinichi nhẹ nhàng nói. “Chỉ với những người mà…” Những người mà cậu biết giống cái cách bây giờ cậu biết về Kid, hay những người mà cậu hiểu như bây giờ cậu hiểu Kid.

Chỉ cần như vậy đã khiến Kid phải cúi đầu xuống để tiếp tục hôn cậu, dương vật theo cử động ma sát với bàn tay của Shinichi nhưng đồng thời cũng khiến anh hít mạnh vì động phải vết thương. “Shin-”

“Cẩn thận,” Shinichi lầm bầm ngay môi dưới Kid trước khi cắn lấy nó, tận hưởng cú nảy hông đột ngột của anh khi Shinichi tác động lực trên bàn tay mạnh hơn một chút, mặc dù không chắc bản thân nên làm gì nhưng vẫn có thể lần theo manh mối vì chúng quá rõ ràng.

Cậu ngửi mùi hoa nhài, nếm thử lớp son bóng không mùi và cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay. Thật nhiều thứ xảy ra cùng một lúc, mà còn chẳng chậm rãi và dịu dàng giống sự quyến rũ quỷ quyệt của Kid sau khi Shinichi biến trở lại như cũ ở Paris. Lần này là một thứ gì đó khác hoàn toàn, một thứ khiến cho Shinichi không cách nào tập trung suy nghĩ, bởi vì Kid đang run rẩy ở phía trên cậu, và anh đáng yêu, thông minh đến mức Shinichi phải vượt qua trăm cay nghìn đắng mới có thể giữ anh lại bên cạnh và…

“Nói thật thì, có thể đấy,” Kid nói, ngón tay đâm sâu vào vai Shinichi khi anh dang chân ra rộng hơn. Shinichi vươn tay ra phía sau lưng anh để tránh việc anh chuyển động quá nhiều. “Việc mở khóa két sắt khi em đang chạm anh như thế này. Vì anh đã có thể cạy khóa sắt trong lúc bản thân đang ngủ nên việc như thế này-”

“Còn cái Tanuki thì sao?” Shinichi hỏi. Kid bật cười, lông mi màu nâu sẫm rung rinh trên đôi mắt xanh thẳm kia. Shinichi vươn tay để lột xuống cả cái quần tất và quần lót của Kid, rồi nhanh chóng lần mò vào bên trong để trực tiếp nắm lấy vật cứng kia. “Anh có nghĩ mình có thể phá giải mật mã của Kichiemon với tình trạng như thế này?”

“Tất nhiên là có thể,” cách Kid trả lời như thể anh đang tham dự một cuộc đua. Người con trai này thật nóng và cứng ở trong tay Shinichi. Cậu còn chưa từng chạm vào bản thân nhiều như thế này, đặc biệt là kể từ khi cơ thể bị teo nhỏ, mặc cho việc mỗi lần hormone tăng cao cũng gây ra mức độ phiền phức giống nhau, nhưng cậu vẫn biết, và đã được học khá nhiều kể từ khi xảy ra việc tương tự với Kid vào lần trước, mọi thứ đủ để cậu biết mình phải khám phá hơn nữa ngoài phần đầu dương vật của anh, và khi ngón tay kia chà sát dọc theo phần tĩnh mạch, tiếng Kid hít mạnh đã phải vang lên, đồng thời mất tự chủ mà cắn mạnh vào cổ Shinichi.

Shinichi giật mình trước cơn đau bất ngờ. Kid lầm bầm xin lỗi và nhẹ nhàng liếm vết thương trên da. Chính hành động này đã khiến những ngón chân vẫn còn mang tất của Shinichi phải cuộn lại. Do dự, cậu nắm chặt lấy vật cương cứng của Kid. Trước tiếng rên rỉ tán thành dồn dập của anh, cậu bắt đầu tăng tốc độ ma sát tay. Từng âm thanh mà cậu buộc người đang cuộn tròn trong lòng mình phát ra đều rất thú vị. Shinichi đã luôn ngưỡng mộ tài năng thanh nhạc của của Kid, nhưng cậu chưa bao giờ thật sự tưởng tượng được việc chiêm ngưỡng chúng trong một tình huống như thế này.

