top of page
Moonlightl

Chương 14

Updated: Apr 23


Anh lắng nghe lời giải thích với bộ não trống rỗng.

Theo như lời giải thích của Kazami, Furuya đã nhắm chắc việc bản thân không còn nơi nào để chạy trốn - cậu đã chắc chắn việc mình là NOC sẽ bị tiết lộ bởi một người nào đó với bằng chứng sắt bens. Một mặt khác, Mizunashi - dưới mật danh Kir - cũng bị nghi ngờ chỉ bởi bản năng sắc bén của Gin.

Nên Furuya đã đưa lời hợp tác với Kir - cậu để cô ấy giết bản thân để đổi lại sự tin tưởng trong Tổ chức, nhưng đương nhiên, cô ấy phải tiết lộ mọi thông tin mà mình có cho PSB cũng như CIA.

Shuichi phải thừa nhận bản thân khá ngạc nhiên khi Kir đã làm đúng như trao đổi, nhưng anh đoán có lẽ tội lỗi đang dần ăn mòn cô ấy - hoặc cũng có thể, Furuya đã làm điều gì đó để đảm bảo sự hợp tác của cô.

(Anh đã cảm nhận quá rõ ràng điều đó.

Anh có thể hiểu điều này, nhưng anh không thể ngăn cản thù ghét đang dâng trào, và đặt cô ấy vào cảm xúc mà anh đã nghĩ mình sẽ chỉ dành cho Gin.

Anh tự hỏi Furuya đã làm cách nào để vượt qua loại hận thù này.)

Shuichi thành công xoay xở né tránh Jodie sau cuộc họp, đơn giản vì bây giờ anh không muốn giải thích bất cứ thứ gì, nhưng không may là, may mắn chẳng bao giờ đón chờ anh. Khi anh vừa ra khỏi nhà vệ sinh, anh đã bắt gặp Kazami.

“Trung sĩ Kazami,” anh chào ngắn gọn rồi tính lướt đi, nhưng Kazami đã buộc anh phải dừng lại.

“Đặc vụ Akai, xin chờ một lát,” Kazami lên tiếng. Shuichi có chút lưỡng lự khi quay người lại.

“Vâng?”

“Đặc vụ Akai,” Kazami lại gọi anh, nhưng tiếp đó đột ngột lắc đầu. “Không, Akai-san. Nếu có thể mượn giờ nghỉ giải lao của anh, tôi muốn nói với anh một vài chuyện. Về Furuya-san.”

Ừ thì, làm sao Shuichi có thể nói không với lời mời đó.

Cả hai đi lên sân thượng và trong bầu không khí mát mẻ, Shuichi cũng chẳng cưỡng lại cơn thèm thuốc của mình. Anh có mời Kazami một điếu, nhưng cậu ta chỉ lịch sự từ chối.

Anh dựa người vào lan can sắt với điếu thuốc lỏng lẻo giữa kẽ tay và đối mặt với Kazami. Người đàn ông đó đứng cứng ngắc ở một khoảng cách nhất định, hai tay chắp sau lưng.

“Và?” Shuichi lên tiếng, “rốt cuộc cậu muốn nói với tôi điều gì?”

Kazami ngước mặt lên trời và buông tiếng thở dài. Dường như có vài nét căng thẳng thoát ra từ đó. Một cách nhẹ nhàng, Kazami nói “Furuya-san đã nhắc tới anh rất nhiều.”

“Oh?”

Kazami nhìn anh, cười gượng. “Tôi thật sự có thể cảm nhận được anh ấy ghét anh nhiều đến mức nào, và tôi phải thừa nhận rằng nó đã phần nào đó tác động tới suy nghĩ của tôi.”

“Ah,” đó là từ duy nhất mà Shinichi có thể bật ra, và chính nó cũng khiến tảng băng đã đâm vào bụng Shinichi trở thành một mũi đao sắc bén.

Shuichi đoán Bourbon quả nhiên là một diễn viên xuất sắc.

“Tôi xin lỗi,” Kazami lắc đầu xin lỗi ngay lập tức. “Ý mà tôi muốn nói là, tôi đã từng có thể kể ra việc anh ấy ghét anh bao nhiêu - nhưng đó là trước ngày xảy ra khoảng tám tháng về trước. Cứ như là anh ấy đã đưa ra gần như trọn vẹn quyết định của mình chỉ trong một tuần…”

“Chỉ trong một tuần?” Shinichi lặp lại, đôi mày khẽ nhíu.

Điều đó thật kỳ lạ - cho dù đó có là khoảng thời gian Furuya nhận ra sự thật đằng sau cái chết của Scotch, anh cũng chẳng thể tưởng tượng được nó sẽ thay đổi hoàn toàn cách nhìn của cậu. Mặc dù Shuichi không tin lắm việc Furuya biết toàn bộ sự thật như cái cách mà cậu đã nói, nhưng anh thật sự nghĩ những gì Furuya nói về việc cậu vẫn còn ghét anh rất lâu sau khi tìm ra lý do cho cái chết là thật.

