top of page
Moonlightl

Chương 154

Chỉ có một cái thang cuốn ở phía này nên Shinichi đành nhanh chóng chạy xuống, bước hai bước một để vượt qua tất cả những người cũng đi xuống tầng đó. Có người nào đó đang đuổi theo cậu. Shinichi ngoảnh đầu lại thì thấy Takagi gần như đã bắt kịp mình. Sự kết hợp giữa hoang mang và quyết tâm hiện rõ trên khuôn mặt của anh.

“Chúng ta đang đi đâu vậy, Cona- Kudo?” Takagi thở hổn hển trong lúc Shinichi tìm kiếm lối thoát hiểm, tìm thấy rồi cậu ngay lập tức hướng tới đó.

“Mái nhà,” Shinichi vừa chạy vừa giải thích. “Viên đạn được bắn ra ở một vị trí nghiên.”

Takagi gật đầu và đi theo Shinichi lên cầu thang. Cả hai không còn thời gian để che giấu bản thân nữa. Tốn khoảng ba phút để cả hai chạy hết cầu thang. Shinichi bực bội đập vỡ cửa kính, kéo thang thoát hiểm ra rồi nối nó với cửa sập ở trên.

“An toàn chứ?” Takagi hỏi, nhưng vẫn đưa tay để giữ vững cái thang. Đã được sáu phút kể từ lúc Kanami cảnh báo cậu về việc mình có một tiếng để cứu Ran. Đồng nghĩa với việc hiện tại chỉ còn năm mươi sáu phút.

Shinichi nhếch môi nở nụ cười với anh. “Ngang với độ an toàn khi leo vào tháp Tokyo để đưa đứa bé ra khỏi thang máy.” Takagi rõ ràng giật mình. “Nhưng cũng không chắc việc này có đưa chúng ta sang thế giới bên kia hay không.”

“Em Conan,” anh gần như chắc chắn nói, rồi mỉm cười. “Dấu vân tay của Conan và Shinichi đã luôn giống nhau, nhưng lúc đầu anh chỉ nghĩ đó là do lỗi của máy tính.”

“Em không có thời gian để giải thích,” Shinichi nói. “Chúng ta phải bắt người phụ nữ đó.”

“Ai?”

Shinichi đẩy cửa ra và bò lên trên mái nhà. Cả hai đã bị che khuất một phần nhờ vào thiết kế.

“Tên bắn tỉa,” Shinichi thì thầm, giữ chắc cái thang để Takaig có thể leo lên. “Cô ta nguy hiểm hơn những gì mà anh có thể tưởng tượng.”

Khi Takagi đã trèo lên được, cơn gió khắc nghiệt không ngừng khiến cả hai chao đảo. Shinichi lại tiếp tục chạy, cậu lần mò theo đường viền của mái nhà và cố gắng để cả hai bị che khuất khỏi vị trí mà cậu nghĩ Chianti đang ở đó. Điểm mấu chốt đã tới, không còn vị trí có thể ẩn nấp nữa, Shinichi chuẩn bị kim gây mê và Takagi rút súng ra khỏi quần, mặc cho có chút lóng ngóng với chốt an toàn.

Cậu vội vàng vòng qua góc tường nhưng lại phát hiện một người phụ nữ khác trong chiếc áo khoác dài màu xanh đen, chiếc khăn quàng cổ che khuất những phần còn lại không bị chiếc kính chống nắng kia che đi. Khẩu 9mm nhắm thẳng vào Chianti và bắn vào chân cô ta. “Ngươi đang làm cái gì? Ngươi là ai!” Chianti vô cùng tức giận, gương mặt kia tràn ngập cơn thịnh nộ.

“Ta là kẻ sẽ tiễn ngươi vào sau song sắt,” người phụ nữ trả lời. Chất giọng kia rất quen thuộc, một âm thanh réo rắt vang trọng trong trí nhớ của Shinichi. Cô ta đá bay khẩu bắn tỉa của Chianti, khiến nó lăn ra khỏi vị trí thăng bằng, rồi trượt xuống lớp cửa kính và rơi xuống một nơi nào đó bên dưới.

“Cảnh sát đây! Cô đã bị bắt giữ!” Tiếng của Takagi vang lên rõ ràng. Anh bước ra khỏi tầm chắn của Shinichi. “Đầu tiên là về tội giết người!” Anh cẩn thận quan sát Chianti, nhưng ánh mắt kia cũng liếc nhìn sang người phụ nữ đang cầm vũ khí.

“Các ngươi sẽ không bao giờ bắt được ta!” Chianti la lên nhưng Shinichi đã bắn kim tiêm trước khi cô ta kịp di chuyển.

Chianti gục xuống đất. Takagi nhanh chóng di chuyển tới để còng tay cô ta lại nhưng vẫn thận trọng nhìn người phụ nữ đang cầm khẩu súng ở phía trước họ.

Cô ta bấm chốt an toàn trên khẩu súng, rồi đặt nó vào trong chiếc túi trước khi kéo khăn quàng xuống và để lộ ra khuôn mặt đã không ngừng lập lại trong tâm trí cậu. “Tôi tưởng cậu phải tốn nhiều thời gian hơn để có thể lên tới đây, Kudo-kun,” cô nói. Khi ánh mắt kia nhìn cậu qua lớp kính chống nắng, nó giống hệt với đôi mắt của Haibara.

“M.H.,” Shinichi đờ đẫn nói, liếm đôi môi khô khốc của mình. “Matsumi Hirota.” Một cái tên mà cậu chưa bao giờ có thể quên được sau khi chứng kiến người phụ nữ đó bị giết trước mặt mình. Miyano Akemi còn sống, dòng suy nghĩ đó từ từ chạy qua đầu cậu. Chị gái của Haibara vẫn còn sống. Shinichi đút tay vào túi quần khi nhận ra chúng đang run rẩy. “Em tưởng chị chết rồi. Em đã nhìn thấy chị chết. Hay nói đúng hơn là Conan đã nhìn thấy.”

