Kid vươn tay với lấy điện thoại.
“Hakuba?” Shinichi ngồi dậy để lấy túi chườm đá khác khi thấy Kid co rúm người lại vì động phải vết thương trên xương sườn mình.
“Chúng ta nên kiểm tra xem chuyện gì đã xảy ra với Marc Arbogast,” Kid rì rầm đáp lời. “Vụ án của Hakuba là thứ cuối cùng chúng ta cần phải giải quyết ở Paris.”
“Chúng ta cũng cần đảm bảo cậu ta không vô tình vấp phải bất cứ điều gì quá quan trọng,” Shinichi đồng ý. “Nhưng anh thật sự ổn…"
“Xương sườn của anh chỉ bị nứt, chưa tới mức gãy.” Đôi môi anh nhướng lên một bên. “Anh hoàn toàn có thể từ tốn đi tới trạm cảnh sát.” Anh nhún vai. “Nhưng trong lần hẹn tiếp theo của chúng ta, cũng nên đảm bảo việc không có bất kỳ viên cảnh sát nào lại chen vào.”
“Không phải anh đang dần trở nên khó tính rồi sao?” Shinichi lôi mấy viên đá từ trong tủ lạnh mini và bỏ nó vào trong túi zip cùng với những viên đang dần tan chảy. Nước mát sẽ làm cho vết thương dịu đi. “Em không chắc liệu mình đã từng có một hẹn thật sự chưa, trừ khi anh tính cả lần Tropical Land. Em chẳng biết nó nên diễn ra như thế nào, dù gì em cũng không có nhiều hứng thú về nó cho lắm.”
“Anh nghĩ chúng ta sẽ tìm ra sớm thôi,” Kid nói. “Có muốn thử đột nhập vào viện bảo tàng không?”
“Chắc chắn là không,” Shinichi đáp lời ngay lập tức trong lúc đưa túi đá qua. Kid bật cười và nhận lấy nó. “Anh không ngồi yên được một chút nào hay sao?”
“Ah, vậy anh phải làm gì trong thời gian rảnh nếu không cần tìm kiếm Pandora nữa?” Kid thở dài, nụ cười phai nhạt đi. “Anh đoán là mình không còn lời bào chữa nào để cứ tiếp tục tiến hành mấy vụ trộm.”
“Mấy vụ trộm đó là cả một sự lãng phí về nguồn lực, thời gian và công sức của sở cảnh sát,” Shinichi lên tiếng, và nụ cười kia của Kid nhạt đi trông thấy. Không hiểu sao nó lại khiến Shinichi cảm thấy kích thích. “Nhưng anh sẽ không còn là anh nếu không đi lãng phí thời gian của người khác. Em chắc anh sẽ nghĩ ra một vài lý do mới để tận hưởng niềm vui của mình.”
“Điều đó sẽ không làm phiền tới em sao?” Câu hỏi kia tiềm ẩn rất nhiều mục đích nên Shinichi đành phải xem xét từ nhiều góc độ. Cuối cùng, mọi thứ vẫn dẫn tới một sự thật: một phần của Kid sẽ mãi bồn chồn nếu không có sự hồi hộp của các cuộc săn lùng trong bộ áo cánh trắng với hàng đống cảnh sát theo sau và cả những người hâm mộ hò hét khi anh bay lượn trên bầu trời đêm. Và Shinichi thừa nhận việc mình đang nói dối nếu bảo rằng không thích khía cạnh đó của Kid, cũng giống với sự đồng hành thầm lặng của anh trong công viên mỗi khi cậu buồn hay lời trêu chọc ấm áp trong lớp son bóng, chiếc váy ngắn cùng con hạc giấy được gấp từ vỏ kẹo socola sau giờ học.
“Không phải hai ngày trước em đã cho anh một chứng cứ ngoại phạm dài hạn rồi sao?” Shinichi nhẹ giọng đáp lời. “Bên cạnh đó, anh cũng đã thực hiện rất nhiều vụ trộm dù biết rằng nó không phải là Pandora. Ví như kho báu của Ryoma.” Shinichi nuốt nước bọt. “Đừng nói với em, Kaito Kid sẽ để cho mọi người trên toàn thế giới đi mua những cái bình giả của thời nhà Minh.”
“Có lẽ,” Kid mỉm cười rạng rỡ với cậu. “Em sẽ không bao giờ biết được khi nào bản thân sẽ phải hạ gục một tên ngốc suốt ngày vung súng chĩa vào đầu mình. Cũng sẽ là một điều đáng tiếc nếu không có sẵn những bản sao suốt ngày lượn lờ bên ngoài đó.”
Shinichi mở miệng tính trả lời, nhưng ở đầu dây bên kia có người đã nhấc cuộc gọi. Giọng của Kid thay đổi hoàn toàn, nó biến thành thứ gì đó cao hơn và nữ tính hơn. Anh nói nhanh bằng Tiếng Pháp, và tất cả những gì mà Shinichi nghe ra được chỉ là tên của Hakuba khi được nhắc đến vài lần.