Thay đổi hoàn toàn cách nhìn một cách nhanh chóng như vậy chẳng hợp lý chút nào.

“Tôi thật sự hy vọng anh có thể giải thích chuyện này,” Kazami lên tiếng, nhưng tiếp đó lại nhún vai và thở dài nhè nhẹ. “Nhưng có lẽ như anh cũng chẳng biết việc đó.”

“Không,” Shuichi đáp lời. “Cho tới khi Furuya tiếp cận tôi vào khoảng sáu tháng trước, tôi đã không gặp cậu ấy nhiều năm. Điều duy nhất mà tôi biết, chính là việc cậu ấy muốn giết tôi.”

“Tôi hiểu rồi…” Kazami lầm bầm. Cậu ta nhìn chằm chằm vào mắt Shuichi, giọng nói phát ra lớn hơn. “Akai-san.”

Shuichi nghiêng đầu sang một bên.

“Nếu anh bắt buộc phải nói thật,” Kazami hỏi, “đối với anh Furuya-san là gì?”

Một người bạn, anh muốn nói như vậy. Nhưng những gì mà anh muốn nói không nhất thiết phải là sự thật vốn có.

“Tôi không biết,” Shuichi nói. Anh để lộ nụ cười khô khốc, ngắn ngủi. “Đối với những mối quan hệ xung quanh, tôi không được phép tin tưởng cậu ấy. Và đến lúc tôi có thể, cậu ấy đã rời đi.”

Kazami gật đầu, gương mặt không để lộ nhiều cảm xúc. “Tôi đoán điều đó có thể hiểu được.”

“Mặc dù nói như vậy,” Shuichi tiếp tục, bởi vì mặc dù anh không phải là người thường chia sẻ về bản thân, anh muốn nói ra hết những thứ này, cho dù một lần duy nhất, nhưng bây giờ có lẽ không còn lý do gì để nói về nó nữa- “Tôi vẫn xem cậu ấy là một người bạn trong Tổ chức trước khi chúng tôi tách nhau ra. Trước khoảng thời gian mà cậu ấy biến mất, tôi thật sự đã xem xét lại mối quan hệ này.”

Anh rít điếu thuốc và nhìn vào khoảng không xa xăm giữa những tòa nhà cao tầng, tránh đi ánh mắt của Kazami.

“Nhưng ai mà biết được rốt cuộc cậu ấy nghĩ gì về tôi,” Shuichi kết thúc câu.

Cả hai đứng im một lúc lâu. Lâu đến mức anh có thể hút hết điếu thuốc. Nhưng khi anh dí mẫu còn sót lại vào lan can sân thượng và suy tính đến việc đốt điếu khác, Kazami lại lên tiếng.

“Tôi cũng cảm thấy điều tương tự,” Kazami thừa nhận, và chính nó đã khiến Shinichi phải tập trung sự chú ý về lại cậu ta.

“Cậu đã làm việc với cậu ấy khi ở thân phận Furuya Rei,” Shuichi hiếu kỳ.

“Đúng vậy,” cậu ta gật nhẹ đầu. “Nhưng mối quan hệ của chúng tôi - vẫn mãi là mối quan hệ của cấp trên và cấp dưới. Chỉ có điều, tôi vẫn coi anh ấy là bạn, cho dù có lẽ anh ấy chỉ xem tôi như một thuộc hạ.”

Shuichi không biết nên nói gì trước lời đó, bởi vì anh không quen thuộc Furuya Rei đến mức có thể bảo rằng cậu ta không ác độc tới mức đó.

Thay vào đó, anh chỉ mỉm cười khô khốc. “Furuya thật khó để hiểu, phải không?”

“Đã từng,” Kazami chậm rãi đồng ý.

“Đã đừng,” anh lặp lại, chủ yếu bởi vì nếu cãi lại, nó sẽ chỉ mang lại đau đớn.

Kazami gật nhẹ đầu, tiếp đó liếc nhìn sang một bên, biểu cảm có chút gượng gạo. “Cảm ơn vì đã nói chuyện cùng tôi, Akai-san.”

“Không tốn thời gian của tôi,” Shuichi trả lời. Bất kỳ gợi ý nào có thể bỏ vào chiếc hộp nhỏ mang tên ‘Bourbon Mystery’ đều đáng giá.

“Tôi mừng vì điều đó,” cậu ta nói, nhưng lại không rời đi nhưng Shuichi đã nghĩ. Thay vào đó, một bóng đen phủ lên gương mặt anh, và cậu ta tiếp tục. “Còn một chuyện khác tôi muốn nói với anh.”