“Chị cần mọi người nghĩ đều nghĩ như vậy,” cô nói, gỡ bỏ chiếc kính mắt để lộ ra gương mặt mình. Mái tóc kia đã bị cắt ngắn rồi, nhưng gương mặt vẫn giống vậy. Ánh mắt kia vẫn trìu mến như thế. “Chị cần phải chết để làm những thứ mà bản thân đang làm.” Cô mỉm cười với cậu, thật giống với lúc cậu cảnh báo cô về việc cô đang gặp nguy hiểm, về việc vụ cướp được dựng ra để đẩy cô vào cái chết.

“Chị đang cố gắng hạ gục bọn chúng.” Shinichi nói. Akami liếc mắt nhìn về phía Takagi, người đang theo dõi mọi thứ với gương mặt đau khổ. “Không cần phải lo lắng về cảnh sát Takagi. Em đảm bảo về việc đó.”

Akemi quan sát gương mặt Shinichi thật cẩn thận rồi gật đầu. “Tất nhiên. Bọn chúng đã lấy đi mọi thứ khỏi chị. Tổ chức sẽ phải chịu trách nhiệm cho những gì mà bọn chúng đã làm với gia đình chị.” Cô nắm chặt tay. “Và với Shiho.”

“Cô ấy vẫn còn sống,” Shinichi nói. “Chị biết điều đó chứ? Về việc Shiho vẫn còn sống?”

Akemi làm rơi chiếc kính. “Cái gì?” Ánh mắt kia sáng lên. Lúc này cô thật sự rất giống với Haibara mỗi lần cô ấy quên đi sự cứng rắn của mình.

“Cô ấy cũng giống Conan,” Shinichi mơ hồ nói. “Cô đã cố đầu độc bản thân mình với nghiên cứu của mẹ nhưng kết quả lại hoàn toàn khác biệt.”

Gương mặt kia thoáng lên sự hiểu biết ngay lập tức. “Em chắc chứ?”

“Tất nhiên rồi,” Shinichi nói. “Em đã chăm sóc cho cô ấy.” Cậu gãi cổ. “Hoặc cũng nên nói là cô ấy đã chăm sóc cho em.” Cậu nhìn xuống đồng hồ mình. Còn năm mươi phút. “Kanami đã cài bom ở nhà Mori. Em cần phải đi…” “Ừ,” Akemi đồng ý. “Nhưng chị sẽ đi tìm em, cho dù sau này em cần phải tránh đi đâu đó.” Cô ấy rời đi, để lại Takagi đỡ Chianti lên cánh tay và đưa cô ta về lại sân bay.

“Còn có một vài thứ khác mà em nghĩ chị nên biết,” Shinichi nói, tiếng bước chân của Akemi dừng lại. “Kir và Bourbon là NOC. CIA và Cảnh sát mật của Nhật Bản.” Akemi bất ngờ ngoảnh đầu lại. “Còn Rye… anh ấy cũng chưa chết.” Nghe tới đó, chiếc túi trên vai cô đã muốn rớt xuống, nhưng cô giữ chúng lại. Nếu trong trường hợp khác, có lẽ Shinichi đã cười toe toét vì biểu cảm quá giống Haibara đó có của cô.

“Nếu vậy, chị cũng có thông tin dành cho em, Kudo,” cô tiếp lời. “Chị đã điều tra ra được Rum có một vị trí khá cao trong lực lượng cảnh sát Nhật Bản. Hãy cẩn thận với từng kế hoạch của mình.” Bàn tay trong túi của Shinichi khẽ khàng siết chặt.

“Cảm ơn,” cậu nói. “Vì điều đó, và cũng vì…” Cậu ngước mắt nhìn Takagi. “Vì những lời cảnh cáo khác.”

Akami gật đầu. “Không có gì. Và…” Cô chần chừ. “Có thể đừng nói cho Shiho biết về chuyện của chị không? Chị không thể…”

Shinichi hiểu. “Được,” cậu đồng ý. Và cô rời đi.

“Kudo…” Giữa không khí chợt đột nhiên yên lặng, Takagi lên tiếng. “Tổ chức? Chất độc?”

“Bây giờ em không có thời gian để giải thích anh Takagi,” Shinichi đeo kính. “Có lẽ vào một thời điểm nào khác đi.” “Được, anh đã đặt sẵn lịch hẹn rồi đấy,”

Tiếng chuông điện thoại của Shinichi vang lên.

Cậu trả lời ngay lập tức. Là Kid. “Chúng ta có một vài rắc rối đây thám tử,” anh nói, vẫn dùng giọng của Katsumi. Đồng nghĩa với việc anh không phải ở một mình. “Kanami đã lắp đặt cầu thang ở văn phòng thám tử Mori bằng kíp nổ cấp hai và cấp ba. Chỉ cần có người đi lên cũng sẽ khiến mọi thứ nổ bay lên trời đấy. Họ đã sơ tán những người ở trong Poirot, nhưng không có cách nào để đưa ông chú và cô nàng kia ra ngoài, thậm chí họ còn không có khả năng đi vào để quan sát. Đội gỡ bom hiện đang tiến hành vô hiệu hóa kíp nổ cấp hai và cấp ba, nhưng họ sẽ cần ít nhất ba mươi phút nữa.”

“Mẹ kiếp,” Shinichi mắng. “Em sẽ tới đó ngay.”

------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

116 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page