top of page
Moonlightl

Chương 155

Có chiếc trực thăng đang bay tới đây, là của cảnh sát. Họ đã cử thêm người tới. Shinichi quan sát, tổng cộng có sáu người. “Anh sẽ xử lý mọi chuyện ở đây,” Takagi nói. “Kudo, em đi trước đi.”

“Gọi em là Shinichi được rồi ạ, không cần phải xa cách như ngày xưa đâu,” cậu nói rồi rời đi trước khi Takagi kịp trả lời vì cậu biết chắc rằng người đàn ông này rồi sẽ lắp bắp một câu ngu ngốc nào đấy, nhưng cho dù nó có là gì đi chăng nữa, điều này vẫn khiến cậu phải mỉm cười. Nhưng nụ cười đó nhanh chóng biến mất khi Shinichi vội vã chạy về phía Kid. Cậu kiểm tra đồng hồ, còn bốn mươi sáu phút trước khi quả bom phát nổ.

Kid đang chờ cậu, anh đứng gần chỗ thiếu úy Sato nhưng vẫn đảm bảo mình sẽ không chặn đường làm việc trong lúc cô nàng chỉ huy những vị cảnh sát xung quanh. Kid đang giữ Pandora, Shinichi thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy, cùng với chiếc túi của anh, đôi môi kia mím chặt khó chịu vì sức nặng của cả hai.

“Shinichi,” Kid lên tiếng, việc gọi tên một cách không kính ngữ của anh đã đủ để thu hút sự chú ý của Sato. “Kế hoạch là gì?”

“Chúng ta phải để Ran đi tìm quả bom,” Shinichi nói, mặc kệ việc Kid vươn tay nắm chặt chiếc áo khoác của mình. Vì điều đó phần nào giúp cậu bình tĩnh lại, chỉ cần hơi ấm của Kid cũng đủ để xóa tan một số cảm giác lo lắng ra khỏi tâm trí cậu và khiến những dòng suy nghĩ kia trở nên rõ ràng hơn. “Chúng ta cũng cần phải tìm cách để tiến vào được văn phòng càng sớm càng tốt.” Cậu cầm lấy ba lô từ Kid và đeo nó lên vai mình trước khi choàng dây đeo vai của chiếc túi vải qua ngực. Shinichi nhìn thẳng vào đôi mắt lo lắng của Kid. “Chúng ta cần tìm ra mật khẩu để vô hiệu hóa nó.”

“Em rất giỏi trong việc phá giải mật mã,” Kid nở nụ cười, kéo lại chiếc mũ sắp bị rơi xuống của Shinichi lên mái tóc rối bù của cậu lúc này. Shinichi gật đầu dứt khoát.

“Tôi sẽ lái xe,” Sato ngay lập tức nói, thu hút sự chú ý của cả hai. “Tôi sẽ huy động một chiếc xe ô tô tới đây. Và nếu như bật còi báo động, tôi có thể đưa cậu tới đó trong vòng hai mươi lăm phút.”

“Cảm ơn, thiếu úy Sato.” Shinichi nói. Sato nghiêm túc đánh giá cậu.

“Tôi đã nghe nói rất nhiều về cậu, Kudo Shinichi,” cô nói, ra hiệu cho một vài cảnh sát với những động tác tay dứt khoát mà mạnh mẽ, một người vội vàng chạy tới với chùm chìa khóa và anh ta lập tức đưa nó cho cô ấy. “Dù tất cả không phải đều là tâng bốc, tôi không thể không nhận thấy việc Takagi lập tức tin tưởng cậu.” Cô thở dài. “Tôi đoán cậu cũng có liên quan đến việc yêu cầu tôi và Takagi đi ra khỏi thành phố?”

“Có thể đã có một số nguy hiểm từ bà Kanami,” Shinichi đáp lời, không biết liệu mình có nên cười trước câu trả lời quá không thỏa đáng như vậy hay không. Nhưng có lẽ nó đã đủ tốt, vì Sato chỉ gật đầu và bọn họ nhanh chóng chạy ra ngoài. Cô nàng bấm nút trên chiếc chìa khóa để tìm ra chiếc xe ngay sau khi cả bọn vừa chạy ra khỏi cửa kính.

Kid ở ngay sau cậu. Anh leo vào ghế sau trong khi Shinichi vượt qua mui xe để ngồi vào ghế phụ. Động cơ xe đã được khởi động ngay sau khi cậu đóng cửa lại.

