Phần 7: Đa danh, đa diện
Họ ghé ngang qua một nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng ở Lozere để nghỉ qua đêm sau nửa tiếng lái chiếc Clio và để lại Lamborghini đã chết máy tại nơi đó. Kid gọi điện đặt trước để đảm bảo họ còn đủ chỗ. Và mặc dù bị quay cuồng bởi một đống từ Tiếng Pháp, đó chắc chắn vẫn là một câu chuyện cao siêu về việc đã có một vài vấn đề trong cuộc đi bộ đường dài tới nơi cần đến. Bà ấy đã chào đón họ trong tình trạng vẫn còn đang ngái ngủ.
Shinichi với lấy cái túi của họ từ băng ghế sau trong lúc Kid giải quyết tất cả các thủ tục đăng ký cần thiết, tất nhiên không thể thiếu việc tán tỉnh và đùa giỡn với một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi khi bà ta mỉm cười và đưa cho anh bộ khăn trải giường. Shinichi chú ý tới việc người phụ nữ này vừa mới ly hôn và có một lớp da khá nhợt nhạt xung quanh nơi có một miếng băng gạc dán lên.
“Trả phòng vào buổi trưa,” với khả năng hạn chế của mình, đó là những gì Shinichi khá chắc chắn bà ta đã nói với họ. Kid đã rất nghiêm túc gật đầu và đảm bảo việc cả hai người họ sẽ lên đường trước lúc đó, với kết thúc bằng việc tặng một nụ cười quyến rũ khi nhận lấy chìa khóa phòng lỗi thời. Anh hoàn hảo che giấu đi mọi đau đớn bị gây ra bởi mỗi cử động khi cả ba người bước lên cầu thang.
Căn phòng của bọn họ, tuy nhỏ nhưng khá thoải mái, có cửa sổ nhìn ra thị trấn cổ kính, nơi mà hai người đã phát hiện ở đó đầy ắp những quán cà phê, tiệm bánh và lối đi lát đá cuội. Shinichi đã mong đợi việc có thể nhìn thấy ngọn lửa từ khoảng cách này, nhưng không có gì ngoài bầu trời đêm cùng với sự hiện diện mờ nhạt của những ngôi sao trong ánh trăng sáng trên những mái ngói dốc bằng gốm đất nung màu nâu.
Kid nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo rách nát của mình ngay khi đặt bộ khăn trải giường lên đệm. Shinichi cẩn thận đặt chiếc túi xuống mép giường mới vội chạy tới giúp anh. Đôi tay cậu run rẩy trong lúc giúp anh gỡ bộ áo chống đạn. Làn da lốm đốm màu đỏ sẫm và tím đến gần như chuyển đen, phần viền bên ngoài đều có màu xanh lá cây, mọi thứ trải dài trên xương sườn Kid giống những dấu tay xếp lớp ở bên phải cơ thể, cùng với vết sẹo trúng đạn lần trước để lại.
“Kid…”
“Chỉ là bề ngoài trông có chút đáng sợ thôi,” Kid nở nụ cười mệt mỏi với cậu. Shinichi thả rơi chiếc áo chống đạn xuống đất rồi đẩy vai anh cho tới khi Kid ngồi xuống giường. “Em không cần phải quá lo lắng…” Shinichi phớt lờ anh và quỳ gối xuống trước mặt người con trai này. Khóe môi Kid cong lên ở một góc như thể cố gắng tạo vẻ nghịch ngợm, mặc cho đôi mắt kia rõ ràng căng chặt lên vì sự đau đớn. “Dù vậy, cứ thoải mái ở vị trí này nếu em muốn. Anh sẽ không bao giờ nghĩ tới việc ngăn cản em…”
Shinichi, người không hề có chút ấn tượng nào với lời trêu ghẹo đó, liếc mắt nhìn anh qua bộ tóc bẩn và hàng mi dính đầy bụi. “Em cần phải xem thử nó đã bị gãy hay chưa, Kid. Có thể sẽ rất đau nhưng em sẽ cẩn thận.”
Kid cắn chặt môi khi Shinichi lướt dọc ngón tay tới chỗ thâm tím cùng một vài cái ấn nhè nhẹ, tiếp đó là tiếng hít mạnh khi Shinichi tìm tới một cái xương. “Fuck.”
