“Tôi hiểu rồi,” Hakuba quan sát Shinichi thật cẩn thận, có lẽ cậu ta đang đánh giá lại cậu. “Nhưng tại sao cậu lại nói với tôi chuyện này?”
“Thì…” Shinichi bất giác liếc sang Kid. “Nếu không, có thể cậu sẽ bị thương.”
Hakuba chú ý tới điều đó, và vẻ mặt kia trở nên trầm ngâm pha một chút tò mò. “Tôi đoán mình có nhiều bạn hơn tôi tưởng.”
“Không có ai thích cậu đâu, Hakuba,” Kid phản bác ngay lập tức, cơ thể hơi lùi ra sau khi Hakuba bước qua người anh để lấy điện thoại.
Cậu ta bấm số một cách nhanh nhẹn, và chỉ vài giây sau đó, có tiếng người nhấc máy. “Điều thêm một cảnh sát nữa tới quan sát Marc Arbogast. Còn nữa, tôi cần anh điều tra một bệnh nhân tên Durand.”
Nụ cười của Kid nở trên môi trong lúc Shinichi hít sâu một hơi. Suy nghĩ của cậu trôi dạt về lại Nhật Bản. Dù gì thì đó cũng là nơi có Kanami, cùng với mọi người và những thứ khác đang chờ đợi cậu, nên đó mới là nơi Shinichi phải tới để có thể tiếp cận vụ án này và đảm bảo…
Đảm bảo việc Kid sẽ an toàn, giống như Shinichi đã từng hứa với anh về việc bản thân sẽ an toàn khi ngày đầu thu đó vừa xuất hiện.
***
Họ lên chuyến bay tới Narita với mỗi người một chiếc balo mới, bộ quần áo mới và đôi giày mới, những thứ khác đã bị vứt vào mỗi thùng rác khác nhau ở sân bay trong vài giờ trước khi chuyến bay khởi hành.
Kid cực kỳ lo lắng khi cả hai chờ đợi để đi qua cửa an ninh. Anh ngồi đó, tựa đầu vào vai Shinichi và nhấm nháp một cách miễn cưỡng miếng bánh sandwich. Shinichi thì thư giãn hơn, cậu chỉ đơn giản quan sát máy bay cất cánh rồi lại hạ cánh qua những ô cửa sổ khổng lồ và thỉnh thoảng nghịch vành chiếc mũ mà mình đang đội, thứ giúp cậu che đi gương mặt khỏi những hành khách Nhật Bản đề phòng trường hợp họ nhận ra mình. Là mũ của Heiji, lúc này nó vừa với đầu cậu hơn rất nhiều so với lần trước cậu ấy đưa nó cho nhóc Conan.
Mái tóc mềm mại của Kid chọc vào khiến mặt cậu nhột nhột, nhưng đồng thời nó cũng giúp suy nghĩ của Shinichi không lang thang tới những đầu mối đang chờ họ ở đầu bên kia của chuyến bay này.
Pandora không tạo ra quá nhiều rắc rối mà họ không thể giải quyết ở cửa an ninh. “Là món quà cho mẹ tôi,” Shinichi giải thích với đơn vị an ninh vận tải Hoa Kỳ. “Một bản sao.” Cậu viết xuống con số ước tính khoảng 12.000 yên trên tờ khai hải quan của mình và nhếch miệng với Kid, tiếp đó khi máy bay cất cánh, Shinichi để nó ở dưới ghế ngồi của mình trước sự sửng sốt của tiếp viên hàng không hãng SKY JAPAN.
Trong suốt chuyến bay kéo dài 12 giờ, Kid đã kéo tay vịn giữa hai ghế lên rồi gục đầu vào lòng Shinichi, nghiêng người để cẩn thận tránh đi vết thương. Cậu tựa đầu vào cửa sổ và lơ đãng luồn những ngón tay vào mái tóc mềm mại, rối bù của Kid.
Tiếng thở dài của Kid chợt vang lên. Shinichi cúi đầu xuống nhìn Kid, quan sát hết mọi tình trạng hiện tại của anh: buồn ngủ, cơ thể đau nhức, đôi môi không đều đặn cong nhẹ lên như một cái cau mày mơ hồ, rồi lại so sánh với chuyến tàu đi tới Osaka, khi Kid đã làm những hành động tương tự như vậy, chỉ có điều lúc đó Shinichi vẫn còn là một đứa trẻ và Kid thì đắm mình trong một mái tóc dài màu vàng. Shinichi nhận ra việc mình không thích Kid giống như thế này, hay là giống như lần đó, nhưng rõ ràng cậu rất thích chất tóc thật sự của Kid, và cả việc bản thân mình đã đủ lớn để trở thành một cái gối đầu có chất lượng.
“Quả nhiên là cầu thủ bóng đá, cơ đùi ấn tượng lắm,” Kid lầm bầm bằng tiếng anh như thể anh vừa đọc hết tâm trí cậu vậy, và Shinichi, như mọi lần, đỏ mặt vì lời nói đó, dù rằng không phải chưa từng xảy ra việc Kid liếm phần đùi trong của cậu trước đây, chỉ nghĩ tới điều đó chỉ khiến cả người Shinichi đỏ bừng hơn. “Còn nói một lời nào nữa,” Shinichi đáp lời, “em sẽ đạp anh thẳng vào cái ghế trước mặt chúng ta.”