Kid quấn một lọn tóc quanh ngón tay trong lúc trò chuyện, dù vậy ánh mắt kia vẫn dõi theo Shinichi trong lúc bản thân đang tán tỉnh kẻ nào đó bên đầu kia điện thoại với những câu hỏi ngập ngừng và sự ngượng ngùng giả tạo.
“Hakuba và Arbogast đang ở cùng một khách sạn,” Kid nói. “Dù rằng ở bên kia thành phố.”
“Có phải anh vừa mới quyến rũ một sĩ quan cảnh sát Paris để lấy thông tin không?” Shinichi hỏi. Kid không một chút ăn năn liếc nhìn cậu, mọi thứ trên gương mặt kia đều đang nói với Shinichi việc một màn biểu diễn sắp được diễn ra, và cậu nên quan sát nó kỹ lưỡng.
“Ghen sao?” Đôi mắt kia chớp chớp. “Em không cần phải vậy đâu. Anh đã chọn em từ trước rồi.”
Tim Shinichi đập quá mãnh liệt trong lồng ngực cậu. Một cảm giác thật lạ lẫm và theo mặt giải phẫu là hầu như không thể nào. Nhưng Shinichi vẫn giơ tay lên kiểm tra để đề phòng trường hợp. “Em đã quá quen với mấy hành động biến thái của anh,” cuối cùng cậu nói, biết rằng anh sẽ hiểu được ẩn ý của cậu.
***
“Tôi tưởng cậu đang đi chơi,” là câu đầu tiên mà Hakuba nói khi cậu ta mở cánh cửa khách sạn ra. Dù vậy cậu ta vẫn đứng sang một bên, không tiếng động mà ra dấu mời họ vào. “Làm cách nào mà cậu tìm thấy tôi?”
“Kaito tìm thấy cậu,” Shinichi nói. “Bằng ảo thuật, nếu tôi phải nói.”
“Vậy là ảo thuật cũng đã đem cậu quay trở lại Paris?” Hakuba rõ ràng rất mệt mỏi, quầng thâm mắt sẫm màu cùng với tơ mắt giăng đầy trong đôi mắt kia. Tivi của cậu ta đang bật, là hình ảnh lâu đài Arbogast bị đốt cháy cùng lớp với tuyết màu tro bao phủ đống đổ nát. “Tôi ghét ảo thuật.”
“Xe ô tô đã mang chúng tôi quay trở lại Paris,” Kid nói.
“Một cái xe xấu xí,” Shinichi lầm bầm. Kid cười khúc khích kéo cậu đi vào phòng.
“Nhưng điều gì khiến cậu quay quay trở lại?” Hakuba phủi thẳng những nếp nhăn trên chiếc áo vest của mình để chỉnh trang lại vẻ ngoài nhàu nhĩ trước khi chớp mắt ngạc nhiên trước cách Kid nắm tay Shinichi. “Cậu không thể ở một mình được hay sao?”
“Chúng tôi đi leo núi,” Kid vui vẻ trả lời, và khi cửa phòng khách sạn đóng lại, anh nhìn thẳng về phía Hakuba. “Tôi gặp một chút tai nạn và xương sườn của tôi đã bị nứt.”
Đôi mắt kia mở to, và cậu ta lập tức nhìn về phía Shinichi để kiểm chứng, điều mà đã khiến Kid phải phổng má và đảo mắt. Cảm giác vẫn thú vị như vậy khi nhìn thấy một khía cạnh cực kỳ trẻ con mà anh dành cho Hakuba, giống với cái cách mà cậu vẫn luôn đóng vai Conan với Ran.
“Nếu vậy, không phải bây giờ cậu nên nghỉ ngơi sao? Không cần phô trương bản thân cứng rắn như thế đâu Kuroba.”
“Tôi không có phô trương,” Kid vặn lại. “Chỉ là khi ở gần cậu, tôi mới cảm thấy bản thân mình thật siêu việt.”
“Tôi sẽ đưa anh ấy tới bệnh viện,” Shinichi thích thú ngắt lời. “Nhưng chắc chắn là phải chăm sóc phần xương bị thương đó rồi.” Cậu nhún vai, cuối cùng mới nhìn vào mắt Hakuba. “Vụ án của cậu như thế nào rồi?”
“Chúng tôi có một tên tù nhân mới. Trùng hợp thay, kẻ đó lại giống y hệt bức vẽ của cảnh sát về tên sát nhân trong vụ án của Shimamoto.” Lông mày cậu ta nhíu lại. “Kudo-kun…”
“Oh, cậu đã nhận được quà của chúng tôi rồi à!” Kid vô tư cười toe toét với Hakuba trong lúc đi quanh phòng, vừa ngâm nga vừa kiểm tra điện thoại của Hakuba, ngón tay sốt rột gõ vào ốp điện thoại. “Ông ta đi theo chúng tôi từ trạm cảnh sát và đã cố tấn công Shinichi để lấy thông tin về Marc Arbogast.”
“Bớt đi lung tung trong phòng tôi đi Kuroba,” Hakuba gắt lại với anh. “Tốt nhất là cậu không để lại bất kỳ món ảo thuật kỳ quái nào của mình xung quanh đây đấy.”
“Không may là lúc này tôi chẳng có thứ gì thú vị ở đây cả. Đáng tiếc thật đó, vì tôi luôn cảm thấy cậu dễ chịu hơn khi gương mặt cậu chuyển thành màu xanh rực rỡ.”
Shinichi hắng giọng sau tiếng thở dài thiếu kiên nhẫn của Hakuba, thứ đã nói lên cậu ta chịu đựng quá đủ rồi. “Tôi hy vọng cậu có thể điều động người nào đó bảo vệ 24/24 cho Arbogast. Có những người ngoài kia thực sự đang đuổi theo ông ta. Tôi đoán là cùng nhóm người đã loại bỏ những người bạn của ông ta.” Kid bắt gặp ánh mắt của Shinichi, anh lắc đầu. Không có máy nghe lén ở đây. “Ông ta từng thừa nhận việc mình có liên hệ với nhóm người đó. Cậu có thể muốn tìm hiểu người phụ nữ tên Durand đã được đưa vào bệnh viện ngày hôm qua sau khi được đón ở đường số A75.”
“Durand.” Hakuba bước từng bước lớn về phía giường, nơi để những tập hồ sơ đang được mở ra phủ kín hết tấm nệm, chỉ còn một chỗ nhỏ ở giữa nơi mà Shinichi đoán cậu ta đã dùng để ngủ trưa. “Tôi đã nhìn thấy cái tên đó trước đây…” “Gia đình họ là những người bạn cũ,” Kid không chút để ý nói. Anh từ bỏ việc xem xét khu vực sinh hoạt của Hakuba và vòng qua chiếc giường để tới gần chỗ Shinichi hơn. “Không có ai giết Arbogast trong lúc chúng tôi đi vắng chứ?”
“Arbogast vẫn ổn. Ông ấy đã được tại ngoại từ hai hôm trước và đang đăng ký ở tại khách sạn này. Chúng tôi có cho người để mắt tới ông ấy.” Hakuba thở dài nặng nề. “Cậu biết nhiều hơn những gì mà cậu kể với tôi, Kudo-kun.”
“Từng có lời đồn,” Kid nhẹ nhàng nói, thu hút toàn bộ sự chú ý của Hakuba vào sự sắc sảo đó. “về việc Kudo Shinichi đã chết, hoặc đã lẩn trốn gần ba năm.”
Trước cái nhăn mặt của Hakuba, Shinichi nói thêm: “Tôi nghe còn nghe nói việc cậu ấy đã tiếp cận quá gần tới một tổ chức và bọn chúng quyết định ám sát cậu ta, đe dọa bạn bè và gia đình cậu ấy.”
“Và cậu ấy buộc phải hoạt động bí mật,” anh tiếp tục , âm giọng nhẹ một cách kỳ lạ khiến cho đôi môi của Hakuba hơi chùng xuống. “Cùng việc hợp tác với FBI và CIA trong khi cố gắng loại bỏ tổ chức đó.”
“Tất nhiên, toàn bộ chỉ là một lời đồn,” Shinichi nhìn ra ngoài cửa sổ. “Nhưng Kaito đã kiểm tra xem liệu phòng cậu có thiết bị nghe lén nào hay không, vì dù gì thì mọi lời đồn đều có một chút sự thật trong đó.” Cậu quay lại Hakuba, người đang nhìn chằm chằm giữa Kid và Shinichi trong nỗi kinh hoàng. “Cậu hiểu ý tôi chứ?”
“Cậu muốn tôi dừng theo đuổi vụ án này,” Hakuba nói, cố gắng phớt lờ đi nỗi sợ hãi, đôi môi cong xuống với vẻ bướng bỉnh chỉ có chút dịu đi vì phép lịch sự ngột ngạt hằng ngày.
Shinichi gãi má.
“Không,” cậu nói, “cậu nên làm mọi điều có thể với vụ án này, bởi vì sẽ chỉ là ngụy biện khi tôi bảo cậu hãy làm điều ngược lại. Chỉ là hãy cẩn thận, và biết rõ thứ mà cậu có thể sẽ phải đối đầu. Đừng đi đâu một mình. Cũng đừng đào vào quá sâu nếu cậu không chuẩn bị sẵn trước một lối ra hay biện pháp phòng bị nào khác.” Thật kỳ lạ khi lặp lại những bài học trước đây của Haibara dành cho mình với người khác. “Và đừng lãng phí thời gian tìm kiếm những thứ mà tôi đã tìm ra được.”
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comentarios