“Chưa gãy,” Shinichi lầm bầm, đưa tay luồn vào trong và lướt qua làn da căng mịn cùng cơ bụng lộ rõ. “Có thể đã bị nứt ở chiếc xương số tám và số chín. Tên chết tiệt nhà anh khá may đấy.” Kid bật cười. Tiếng nuốt xuống mơ hồ của Shinichi vang lên khi nghe thấy âm thanh đó. Đôi tay cậu vẫn đang cảm nhận hơi nóng hừng hực từ cơ thể Kid. “Tối nay anh phải nằm thẳng lưng.”
Kid rùng mình. Mất một lúc Shinichi mới nhận ra việc hơi thở của mình đang phủ lên phần bụng trần của Kid. Cậu đỏ mặt, suy nghĩ tới chuyện rời đi, nhưng nói thật, quả tim kia vẫn còn đập không ngừng trong lồng ngực cậu. Bởi vì làn da của Kid, cho dù bầm dập và hư tổn tới như vậy, nó vẫn sẽ lành lại. Nó sẽ lành lại giống như ba viên đạn đã từng nghĩ sẽ xuyên qua cơ thể này, và Kid sẽ tiếp tục sống bên cạnh cậu, trước mặt cậu, và Shinichi…
“Anh nghĩ lúc đó Takeuchi vẫn còn bị chấn động,” Kid nói. “Nếu không, anh ta đã bắn anh giống cái cách mà anh ta bắn Arbogast.”
Bắn vào đầu, Shinichi nghĩ như vậy, nhưng cậu không nói ra, mà thay vào đó là dựa người lại gần và chống tay lên một bên đùi anh. Nhướng cổ lên, Shinichi nhấn đôi môi lên lên xương ức Kid, tiếp đó là lên ngực anh, ngay vị trí trái tim kia đang đập. Dưới tác động của nụ hôn đó, nhịp đập của Kid nhanh chóng dồn dập. Shinichi nhếch môi vì biết rằng ở góc độ này anh sẽ không nhìn thấy nó.
Kid vươn tay xoa đầu mình. “Anh nghĩ chúng ta cần đi tắm, thám tử,” anh lầm bầm, nhưng không có bất kỳ hành động nào thể hiện ý muốn đó cả.
Shinichi siết chặt bàn tay mình.
“Anh từng nói với em việc em không được phép chết,” cậu thì thầm, đôi môi khẽ khàng ma sát trên làn da kia. “Anh phải nhớ, anh cũng vậy.”
Cậu không có ý định sẽ nói rõ ràng với Kid về những gì mà bản thân đã nhận ra khi cả hai còn ở trong tòa lâu đài của Arbogast, nhưng không sao cả. Kid rất giỏi trong mấy cái gợi ý, lập luận, hay chính bản thân Shinichi, nên anh ấy sẽ hiểu thôi.
“Đó cũng chẳng phải kế hoạch trước mắt của anh, anh đảm bảo với em,” Kid đáp lời. Giọng nói kia có chút run rẩy, cũng có chút vỡ vụn và trầm thấp với sự thấu hiểu đối với tất cả mọi thứ mà không cần bất kỳ câu chữ nào. “Anh còn nhiều chuyện tốt hơn cần phải làm.”
Shinichi nhắm mắt lại và hít sâu một hơi. Mặc cho mùi khói bụi, máu cùng với mùi gốm phảng phất, vẫn ngập tràn nơi đó là mùi hương của Kid, người con trai vẫn còn sống bên dưới cái chạm của cậu cùng với những câu bông đùa trên đầu lưỡi.
Ngồi thẳng người lại, Shinichi ngước lên và bắt gặp ánh mắt Kid. “Anh đi tắm trước đi, em sẽ đi lấy ít đá với thuốc giảm đau.”
Đôi mắt kia thật dịu dàng khi anh đáp lại sự quan tâm của Shinichi. “Đá với thuốc giảm đau? Không phải là hơi sớm để thêm gia vị cho mọi thứ trong phòng ngủ khi mà chúng ta cần…”
“Im đi,” Shinichi cắt ngang, nhưng câu chữ lại mất đi tính ép buộc của nó khi cậu không thể ngăn cản mình bật ra tiếng cười. “Thật đúng là không chịu thay đổi gì cả.”
“Anh có cố gắng rồi mà,” Kid nói, ánh mắt chuyển từ Shinichi sang chiếc túi của họ. Bên trong đó là Pandora.
Shinichi cứ có cảm giác kỳ lạ với cái thứ đó.