“Một điều nữa mà chúng ta sẽ không làm vào lần hẹn hò kế tiếp, thám tử,” Kid nói khi Shinichi lôi điện thoại ra khỏi túi để tiếp tục gửi tin nhắn còn dang dở cho Heiji và gửi tin khác tới cho Haibara thay đổi kế hoạch. Văn phòng Mori, bởi vì bác Agasa sẽ không kiểm tra điện thoại khi đang lái xe. “Đó là việc anh ngồi trong một chiếc xe của cảnh sát.”

Sato đã đi được một nửa đường để ra khỏi sân bay, còi báo động kêu lên inh ỏi khi cô nàng lách qua những chiếc xe buýt chạy ngược chiều.

“Mở rộng lòng mình đi, tên trộm này” Shinichi lầm bầm, gỡ bỏ cái mũ và túi vải của Kid xuống. Sato hoài nghi liếc nhìn cậu trước khi kiểm tra Kid qua kính chiếu hậu.

“Kudo,” cô nói, rẽ phải một cách nguy hiểm trước khi lách qua hai chiếc xe taxi của sân bay để tiến vào đường cao tốc, “người ngồi đằng sau hiện giờ không phải là Kaito Kid đấy chứ?” Cô chửi thề, vòng qua một chiếc Honda phía trước họ đang di chuyển dưới tốc độ cho phép. “Mà thôi. Tôi cũng không muốn biết lý do cho việc tại sao cậu và Conan lại đi chung với Kaito Kid.”

“Tất nhiên là giải quyết vụ án giết người liên quan tới Kid rồi.” Shinichi đáp lời nhưng Sato chỉ khịt mũi.

“Tất nhiên,” cô nàng trả lời, và rồi ném cho cậu một cái nhìn hoàn toàn không tin tưởng trước khi gầm gừ với một tên tài xế nào đó qua bên cửa xe. “Mà có phải tôi cần giả vờ như việc mình không biết cậu là ai?”

“Tôi sẽ không sử dụng lớp hóa trang này nữa,” Kid nói. “Cũng dễ mà.”

Một cú ngoặt nguy hiểm khác. Shinichi nhanh chóng thắt dây an toàn và gọi điện cho Ran.

Sau ba tiếng chuông, cô nàng bắt máy, một âm thanh khá ngạc nhiên vang lên. “Shinichi? Cậu đang ở Nhật? Mà cậu chọn thời gian lạ thật đấy vì tớ chuẩn bị…”

“Ran,” Shinichi nói, thật chậm rãi. “Tớ cần cậu lắng nghe và không được hoảng loạn.”

“Shinichi?”

“Ở đâu đó trong văn phòng bố cậu có một quả bom,” Shinichi lên tiếng với tất cả sự bình tĩnh mà cậu chẳng thể cảm thấy được. “Tớ cần cậu đi tìm nó.”

“Đ-được rồi.” Giọng Ran run rẩy. Shinichi biết biểu cảm hiện giờ của cô ấy. Cậu có thể cảm nhận được chính xác thời điểm cô nàng bình tĩnh lại và lấy hết sự cứng rắn để chèn ép thời kỳ khủng hoảng đang xảy ra. “Được rồi, Shinichi nói đi, tớ cần phải tìm ở đâu.”

“Đó mới là bạn thân của tớ,” Shinichi nói một cách ấm áp và Ran bật cười. “Cậu có thể làm được. Tớ cần cậu thật nhẹ nhàng rời khỏi phòng và nhìn xuống cầu thang, được chứ. Đừng đi bất cứ đâu.”

“Tại sao?” Giọng nói kia lung lay, nhưng không phải là sự nghi ngờ, cô chỉ đang hỏi để biết thêm thông tin.

“Ở trên cầu thang giữa văn phòng và Poirot, có ngòi nổ cấp hai và cấp ba.” Shinichi đáp lời. “Tớ cần cậu phải đảm bảo bản thân không kích hoạt bất kỳ thứ gì.”

Cánh cửa mở ra rồi đóng lại. Ran hít sâu một hơi thở run rẩy. “Các bậc thang đều không có gì hết Shinichi. Không có gì bất thường cả, cả đống báo mà tớ xếp chồng ở đây để lát sau mang ra ngoài cũng không hề di chuyển.”

“Có vết xước nào trên bức tường không?”

“Không.” Tiếng nuốt nước bọt của Ran vang lên. “Tớ chuẩn bị đi xuống văn phòng của bố bây giờ.”

“Được rồi,” Shinichi nói. “Cứ tiếp tục đi.”

“Cửa không khóa,” Ran nói ngay lập tức. “Tớ nhớ là tớ đã khóa nó vào sáng nay khi thay đổi lời chào hộp thư thoại của ông ấy.”