Điều đó khiến tay cậu siết chặt lại và hơi thở trở nên gấp gáp. Kid ngả người ra sau, nhìn cậu với gương mặt đỏ bừng và đôi mắt mở to hơn bất kỳ lần nào mà Shinichi đã từng thấy. Đôi môi kia sưng lên và bóng loáng, mái tóc thì bù xù nhưng anh vẫn nhếch miệng. “Rốt cuộc thì điều gì đã khiến em thích thú vậy?”

Xấu hổ, Shinichi cúi xuống nhìn bàn tay biến mất dưới lớp vải mềm mại từ chiếc váy của Kid, lưỡi khẽ đảo qua miệng mình, nhấm nháp Kid. “Em… thích giọng của anh.” Cậu khum lòng bàn tay và di chuyển thành vòng tròn quanh đầu dương vật anh, cảm nhận cơ đùi kia siết chặt một cách tuyệt vọng và thầm hy vọng Kid sẽ không đụng tới vết thương của mình. Tuy nhiên, anh vẫn đang dựa vào tay kia của Shinichi nên có lẽ sẽ không cảm thấy quá khó chịu. Và dù rằng anh cao hơn Shinichi, nhưng thật ra là do chân anh dài hơn cậu, nên ở trong tình huống như thế này, vị trí của cả hai khá ngang bằng để Shinichi có thể lao vào và mở đầu một nụ hôn khác.

Câu trả lời của cậu thật sự khiến Kid ngạc nhiên. Shinichi có thể cảm nhận được điều đó khi các cơ ở lưng Kid đột ngột căng ra rồi thả lỏng, nhưng tiếp đó chỉ là hành động đáp trả lại nụ hôn của cậu càng mãnh liệt, cùng với hông không ngừng đẩy nhanh trong lòng bàn tay cậu, cả cơ thể tràn ngập sự khao khát. Khi mọi cơ bắp của Kid đều căng lên, và anh ‘ra’ trong lòng bàn tay của Shinichi, cậu đã cố gắng hết sức để làm chậm lại nụ hôn và bàn tay của mình. Kid rên rỉ, trán áp vào trán cậu. “Sẽ đau lắm nếu anh ngã xuống nên tốt hơn hết là em phải đỡ anh lên.”

“Hô hấp không sao chứ?” Shinichi hỏi, cảm nhận hàng lông mi của anh nhẹ nhàng đung đưa theo lông mi của mình. “Anh phải biết là việc bị nứt xương cần khoảng sáu tuần để lành lại mà không phải là sáu giờ đồng hồ, hiểu chứ?”

“Đừng có trêu chọc anh rồi lại dạy bảo anh, thám tử.” Kid đáp lời sau vài tiếng thở mạnh như thể là hơi nóng lên má Shinichi. “Anh thật sự mong chờ việc mình có thể khám phá ra những bản ngã khác của em.”

“Em thích anh,” Shinichi trả lời, bởi vì đó là một thứ khác quá mức rõ ràng. Kid mỉm cười, chỉ còn lại một chút vết son bóng cuối cùng ở trên môi, eyeliner thì bị lem ra đầy khóe mắt và cả mái tóc ướt đẫm mồ hôi. Cậu bị phân tâm bởi chính hình dạng đôi môi Kid và ánh mắt quỷ quyệt của anh đến nỗi cậu hầu như không nhận thấy bàn tay kia đang lần mò kéo khóa quần cậu cho tới khi thứ ấm nóng đó lôi ‘cậu’ ra.

Kể từ lúc đó, nối tiếp chỉ là những nụ hôn, cái lưỡi nóng bỏng cùng sự căng chặt ở phần bụng dưới của Shinichi, trộn lẫn với mong muốn được chạm vào Kid nhiều hơn và cả lời nhắc nhở phải giữ người anh thật vững chãi và thẳng người nếu không sẽ tác động nhiều hơn lên vết thương của bản thân. Shinichi đã đầu hàng mà không có bất kỳ sự báo trước nào cả. Kid cười khúc khích trước khi bình tĩnh lại, cơ thể kia có chút run rẩy khi cậu dựa người lại vào chiếc ghế nhung.

