Khi cả hai hạ cánh ở Narita, Shinichi đeo lên vai chiếc balo của cậu và Kid, mặc kệ sự kháng cự của Kid trong lúc cả hai rời chiếc máy bay.
“Anh đang bị thương,” Shinichi nói. “Em cũng không phản kháng lại việc anh mang đồ đạc cho em khi em bị ốm.”
“Đúng là không,” Kid có hơi hờn dỗi, nhưng có vẻ anh vẫn chấp nhận lời giải thích đó. “Chúng ta sẽ bắt taxi à?”
“Em định gọi cho Tiến sĩ Agasa tới đón chúng ta. Đáng lý em đã gọi rồi, nhưng em không chắc liệu anh có muốn hóa trang hay không.” Khi thấy đôi lông mày nhướng lên của Kid, Shinichi giải thích. “Em đi tới Pháp vì lý do đặc biệt. Và khi ông ấy tới đây, ông ấy sẽ đưa Haibara theo, em muốn họ biết người đã đồng hành cùng em là ai.”
Kid mím môi suy nghĩ. “Em nói là em định thông báo với họ về việc…” Anh chỉ tay về mình, rồi lại tới Shinichi.
Cậu điều chỉnh lại cặp của Kid ở trên vai. “Ừ, về bản thân em và cả Kuroba Kaito. Không phải chỉ mỗi bản thân em và… một ai đó khác. Những thứ khác, anh mới là người quyết định có muốn chia sẻ nó hay không, không phải em.”
Kid thở hắt ra, dùng vai đẩy nhẹ Shinichi, cố gắng cẩn thận không tác động quá nhiều tới vết thương. “Thám tử, với một người cứ khăng khăng việc mình không hề lãng mạn, em chắc chắn biết cách khiến người khác đột nhiên rung động vì em.”
Shinichi mấp máy môi. Kid mỉm cười toe toét với cậu, trước khi kéo cậu về phía chiếc ghế nằm phía trước biển thông báo. “Anh cần phải thay đổi một chút.”
“Anh có mang theo cái gì sao?”
“Chờ anh tầm mười phút,” Kid hứa, tiếp đó chộp lấy chiếc túi vải của mình và biến mất, để lại một Shinichi nhìn chằm chằm và khoảng không mà anh đã đứng với đôi mắt mở to. Shinichi phải liên tục tự nhủ rằng mỗi khi Kid muốn, anh đều có thể biến mất một cách dễ dàng.
Cậu ngồi xuống một chiếc ghế trong lúc chờ đợi và lôi chiếc điện thoại ra, ấn mở nguồn và chờ nó hoạt động. Cậu nhanh chóng nhắn tin cho bác Agasa, sân bay, rồi tiếp đó nhắn một tin nhắn dài lan man kiểu Caesar cho Heiji, kể về những gì mình dự định làm khi quay về Nhật Bản. Cậu không chắc Heiji đã quay lại Osaka chưa, nhưng dù sao đi nữa, Heiji có quyền truy cập vào những thông tin mà Shinichi không được phép biết. Nếu không cậu ấy cũng có thể hỏi Osaki-
“Một mình sao, Kudo Shinichi? Khi Aimee Durand tỉnh dậy, cô ta nói với tôi việc cậu đã đi cùng một người bạn.”
Shinichi ngước lên và nhìn thấy Kanami đang đứng trước mặt với chiếc túi xách và đôi giày hiệu đắt tiền. Bà ta đút tay vào túi áo khoác, có một chút đồ vật nhô ra vừa đủ để Shinichi nhận ra một khẩu súng.
Cậu kiểm tra mũ đội để đảm bảo nó vẫn che khuất hầu hết gương mặt mình. “Chúng ta đang ở sân bay.”
“Tôi có súng, và một vài người bạn.” Một cái liếc mắt xung quanh và Shinichi có thể đánh dấu ít nhất ba người đang rải rác ở những cửa hàng đối diện cậu: một ở tại quầy cà phê, một ở tiệm burger, và một đứng cạnh quầy đổi tiền. “Vậy là cậu sẽ đi với tôi?” Ánh mắt cô ta hạ xuống cái balo bên cạnh chân cậu. “Cậu và cả Pandora.”
“Tôi không có Pandora,” Shinichi nói dối. “Và nếu như bà nghĩ tôi định đấu tay không với bà thì, bà nên suy nghĩ lại rồi đấy. Tôi sẽ không đi với bà.”
“Oh, cậu sẽ phải đi với tôi thôi,” bà ta nói. “Nếu không, trong vòng một giờ nữa thôi, toàn bộ văn phòng thám tử Mori sẽ bị thổi bay, mà tôi có một chút nhắc nhở cho cậu về việc Mouri Ran đang ở nhà đấy.”
Shinichi kinh hoàng nhìn bà ta. “Làm cách nào mà bà…”
“Thì cũng dễ mà, chỉ cần túm lấy một ai đó và hỏi thì sẽ có câu trả lời về việc cô nhóc ấy là bạn gái của cậu, đặc biệt là từ khi tôi nhận ra việc cậu và thằng nhóc ồn ào Edogawa kia có mối liên hệ.”
Tay Shinichi đặt lên chiếc đồng hồ, cậu có thể bắn nó, nhưng nếu như có nhiều kẻ chực chờ xung quanh như vậy… “Tại sao tôi phải đi với bà?”
“Tôi vẫn có thể giữ lại thân phận này, miễn là tôi không giết ai đó quá lộ liễu. Nên là, tôi, cậu và Pandora sẽ đi cùng nhau một chuyến.” Ánh mắt kia tràn đầy sự tính toán, cả cái cách mà bà ta nhìn cậu, đó là thứ mà kẻ này chưa bao giờ dám làm khi cậu còn là Conan. “Rồi cậu sẽ chết mà thôi, nhưng tôi sẽ nói cho cậu vị trí chính xác của quả bom và cả mật mã để vô hiệu hóa nó trước khi cậu chết. Dùng thứ quan trọng nhất đối với cậu để đổi lấy thứ quan trọng nhất với tôi.”
“Tôi vẫn phải nói tôi không có thứ đó,” Shinichi lên tiếng. “Bà còn chẳng có bất kỳ chắc chắn về việc liệu tôi có phá hủy nó hay đã đưa thứ đó cho Vermouth.”
Đôi mắt kia lóe lên. “Vermouth sẽ không lấy nó, đặc biệt là khi Gin và Rum lại luôn theo sát cô ta đến như vậy. Đồng thời, cô ta cũng sẽ không để cậu phá hủy nó. Vermouth tội nghiệp. Tôi nghe nói cô ta đã từng là một cô gái tốt bụng.”
“Kanami-san?” Âm thanh tò mò có chút thích thú của Takagi cắt ngang đi bầu không khí căng thẳng. Cả hai cùng nhìn về phía anh. Takagi đang ngồi ở một cái bàn nhỏ dành cho hai người ở quán cà phê cùng với Sato, cả hai đều mặc áo khoác dày cùng với một đống hành lý xếp xung quanh. Hokkaido. Ánh mắt anh chuyển sang người cậu, tiếp đó đôi mắt đó mở to. “Cậu là…”
Đột nhiên, Shinichi chợt nhớ tới việc mình vẫn còn đeo kính, là kính của Conan. Mắt cậu mở to để đáp lời, vì cậu biết Takagi sẽ không bỏ mặc sự giống nhau đến kỳ lạ này.
Không giống như suy nghĩ của cậu, ánh mắt Takagi rơi xuống phần phủ xuống kỳ lạ ở chiếc áo khoác của Kanami, tới phần màu xám đen của khẩu súng. Tiếng hít mạnh của anh khiến Sato phải nhìn sang, và khi bắt gặp gương mặt Kanami, cô đã phản ứng ngay lập tức.
“Cảnh sát đây! Mau giơ hai tay lên, bà Kanami.” Sato lao qua bàn và rút súng của mình ra, mặc kệ cốc cà phê văng tung tóe trên sàn nhà và dính vào Takagi, người đang do dự đặt tay lên khẩu súng bên hông mình vì biết rằng so với anh, khả năng bắn súng của Sato cao hơn nhiều.
“Chết tiệt,” Kanami gầm gừ, rút súng chĩa thẳng vào Shinichi và búng ngón tay ra hiệu cho đồng bọn của mình hành động. Có bốn người. Với khả năng nhận thức tình huống rất tốt của mình, Kid chắc chắn sẽ không nhầm lẫn cậu với những người khác.
Cho dù vẫn còn bị thương, khả năng chiến đấu của Kid cũng không thể xem thường.
Sato và Takagi bị hai người đàn ông giữ lại, và có vẻ như bọn họ sẽ không thể tự mình thoát thân. Bản thân Shinichi thì bị khẩu súng kia chĩa thẳng vào đầu. Nếu phải tính, đây chắc phải là lần thứ một trăm trong vòng ba ngày cậu bị cái thứ sắt thép này uy hiếp mạng sống mình. Có lẽ cậu sẽ nói việc này đã bắt đầu trở nên nhàm chán nếu đó không phải là thứ mà Kid sẽ phán xét.
Shinichi vẫn đang đối mặt với nguy hiểm, nhưng đó chỉ là khoảng thời gian cho tới khi một lá bài sắc bén bay thẳng về hướng Kanami và đủ khiến bà ta phân tâm để Shinichi có thể hành động. Cậu nhanh chóng đẩy bà ta xuống và thô bạo đá khẩu súng ra khỏi tay người phụ nữ. Bà ta thét lên đau đớn, nhưng Shinichi đã nhanh chóng rời đi khỏi đó, chiếc mũ rơi xuống đất khi cậu nhảy người tới để đâm vào tên đàn ông đang giữ Sato. Chỉ cần như vậy thì cô ấy sẽ đủ khả năng để tự giải thoát cho bản thân mình. Sau đó, cô nàng nhanh chóng quay sang hạ gục kẻ đang giữ lấy Takagi nhưng lại nhận ra việc cả hai đã bị đo ván cùng với một vài lá bài bọc viền thép nằm xung quanh.
Kid, người đã hóa trang thành Katsumi với mái tóc dài màu vàng rơi rớt trên vai, lung lay cầm lấy khẩu súng bắn bài.
“Em tưởng nó bị hư rồi?” Shinichi thắc mắc.
Kid nhếch đôi môi bóng màu hồng của mình với cậu. “Một người luôn luôn phải có thứ dự phòng. Đặc biệt là khi họ đi ra ngoài với một cái nam châm hút rắc rối giống như em.”
Sato chĩa súng vào Kanami, ngay cả khi cô nàng nhìn bà ta với vẻ khó có thể tin tưởng đây là cùng một người từ hiện trường vụ giết người.
Nhưng Kanami chẳng có vẻ gì là đã bị đánh bại cả. Và Shinichi biết lý do tại sao. “Nói cho tôi biết vị trí bà giấu quả bom.”
Takagi hít mạnh. “Bom?”
“Tôi sẽ không để cho bà giết Ran,” Shinichi nói, khuỵu một gối xuống để nhìn thẳng vào mặt bà ta khi Kid phát ra một tiếng thở hổn hển. “Nói cho tôi biết quả bom đang ở đâu và mật mã để hủy bỏ nó.”
“Không,” bà ta chế nhạo, “sẽ không có chuyện đó đâu. Nhưng yên tâm đi Kudo, chúng tôi sẽ làm việc này nhẹ nhàng hết mức có thể, nhưng bây giờ-” Kanami đột ngột ngừng lại, đôi mắt kia trở nên trống rỗng, nhưng chờ cho tới khi máu bắt đầu tóe ra Shinichi mới nhận ra việc bà ta đã bị bắn.
“Mẹ kiếp!” Shinichi gầm lên, nhưng chỉ tốn một chút thời gian để tiếp tục tính toán lại quỹ đạo cho những bước tiếp theo. Cậu tập trung về hướng tay bắn tỉa, chỉ là khi nhận ra cô ta, bụng cậu thắt lại. Chianti. Shinichi quay sang nói với Sato và Takagi. “Bà ta đã đặt bom đâu đó trong tòa nhà văn phòng thám tử. Mau sóng sơ tán quán cà phê và văn phòng Mori và tìm quả bom nếu cô có thể.”
Cậu điên cuồng nhìn về phía Kid, ánh mắt mở to với hy vọng truyền đạt lời nói anh đang bị thương nên hãy ở yên đó! rồi lao thẳng về phía thang cuốn.
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Tiếp ad ới , hóng hóng hóng