Cậu đứng dậy, không nói gì và tiến về phía cánh cửa, cố gắng nhớ lại vị trí phòng bếp mà người phụ nữ kia đã chỉ cho hai người. Nhưng giọng nói khẽ khàng hơn lúc thường của Kid đã ngăn cản lại bước chân của cậu trước khi cậu kịp mở cửa.
“Chúng ta là một đội hoàn hảo, phải không, thám tử?”
“Ừ,” Shinichi nói. “Đúng vậy.” Tiếp đó cậu để Kid lại một mình trong căn phòng và trốn chạy vào hành lang để có thể dựa lưng vào bức tường và mặc sức run rẩy, cánh tay ôm chặt lấy cơ thể trong lúc ký ức về ba viên đạn cắm phập vào người con trai không ngừng lặp lại trong tâm trí mình.
“Kiểm soát bản thân mày nào Shinichi,” Cậu thì thầm trong hành lang trống trải, tiếp đó cố gắng lấy lại dáng vẻ cũ và bước đi tìm mấy viên đá.
Khi cậu quay trở lại phòng, tiếng nước trong phòng tắm vẫn còn đang chảy. Đặt túi đá lên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa sổ, Shinichi lấy thuốc giảm đau từ trong túi của Kid ra, tiếp đó cậu dọn giường, cảm giác ngạc nhiên vẫn tiếp diễn khi cánh tay của mình có thể vươn dài đủ để kéo tấm ga trải giường xuống các góc mà không cần phải trèo lên đệm.
Cậu ngồi xuống giữa chiếc giường đã được dọn sạch, vòng tay qua đầu gối và bắt đầu xem TV cho tới khi Kid bước ra từ phòng tắm. Cơ thể kia đỏ bừng và ẩm ướt, gương mặt hồng hào vì nước nóng, và chiếc khăn tắm quấn thấp một cách nguy hiểm trên hông.
“Em chắc là biết mình đang xem gì chứ Shinichi?” Kid nhẹ giọng hỏi khi ánh mắt Shinichi gần như ngay lập tức chuyển xuống vùng bầm tím của anh.
“Tin tức thì vẫn là tin tức,” Shinichi nói. “Ngôn ngữ không hoàn toàn thay đổi bản tin dự báo thời tiết, hơn nữa cảm giác vẫn dễ chịu hơn khi có chút tiếng ồn.”
“Em chưa từng khiến anh nghĩ đến việc em sẽ bận tâm đến sự im lặng.” Kid bước tới và ngồi xuống bên cạnh cậu. Mùi hương hoa nhài quấn quanh Shinichi như một chiếc chăn mùa đông, một thứ khác nhắc nhở việc cả hai vẫn khỏe mạnh.
“Biệt thự Kudo lúc nào cũng tĩnh lặng,” cậu cảm thấy bản thân mình đang nói chuyện trong lúc tin tức chuyển sang một câu chuyện động trời, một nhà báo xuất hiện với giọng nói kích động. Cậu nhận ra được một vài từ: Lửa cháy, rất nguy hiểm, tòa lâu đài. “Bố mẹ em đã để cho em toàn quyền quyết định từ khi em học trung học, và mãi tới lúc khi em trở thành Conan, em đã luôn ở một mình trừ khi Ran ghé qua để dọn dẹp hay kéo em đi ra ngoài với cô ấy và Sonoko. Em đã quen với việc yên tĩnh khi sống một mình trong căn biệt thự đó.”
“Nhưng…?” Kid nói.
Bàn tay với những đầu ngón tay nóng hổi và ẩm ướt nhẹ nhàng luồn vào dưới áo sơ mi để vuốt dọc sống lưng cậu, thật nhẹ nhàng và đều đặn.
“Nhưng khi là Conan, lúc nào cũng luôn có… thứ gì đó. Lũ trẻ, hay là tiếng đua ngựa ồn ào cùng tiếng ngáy ầm ĩ của ông Mori, tiếng Ran lạch cạch trong phòng bếp, sự phấn khích của Haibara trong giọng nói nhẹ nhàng của cô ấy về những vở kịch truyền hình dài tập, cũng có thể là những dòng tin nhắn từ Hattori về đoạn video nào đó.” Cậu xoa má. “Đã gần ba năm kể từ khi sự im lặng bị thay thế bởi những thứ như vậy, nên lúc này đây em có chút lo lắng khi không có bất kỳ âm thanh nào cả.”
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments