top of page
Moonlightl

Chương 150

Updated: May 30, 2023

Bàn tay Kid bất động trên bả vai của Shinichi. Dường như anh có thể cảm nhận được nhịp đập của cậu giống cái cách mà Shinichi đã cảm nhận anh như vừa mới đây.

“Dù vậy, có vẻ nó là tin khá tốt với anh,” Kid nói, âm giọng cố tình nhẹ nhàng, “vì anh đã từng nói mình dị ứng với sự im lặng.”

Một thứ gì đó bên trong Shinichi, thứ đã từng thống khổ sau khi nhìn thấy những vết bầm tím trên người Kid, thứ liên tục nhắc cậu nhớ đến sự trống rỗng xám xịt mà bản thân cảm thấy sau khi Takeuchi hoàn thành xong bản hành quyết của anh ta, đã được nhẹ nhàng vỗ về ngay lập tức. Cậu run rẩy thở hắt ra, sau đó mỉm cười.

“Tin được sao,” cậu đáp lời. Kid bật cười, thật cẩn thận, thật rón rén. Shinichi lướt tay qua đầu gối Kid và trượt dọc nó theo làn da mềm mại ở phần đùi trong của anh. “Anh? Ồn ào?”

Kid định vặn lại, nhưng ánh mắt anh chuyển từ Shinichi sang chiếc tivi phát sáng, nơi có một chiếc trực thăng đang ghi lại cảnh lâu đài cháy rụi. Không còn gì ngoài đống đổ nát, gần như tất cả bằng chứng đã bị cháy tới không còn gì. Những thi thể bên trong buộc phải dựa vào hồ sơ nha khoa để nhận diện. Điều đó, cùng với chiếc Lamborghini đã chết máy, sẽ xóa bỏ hoàn toàn những gì kết nối họ với hiện trường vụ án, miễn là Durand cùng với vị đồng hành giống Maison Rouge kia không mô tả quá chi tiết về họ.

“Họ nghĩ đó là một vụ cháy xảy ra đột ngột,” Kid lên tiếng sau khi lắng nghe được một lúc. “Nguyên nhân là do hệ thống dây điện lỗi thời.”

“Suy nghĩ đó sẽ thay đổi nếu họ tìm thấy chiếc Lamborghini.”

“Cũng phải tới mùa xuân chiếc xe đó mới bị tìm thấy.” Kid rũ mái tóc ướt đẫm của mình ra khỏi mắt. “Lễ tốt nghiệp của anh cũng được tổ chức vào mùa xuân.”

“Cảm giác thật kỳ lạ khi nghĩ về trường trung học.” Shinichi gõ nhẹ ngón tay mình trên đầu gối Kid. “Khi nghĩ tới việc đi tiếp. Dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng việc đặt chân lên Nhật Bản với tư cách là Kudo Shinichi một lần nữa mà không cần phải suy nghĩ khi nào thuốc sẽ hết hiệu lực…” Cậu thở dài. “Em cần phải nói chuyện với Bourbon. Và cả… anh Subaru.”

“Nhưng trước mắt,” Kid lên tiếng. “Điều đầu tiên em cần làm là đi tắm.”

“Sau đó thì sao?”

Kid ậm ừ, rút tay khỏi tấm lưng trần của Shinichi và để nó lên bàn tay mà nãy giờ Shinichi vẫn đặt trên đùi mình. “Sau đó,” anh cố tình nói, dùng tất cả sự xấu xa của một nhân vật tiêu biểu trong bộ đồ trắng đã luôn đánh cắp những viên ngọc, người đã đặt ra cho cậu hết thử thách này đến thử thách khác mà không cho phép được lùi bước, “chúng ta sẽ cùng tìm ra giải pháp cho việc làm thế nào mà Kudo Shinichi có thể bay ra khỏi Paris trong khi người bay vào lại là Edogawa Conan.”

Shinichi rên rỉ, tiếp đó đứng dậy để lấy túi đá cho Kid trước khi nó tan hết.

Bên ngoài, trời bắt đầu đổ tuyết.