“Có người đã tới đó,” Shinichi tiếp lời. “Có người nào đó đã theo dõi Conan.”

“Thằng bé không bị thương chứ?” Nỗi sợ hãi của Ran ngay lập tức trở thành lo lắng. Shinichi vò mạnh mái tóc mình, trái tim cậu thắt lại trong lồng ngực khi nó pha trộn giữa cảm giác tội lỗi và cảm kích. Hai thứ đó luôn quấn lấy nhau trong mọi cuộc nói chuyện giữa cậu và Ran. “Conan lúc nào cũng đặt mình vào trong rắc rối giống y như cậu vậy Shinichi!”

“Thằng nhóc đó không sao,” Shinichi xoa dịu. “Nó đã được đưa vào chương trình bảo vệ nhân chứng ở nước ngoài.”

“Bảo vệ nhân chứng!?” Giọng của Ran cao lên một quãng tám.

“Tớ sẽ nói với cậu về chuyện đó sau khi chúng ta tìm ra quả bom, Ran,” cậu cắt ngang. “Cứ tìm xung quanh văn phòng. Có thứ gì đó đã bị xê dịch hay không?”

“Tớ không biết,” Ran nói. “Tớ không phải cậu, Shinichi. Tớ không thể chú ý tới mọi chi tiết.”

“Cậu có đấy,” Shinichi đáp lời. “Cậu chỉ không biết nó bởi vì bộ não cậu nhận định rằng nó không quan trọng và tự động gạt bỏ nó đi. Nhưng lúc này cậu cần phải nhớ lại Ran. Nào nhìn vào bàn làm việc của ông chú. Có thứ gì đã di chuyển không?”

“Shinichi…” Giọng cô nghe có vẻ mất mát, nhưng cậu có thể nghe thấy tiếng đôi dép đang di chuyển trong văn phòng ông Mori, hướng tới bàn làm việc của ông ấy. “Tớ có thể nghe thấy giọng nói ở dưới lầu.”

“Là đội gỡ bom đang vô hiệu hóa các ngòi nổ cảm biến chuyển động khác. Họ cần phải tốn từ mười tới mười lăm phút nữa. Tập trung nào Ran.” Cậu liếc mắt nhìn xuống đồng hồ. Ba mươi ba phút.

“Có người nào đó đã tắt chế độ chuyển hướng cuộc gọi. Là để ngăn cản việc tớ xuống đây sao?”

“Đáng lý cậu đã bị ép buộc phải đi xuống văn phòng vì một vị khách hàng nào đó hoặc để giải quyết công việc trên máy tính,” Shinichi nói. “Ran, cậu có nghe thấy gì không?”

“Rất yên lặng,” cô ấy nói. Shinichi không hề nhận ra móng tay mình đã đâm sâu vào lòng bàn tay cho tới khi Kid vươn tay và nắm lấy nó một cách chắc chắn, từng chút một nhẹ nhàng gỡ nó ra trong lúc Sato lớn tiếng chửi thề và phóng xe xuống lối ra về phía Beika.

“ETA mười phút, Kudo!”

Ran nghe thấy. “Shinichi, cậu đang tới sao?”

“Ừ,” cậu xác nhận, để mặc việc Kid quấn ngón tay họ thật chặt với nhau và rời đi trước khi Sato chú ý tới điều đó. Thứ cuối cùng mà cậu hy vọng cô nàng này nhận ra đó là việc liên hệ Kid tới Kuroba Kaito, nếu như có ngày bắt gặp hai người chung với nhau. “Được rồi, Ran, tớ cần cậu kiểm tra bên dưới cái bàn, vị trí mà bố cậu đã để mật khẩu. Không có sợi dây nào kỳ lạ chứ?”

“Không có,” cô nói. “Chỉ có dây điện thoại cố định và dây cáp quang cho máy tính vì bố vẫn không chịu dùng Wifi.” Nỗi bực bội dồn nén thành tiếng cười của Shinichi. “Tớ sẽ đi kiểm tra dưới bàn với ghế.”

“Shinichi, còn…” Kid thì thầm. Shinichi quay đầu, vừa ngay lúc dây an toàn níu cậu lại khi Sato mạnh tay cắt ngang một khúc cua. Sợi dây thít chặt khiến cậu ngạt thở, nhưng cảm xúc đó càng mãnh liệt hơn khi nhìn thấy gương mặt nhăn nhó đau đớn của Kid do bị dây đai an toàn chèn vào phần xương sườn bị gãy của mình.

------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

115 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page