“Thật độc ác,” đôi môi Kid mấp máy, nhưng rồi anh lại rúc mặt vào tay Shinichi giống như một chú cún con. Shinichi nuốt nước bọt, nhưng rồi cũng cào nhẹ móng tay lên da đầu Kid để xoa dịu mong muốn của người này.
Doanh nhân người Nhật ngồi cạnh họ cách một lối đi bất ngờ ho lên một tiếng. Shinichi ngước mắt lên khỏi sống mũi của Kid, nơi có chút sưng lên cho thấy đã từng bị gãy trước đó và nhìn ông ta.
Ông ta rõ ràng rất khó chịu, cứ liên tục ngó nghiêng giữa Kid và Shinichi, và một cách không tình nguyện, Shinichi khựng người lại. Kid quay đầu nhìn cậu, rồi chú ý thấy vị doanh nhân kia quay đầu ngay lập tức. Anh cắn cắn đôi môi mình và di chuyển để ngồi dậy, nhưng Shinichi lại tiếp tục nghịch tóc của anh, nói rõ việc mình không muốn anh đi bất kỳ đâu cả.
Đây là lần đầu tiên, Shinichi nhận ra, về việc mà cậu và Kid tương tác với nhau ở nơi công cộng lại nhận được sự không đồng tình. Nhưng mà, Kid, người đã ngoái đầu lại và nói với Shinichi về việc anh có thể chấp nhận mặc bất kỳ thứ gì, gương mặt còn tràn đầy vẻ phách lối, không cần thiết phải trở nên thấp thỏm như vậy. Shinichi không có thói quen phải đánh giá lại lần nữa bản thân mình.
“Mẹ của Ran cũng không thích việc công khai tình cảm,” Shinichi cẩn thận lựa chọn lời nói. Cậu tự hỏi không biết người đàn ông ngồi bên cạnh họ có nói tiếng Anh không. “Nó khá liên quan đến khoảng cách giữa các thế hệ.”
Kid liếc mắt quan sát cẩn thận cậu, nhưng đồng thời cũng dừng việc cố gắng trốn tránh khỏi Shinichi. “Nếu anh là Katsumi, ông ta sẽ không dùng ánh mắt đó nhìn chúng ta.” Anh thở dài. Shinichi có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng thông qua chiếc quần vải của mình. “Nhưng em cũng đã biết điều đó. Có thể em hơi vụng về trong giao tiếp, nhưng không đồng nghĩa việc em không biết gì cả.”
“Anh nghĩ em gặp trở ngại trong giao tiếp?” Shinichi chậc một tiếng. “Tên ngốc. Em chỉ là không quan tâm.”
Điều đó khiến Kid khựng lại. “Về chuyện gì?”
“Em từng thích việc trở thành trung tâm của sự chú ý, bởi vì khi mọi người ý thức được tài năng của em, điều đó đồng nghĩa với việc sẽ có nhiều cơ hội hơn để sử dụng nó. Nói là nói vậy, vẫn có lý do khiến mọi người nghĩ Kudo Shinichi là một tên khốn. Em không quan tâm về việc mọi người mong muốn hay mong chờ gì ở em. Đơn giản vì em không hứng thú với nó. Em chỉ quan tâm về việc ngăn chặn những vụ giết người xảy ra và sống cuộc đời mà em muốn sống.”
“Điều đó…” Kid nhe răng, có thể nói là vừa nhăn mặt vừa cười. “Anh không nghĩ mình đã từng gặp một ai khác có lối suy nghĩ tương tự như em.”
“Ngoại trừ bản thân anh,” Shinichi nói. “Anh cũng chẳng quan tâm nhiều đến ý kiến của người khác đến như vậy. Mỗi lần mà anh cảm giác khó chịu, đó đơn giản chỉ vì nghĩ em đang để ý tới điều đó. Việc đó sẽ không xảy ra, trừ khi… ừ thì, nếu đó là gia đình em. Anh biết em quan tâm về thứ gì không, đó chính là cách suy nghĩ của Ran, Haibara và Hattori.” Cậu vén nhẹ một lọn tóc và nhếch mép cười. “Giống cái cách mà anh quan tâm tới những gì mà Hakuba nghĩ vậy.”
“Liên quan gì tới Hakuba chứ,” Kid lên tiếng, nhưng nụ cười kia đã trở lại, sau đó anh đan ngón tay mình với Shinichi trong cái liếc nhìn khác thường của người đàn ông kia và rì rầm: “Anh rất vui khi được biết em, thám tử ~”.
Shinichi nhắm mắt lại, đơn giản vì không biết thứ gì đang xuất hiện trong đó, và cậu cũng không muốn Kid nhìn thấy được chúng. “Anh thật sự là cái gai trong mắt mà.”
“Nhưng mà em lại thích nó,” Kid đáp lời. Shinichi, vẫn dáng vẻ trưởng thành như bình thường, cố ý giật tóc Kid hơi mạnh và phớt lờ đi tiếng cười chế giễu của Kid.
“Em sẽ vứt anh ra khỏi cái máy bay này.” Cậu phớt lờ câu tiếp theo của Kid “cũng không phải lần đầu tiên” và nhắm mắt lại để cố gắng ngủ một giấc.
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
留言