“Em thật sự rất xinh đẹp khi ở bên dưới anh, Shinichi,” Kid thầm thì. Shinichi mỉm cười. “Anh thật sự thích đứng đầu khi giao dịch với các thám tử.” Bàn tay kia vẫn còn run rẩy khi anh lau tay trên đùi Shinichi.

Cậu bật cười và đan hai bàn tay nhớp nháp của họ lại với nhau. “Anh chắc chắn không thể mở được két sắt khi ở trong tình trạng như thế này.”

“Một ngày nào đó, chúng ta sẽ cùng thử,” Kid đáp lời. “Anh sẽ chứng minh cho em thấy là một Kaito Kid tuyệt vời, thu hút và gần như không thể tồn tại có thể phá khóa két sắt ở bất kỳ trường hợp nào.” Anh dừng lại. “Mà nói anh nghe đi, Shinichi, em có bao giờ suy nghĩ muốn đến thăm Louvre sau này không? Có lẽ bài kiểm tra của chúng ta sẽ ở Paris.”

“Có lẽ,” Shinichi nói, không bối rối mà cũng không khước từ, điều đã khiến cho Kid phải bật cười. “Nhưng chuyện đó sẽ diễn ra khi chúng ta kết thúc mọi chuyện với Tổ chức áo đen. Một nhóm người đuổi theo em là quá đủ rồi.”

“Đồng ý,” Anh hôn lên mũi Shinichi. “Em rồi sẽ tóm gọn được chúng. Chính em đã nói câu đó mà: em chưa bao giờ thất bại trong bất kỳ vụ án nào cả.” Tiếp đó anh mỉm cười. “Nhưng trước hết em nên đi tắm trước khi theo đuôi tổ chức nào đó.”

Shinichi lắp mấy bộ phận của khẩu súng lại với nhau trong lúc Kid trượt xuống khỏi người cậu, rồi họ chậm rãi leo lên cầu thang để quay lại ngôi nhà chính. Shinichi đi đằng sau Kid để đảm bảo anh không ngã xuống cho tới khi cả hai bước qua bức chân dung trong phòng ngủ của anh.

Shinichi tắm trước, chặn Kid ra khỏi phòng tắm khi anh đề nghị cả hai người dùng chung vì cậu nhận thấy hơi thở khó chịu của anh. Shinichi nhanh chóng tắm xong, rửa trôi đi lớp bụi do xô xát ở sân bay, mái nhà hay cả những thứ khác. Tắt nước vòi hoa sen và bước ra ngoài, thứ đầu tiên mà cậu phát hiện chính là một chiếc khăn mới cùng với cái quần ngủ của Kid đang nằm trên bồn rửa, bằng chứng cho thấy việc Kid đã cạy khóa cửa phòng tắm và tự ý bước vào.

Cậu nhìn vào mình trong gương, nhìn tới gương mặt tuổi thiếu niên của mình và kéo ngón tay chạy dọc theo vết đỏ do Kid để lại. Không đúng lắm với gương mặt của một người đã sắp chuyển sang tuổi mười chín, nhưng dù sao thì mất đi hai năm vẫn tốt hơn mười năm, hay là toàn bộ chỉ bởi loại thuốc độc đó.

Kid cười toe toét với cậu khi Shinichi bước ra từ phòng tắm và liếc nhìn anh. Anh lướt qua người cậu để đi tắm và bỏ mặc một Shinichi vừa ẩm ướt và nóng hổi với một nụ cười ngớ ngẩn trên gương mặt.

Shinichi lững thững bước xuống phòng khách, bật tivi lên và xem tin tức. Có vài câu chuyện mới trên đài số 9, bao gồm cả một bài giới thiệu về Kanami và việc ra mắt bệnh viện Scarlett Shimamoto mới, nhưng chỉ có như vậy thôi, không còn thông tin nào khác nữa, ví như Chianti hay Takeuchi. Cậu ngái ngủ tự hỏi, bao lâu nữa thì họ sẽ tìm thấy bộ xương của anh ta ở Lozere? Hay nói đúng hơn là liệu họ có thể hay không, khi nó ở một căn phòng bí mật đã từng là nơi ẩn náu của Pandora?

Một trận gõ cửa dồn dập đã khiến Shinichi ngay lập tức quay trở lại trạng thái cảnh giác cao độ. Cậu quay đầu trên ghế sô pha và ngạc nhiên nhìn thấy cánh cửa kia được mở ra bởi một một chiếc chìa khóa.

“Kaito! Bà Niiyama ở trên phố nói rằng đã thấy cậu quay về!” Tiếng Aoko Nakamori hét lên. “Tớ đã tưởng cậu sẽ đi nguyên kỳ nghỉ, tên lừa gạt này!” Cô nàng nheo mắt xoay người khi Shinichi đứng dậy khỏi ghế sô pha. “Còn cậu thì chỉ nằm dài ở đó và xem tivi thay vì nói cho tớ biết việc cậu-” Cô dừng lại, đột nhiên nhận ra người mà mình đang hét toáng vào mặt kia không phải Kid, mà là một người nào đó khác đang ở trong ngôi nhà của Kaito và mặc đồ ngủ của anh. Cô nàng che miệng vì sốc.

“Nakamori Aoko, nếu tôi đoán không nhầm?” Shinichi lên tiếng khi cô nàng lắp bắp lời xin lỗi. “Tôi là Kudo Shinichi.”

“Vị thám tử nổi tiếng?” Bàn tay Aoko loay hoay với chiếc cúc áo len bị bung ra. “Tại sao cậu lại-”

“Trời đất, Aoko, cậu chắc đã đánh thức cả khu phố này với bộ phổi sắt thép của cậu!”

“Tên Kaito ngốc nghếch kia!” Aoko la lên ngay lập tức. Kid dừng lại ở chân cầu thang, hai ngón trỏ thì che kín lỗ tai lại trong lúc gương mặt kia trở nên nhăn nhó. Áo ngủ của anh vẫn chưa cài hết lại, nó để lộ ra một vệt nhỏ trên làn da và cả những dấu hôn mà Shinichi đã không ngừng để lại trên cổ và quai hàm anh. “Tại sao cậu không gọi cho tớ!”

“Tụi này chỉ mới quay lại một tiếng trước thôi, King Kong!” Kid gào lên lại và vươn tay lau khô mái tóc. Theo cử động, cổ áo trượt xuống thêm tí nữa và để lộ ra càng nhiều vết bầm hơn. “Bộ tớ không thể có chút thời gian thư giãn những khi mà không có cậu gào thét ở khắp mọi nơi sao?”

“Cậu bị thương!” Cô nàng vội vàng chạy tới chỗ anh, nhưng anh đã gạt tay cô ấy đi trước khi Aoko có thể chạm tay vào người mình, thứ khiến cho cô vài lùi lại. “Kaito?” “Xương sườn của anh ấy đã bị nứt,” Shinichi nói. “Anh ấy chỉ không muốn cậu chạm vào chúng. Anh ấy bị ngã khi đang leo núi.”

“Kaito chưa bao giờ té,” Aoko nói. “Mà cậu đi chung với cậu ấy?” Môi dưới của cô nàng run run. “Kaito chưa bao giờ đề cập tới việc cậu ấy biết cậu!”

“Tụi này đã không nhận ra con đường ở trên núi sẽ trơn trượt đến vậy,” Kid nói, thu hút sự chú ý của cô nàng về lại họ. “Và mọi chuyện đã trở nên tồi tệ hơn khi Hakuba cũng có mặt ở Paris và liên tục đưa ra những bằng chứng về việc tớ chính là Kaito Kid như cậu ta đã luôn bị ám ảnh!”

“Cậu gặp Hakuba?” Aoko chống nạnh. “Nhưng mà, bao lâu…” Cô ấp úng, trông có vẻ còn lạc lõng hơn. “Cậu đã biết Kudo từ khi nào?”

Kid dừng lại, cầm lấy chiếc khăn bị rơi xuống trong lúc dùng ánh mắt ngẫm nghĩ nhìn Aoko, tiếp đó anh cài nút áo ngủ lại và liếc nhìn Shinichi qua khóe mắt mình. “Oh, hmm, thám tử và tớ có mối quan hệ khá tốt.” Anh còn chẳng che giấu được việc đôi môi mình đang nhếch lên.

“Ý tớ là, rõ ràng thì, nếu cậu dự định có một chuyến đi lãng mạn ở Paris vào dịp Giáng sinh-” Cô dừng lại, đột ngột, và có chút ngập ngừng, rồi nhìn qua Shinichi, ánh mắt rơi xuống phần cổ của cậu, và quay trở lại nhìn Kid. “Ồ.”

“Ah, chà, nếu vậy thì cùng nhau giới thiệu lại nào,” Kid nói, bắt lấy tay Shinichi và nắm chặt nó, việc những ngón tay của họ đan vào nhau chính là lời xác nhận tốt nhất. “Aoko, đây là Kudo Shinichi, thám tử của tớ. Shinichi, đây là Nakamori Aoko, người bạn thân nhất của anh.”

Shinichi dùng nụ cười mỗi lần cậu muốn tránh gặp rắc rối với Ran để mỉm cười với cô nàng. Aoko cũng mỉm cười run rẩy đáp lại, sự bối rối và không chắc chắn hiện rõ trên gương mặt kia.

“Tớ tưởng Kaito không thích các thám tử,” cô lên tiếng, cuối cùng tia sáng mà Shinichi đã nhìn thấy khi cô nàng tông cửa xông vào đã xuất hiện lại.

“Đôi khi cậu phải học cách quan sát mọi thứ ở khoảng cách gần hơn. Có lẽ cậu sẽ tìm thấy thứ mà bản thân thích ở một nơi không ngờ tới.” Kid nói, còn lịch thiệp hơn bất kỳ lần nào mà Shinichi đã từng nghe thấy. Aoko cũng dịu dàng trở lại.

Hai người họ sẽ ổn thôi. Aoko giống như là Ran của cậu vậy, sau mọi chuyện thì tới cuối cùng, Shinichi không nghĩ sẽ có thứ gì có thể phá vỡ mối liên kết này được.

Shinichi xoa cổ. “Em thật sự rất mệt sau chuyến đi, nên hai người cứ nói chuyện đi nhé.”

Cậu đi lên lầu tới phòng Kid, rồi nằm xuống giường của anh, quan sát trần nhà nơi Kid để một tấm bản đồ khổng lồ. Ở dưới lầu, cậu vẫn có thể nghe thấy giọng nói của Kid và Aoko, lúc đầu thì lớn tiếng, nhưng sau đó rồi thấp dần, rồi quay trở lại giọng điệu của những cuộc trò chuyện bình thường. Shinichi mỉm cười.

Cậu chợp mắt một lúc, chỉ tỉnh lại khi Kid leo lên giường và ngồi xuống bên cạnh mình, cẩn thận nhét người vào chỗ của Shinichi bởi vì chiếc giường không đủ lớn để có thể chứa nổi hai cơ thể người trưởng thành, và rồi tựa người vào đầu giường để có thể ngủ một giấc. Shinichi lờ mờ ngước lên nhìn anh, rồi choàng một tay qua hông Kid, ấn mũi mình vào phần đùi rắn chắc của anh. Kid luồn tay vào tóc cậu.

“Này, Kudo Shinichi,” Kid lên tiếng. trong cái không gian yên tĩnh tối mờ của căn phòng ngủ, giọng của anh như ngập tràn lên không gian.

“Chuyện gì, tên trộm này?” Shinichi đáp lời, môi cọ sát vào lớp vải nỉ ấm áp của chiếc quần. Những ngón tay của anh đang dần ru cậu trở lại giấc ngủ.

“Anh chưa từng cảm thấy vui vẻ kể từ khi phát hiện ra căn phòng đó, và nhận ra việc bố mình đã bị sát hại.” Shinichi hé một mắt ra để ngước nhìn anh. Kid đang nhìn chằm chằm về phía cậu, và ở cái nơi đang bị bóng tối bao trùm, tất cả những thứ mà cậu có thể nhận rõ chính là màu xanh trong đôi mắt kia. “Liên tục giữ bí mật và rồi lại cảm thấy lạc lõng khỏi chính những người bạn thời thơ ấu, chỉ cảm thấy hứng thú trong những vụ trộm nhưng theo sau đó lại là những khoảnh khắc vô định.”