“Cứ vậy ngọn lửa sẽ bị dập tắt sớm thôi,” Kid nhận xét, cả người cẩn thận dịch chuyển trên giường cho tới khi lưng chạm tới đầu giường, tiếp đó nhét sau cổ một chiếc gối trước khi duỗi lòng bàn tay ra. Shinichi thả hai viên thuốc vào tay anh và Kid cứ thế nuốt nó vào trong khi cậu ấn nhẹ viên đá vào bên hông người này.

“Ừ,” Shinichi đồng ý, vì biết rằng mọi thứ quan trọng đều đã bị đốt cháy thành tro bụi.

***

Cách di chuyển cứng nhắc của Kid thật sự rất bắt mắt, nguyên nhân rõ ràng là do cơn đau từ mấy cái xương sườn. Thế nên vào sáng ngày hôm sau, khi Shinichi lấy chìa khóa từ tủ đầu giường, Kid đã chẳng suy nghĩ tới việc móc nó lại trong quá trình trả phòng và để mặc Shinichi lái chiếc Clio trở về Paris.

Mặc dù nhắm mắt trong suốt quá trình di chuyển, Kid chắc chắn vẫn còn thức, những câu chữ líu ríu vẫn cứ tiếp diễn trong lúc anh chuyển từ câu chuyện này sang câu chuyện khác mà không theo bất kỳ trật tự nào. Những câu chuyện thật nhẹ nhàng mà trầm thấp, và mặc dù Shinichi không chú ý tới nội dung của câu chữ, cậu lại đắm chìm trong tông giọng kia. Giọng của Kid, âm giọng thật sự của người này, thật quá lộng lẫy và dễ chịu, thậm chí ngay cả khi anh đang lầm bầm về thứ gì đó như những quyển tiểu thuyết hư cấu của Ý từ kế kỷ XIX.

Họ bỏ đồ đạc về lại phòng khách sạn. Trong lúc Shinichi cắm sạc cho điện thoại của họ, Kid đã cẩn thận đặt Pandora vào két sắt của khách sạn sau khi tháo nó ra và thiết lập lại kết cấu bên trong, dễ dàng thay đổi mật mã và khiến chìa khóa chính của khách sạn trở nên vô dụng.

Shinichi quan sát cách anh thực hiện mọi thứ, đồng thời nối thêm dây vào đồng hồ bắn tiêm gây mê của mình. Cậu có mang theo hai cái, và nếu sử dụng sợi dây của đồng hồ này để thêm vào đồng hồ khác, nó sẽ vừa với cổ tay hiện tại.

Kid huýt sáo một tiếng khi kết thúc hành động phá hoại nhỏ bé của mình. Mật mã mới là 1846. Sau vài giây suy nghĩ, Shinichi bật cười.

“Sao Hải Vương?” Cậu thắc mắc. Kid nháy mắt với cậu, ngón tay uốn éo làm giãn các cơ căng cứng nãy giờ.

“Thám tử, chúng ta đang ở Paris,” anh nói. “Rất có thể anh đang đề cập tới buổi ra mắt của La Damnation de Faust*."

*Sự nguyền rủa của Faust

“Có thể liên tưởng, nhưng không phải. Anh sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để thêm kèm vào đó một câu bông đùa. Em hiểu anh.”

“Ừ,” anh lên tiếng, có điều gì đó trong cách nói kia, bên dưới vẻ tự mãn nhếch nhác chính là sự ngạc nhiên và hài lòng khiến Shinichi đỏ mặt. “Em chắc chắn hiểu anh mà.”

“Anh chắc là mình không chuẩn bị đưa ra một lời đùa nào nữa không?” Shinichi hơi lấp lửng trong câu nói của mình khi bắt gặp đôi mắt lấp lánh kia của Kid.

“Không, thám tử, anh không dám đâu,” Kid vén tóc ra khỏi mặt mình, một vài lọn mềm mại rũ xuống trước trán khi chúng luồn qua những ngón tay dài và xinh xắn của anh. “Tuy nhiên, nếu nhớ lại thì, không có quá nhiều người tự tin nói rằng họ hiểu anh.” Đôi mắt anh khép hờ khi vẻ mặt kia trở nên nghiêm túc. “Đặc biệt là những ngày gần đây, con số đó tổng cộng lại chắc chỉ có một.”

Shinichi làm ướt đôi môi mình, đồng thời cảm nhận hơi ấm quen thuộc đang không ngừng lan tỏa khắp lồng ngực.

“Anh cũng có suy xét tới số 1923,” Kid nói, sau một khoảng thời gian im lặng kéo dài giữa hai người. “‘Baal’ của Bertolt Brecht cũng đã được công chiếu. Nhưng khi xem xét có vẻ như sự tìm ra Sao Hải Vương có vẻ phù hợp hơn.” Anh đứng dậy, cẩn thận duỗi thẳng cánh tay mình. Cơ thể kia hơi khom người khi mát-xa một bên eo.

“Cùng năm đó, Lassell cũng đã tìm ra Triton.” Shinichi đeo đồng hồ lên, kiểm tra xem tính linh động của nó, cũng như khoảng trống để nhét vừa một ngón tay vào giữa dây và cổ tay. Cậu ngước lên nhìn Kid đang thích thú nhướn một bên mày. Shinichi nhún vai. “Em đã từng xem bộ phim tài liệu nói về hệ mặt trời của chúng ta cùng với Mitsuhiko. Nhưng em nghĩ là mình nhớ rõ về nó hơn là cậu ấy.”

“Cố gắng vượt qua người hùng của mình sao, thám tử?”

Kid bước ngang qua Shinichi và cậu cũng cẩn thận đi theo bước chân đó. “Vượt qua người hùng của mình?”

“Sherlock Holmes,” Kid trả lời. Anh cẩn thận ngồi xuống giường gần phía chiếc điện thoại. “Cuộc điều tra màu đỏ, chương số hai.” Anh nhếch môi với cậu. “Giới hạn của Sherlock Holmes.”

“Không có kiến thức về văn học, vật lý và thiên văn học.” Shinichi cười đáp lại. “Nhưng lại uyên thâm về hóa học.”

“Vậy mà em vẫn có mặt ở đây, Kudo Shinichi. Với sự khám phá ra ngày Sao Hải Vương đóng băng cùng với những câu thơ của Francois Villon.” Anh ngã người ra sau, cẩn thận đỡ lấy trọng lượng của mình bằng một tay. “Em có chơi violon không?”

“Có,” Shinichi thừa nhận. “Nhưng không phải theo hướng của một ca sĩ, mà là một nghệ sĩ violin với khả năng cảm âm hoàn hảo.”

“Kiếm?”

“Chỉ có bóng đá,” cậu trả lời. “Mọi tên trộm bóng đêm đều đọc Sherlock Holmes sao?”

“Chỉ khi họ phát triển mối quan tâm nhiều hơn là thoáng qua đối với một thám tử mô phỏng hoàn hảo theo ông ta.” Tóc của Kid lại rơi xuống mắt anh, nhưng lần này, Shinichi là người đã vén nó ra sau, lần theo vành tai của Kid cho tới khi anh dùng tay còn lại để gạt mấy sợi tóc khác đi. “Cái đồng hồ phiền phức đó của em gần mạch quá, thám tử.”

“Nhưng nó tốt hơn nhiều so với một quả bóng mà, không phải sao?”

“Chỉ khi chúng ta không rơi tự do từ một tòa nhà xuống,” Shinichi bật cười khi nhìn thấy anh bĩu môi. “Thật độc ác.”

“Anh đã từng chích điện em trong bóng tối để lấy trộm đi món trang sức có hình dạng giống con hươu cao cổ, nên em từ chối việc phải cảm thấy tội lỗi vì điều đó.”

“Oi, cứ nhận nó như một lời khen đi mà!” Kid hôn vào lòng bàn tay của Shinichi, đôi lông mày nhướng lên vẻ trêu chọc. “Anh chưa từng phải sử dụng nó cho mấy vị thám tử khác chỉ để kiếm đường chạy trốn thôi đâu đấy.”

------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

127 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page