“Một kẻ nghiện Adrenaline,” Shinichi thì thầm. Kid bật cười, kéo nhẹ vài sợi tóc vướng giữa các ngón tay.

“Nhưng lúc này đây, anh cảm giác rất hạnh phúc, và điều đó liên quan tới em rất nhiều.”

Shinichi thử đánh giá. Vẫn còn Pandora và một cuộc giao dịch tàn độc với Vermouth. Có một tổ chức Áo đen luôn muốn giết cậu và Shinichi còn không thể ở lại nơi mà bản thân đã luôn sống vì sợ rằng sẽ bị Gin hoặc Vodka tìm thấy. Cậu cần phải nói với Akai về việc người yêu của anh ta vẫn còn sống, và đang tìm cách để khiến Tổ chức Áo đen lụi tàn. Cậu cần phải nghĩ ra thứ mà mình nên làm với Đội thám tử nhí, về bằng cấp trung học của mình, và tất cả những chủ đề trong cuộc sống đã bị bỏ qua như một vừa khu vườn hoa dại trong vài năm.

Nhưng hiện tại cậu đã có lại được cơ thể thật của mình, và một Ran mà cậu có thể nói chuyện bất cứ khi nào mình muốn, cả những người bạn mà cậu sẽ không bao giờ có được nếu ngay từ đầu bản thân đã không vấp phải mớ hỗn độn này. Và cả Kid, với nụ cười quỷ quyệt, đầu óc thông minh và dễ kết thân, nếu như mọi thứ biến mất ở cái thời điểm mà cậu đã quen với việc có nó, có lẽ nên nói, nó như chặt đứt một cánh tay của cậu vậy.

“Ừ,” Shinichi nói, yên tâm nhắm mắt mình lại và tận hưởng mùi hương hoa nhài, đồng thời cảm nhận sự ấm áp của đồng năm yên đang yên vị trên xương quai xanh của mình. “Em cũng rất hạnh phúc.”

------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

686 views9 comments

Recent Posts

See All

9件のコメント


bơ sữa Bánh mì
bơ sữa Bánh mì
2023年8月10日

đọc xong bộ này thật sự vẫn tiếc vì nó đã end í 😥 viết được kiểu này thật sự rất hay luôn í, đọc xong mãn nguyện thật sự, mong nữa ad dịch mấy bộ giống vậy ạ 😭💗

いいね!

Tình Huân
Tình Huân
2023年7月20日

Giá mà tác giả bộ này viết tiếp , viết ra đc như này đỉnh lắm luôn ấy. Nhưng mà lm tui hơi hụt hẫn ở mấy đoạn tình

いいね!

ゲスト
2023年6月24日

Bộ này thật sự kết thúc ở đây á mọi người. Có lẽ là do mình đổi tên nên mọi người mong muốn nó sẽ giải quyết nhiều hơn, nhưng thật ra tên gốc của nó là "Cuộc điều tra màu đỏ" nên ngay cái đoạn mà phá giải được boom ở văn phòng thám tử Mori là đã hoàn chính văn rồi, còn mấy cuộc nói chuyện với Ran hay Aoko và mấy thứ sau này thì nó giống như thuộc đoạn after credit trong mấy cái movie á mọi người. Mà nói chung là cũng hơi hụt khi có đề cập đến nhân vật M.H. mà không giải quyết quá nhiều chuyện liên quan đến đó, nhưng vì…

いいね!

Tử Lưu Phong
2023年6月23日

Ụa chưa giải quyết triệt để mà , ụa 🥲🥲

いいね!

conanmagic
2023年6月22日

Có lẽ mình đã quá tham lam rôiii😨😭😭 nhung mà kết như vậy thực sự làm hụt hẫng quá đi mấtt

いいね!
Tử Lưu Phong
2023年6月23日
返信先

Hay end ss1 ?

いいね!
bottom of page