“Oh?”

“Về người đàn ông mà anh gọi là Scotch,” Kazami làm rõ. Shuichi cố giữ biểu cảm của mình dù đầu óc trống rỗng.

“Cậu biết cậu ta?” anh hỏi.

“Tôi có biết,” Kazami trả lời, “tôi từng nghe hai câu chuyện về cái chết của anh ấy - một trước khi Furuya thay đổi cách nhìn về anh, và một sau đó. Nhưng cho dù là phiên bản nào đi chăng nữa, tôi chưa bao giờ nghĩ anh - hay Furuya-san - là người chịu trách nhiệm cho cái chết của anh ấy.”

“Anh ấy là người có thể làm mọi thứ cho bạn bè và gia đình,” Kazami tiếp tục, “một khi anh ấy đã quyết định tự kết liễu của đời mình để cứu họ, ngay cả Furuya-san cũng không thể làm được gì chứ đừng nói đến anh.”

Lời xúc phạm có hơi khó chịu, nhưng Shuichi bỏ qua nó.

“... Cậu ấy đã sẵn sàng chấp nhận lời giúp đỡ của FBI,” Shuichi nói ngắn gọn. “Cậu ấy chết chỉ bởi vì tôi đã phân tâm.”

“Và Furuya-san đã nói Scotch chết bởi vì anh ấy đã làm anh phân tâm,” Kazami phản bác, “nhưng sự thật là anh ấy chết bởi vì đó vốn dĩ là con người của anh ấy, và anh chắc chắn không thể làm gì-” cậu ta bật ra nụ cười khô khốc, “-bởi vì bây giờ tôi đã chắc chắn, anh cũng là người bạn mà anh ấy đã cố gắng bảo vệ.”

Shuichi chẳng thể nói gì thêm

***

Anh bị Jodie dồn vào góc tường sau giờ làm việc. Cô chui vào ghế sau xe anh với nụ cười đủ sự thân thiện, nhưng với biểu cảm trên gương mặt của cô ấy, Shuichi dám chắc, cô ấy đã có kế hoạch buộc anh phải nói. Nhưng anh thật sự không có tâm trạng cho việc này.

Do đó, anh đã nói trước khi cô kịp lên tiếng.

“Tôi đã làm việc với Bourbon một vài lần trong Tổ chức,” Shuichi nói, “tôi đã nghi ngờ cậu ấy có thể là NOC. Đó có phải là điều mà cô muốn biết?”

“Anh dành thời gian cuối cùng để truy đuổi người con trai mà anh ‘đã làm việc vài lần’?” Jodie hỏi một cách hoài nghi, và Shuichi kìm lại ý muốn tặc lưỡi.

“Cô biết?” anh lên tiếng, bởi vì anh vẫn chưa giải thích chi tiết về những gì mà mình đang làm với các đồng nghiệp.

“Tôi chỉ đoán thôi, dựa vào hành động gần đây của anh - và cả những gì mà Trung sĩ Kazami ngụ ý hôm nay,” Jodie vòng tay đáp lời.

Shuichi thở dài. Có đôi khi anh quên mất Jodie sắc bén đến mức nào.

“Tôi đã làm việc với cậu ấy rất nhiều,” Shuichi tiếp lời, “và cậu ấy chẳng phải là người sẽ ngồi lại và chết như thế.”

“Nhưng người anh biết là Bourbon, không phải thanh tra Furuya, đúng chứ?” Jodie chỉ rõ, cô ấy hoàn toàn có lý do cho việc đó. Và nó rõ ràng đến mức khiến cho mũi nhọn đã luôn đâm vào người anh chợt sắc bén hơn nữa.

“Tôi không thể tin Bourbon-” và cả Amuro Tooru, “- hoàn toàn chỉ là một lời nói dối.”

Jodie hiếu kỳ quan sát Shuichi, và không biết cô ấy đã nhìn thấy thứ gì, nhưng đôi mắt kia mở lớn. Cô không khoanh tay lại nữa.

“Huh,” cô ấy nói với vẻ ngạc nhiên nhẹ nhàng, “tôi đã không nhìn thấy anh như thế này trong một khoảng thời gian dài.”

-Shuichi nhanh chóng kiểm soát biểu cảm của bản thân, nhưng quá muộn rồi.

(Anh không biết rốt cuộc mình đã thể hiện ra gương mặt như thế nào, nhưng anh chắc đó là thứ mà anh không muốn mọi người nhìn thấy.)

“Anh cũng biết, nếu như anh nói với mọi người, chúng tôi sẽ giúp anh,” Jodie nói, cô nàng có vẻ hơi khó chịu. “Nếu tôi cần sự giúp đỡ, tôi sẽ nói,” Shuichi đáp lời, và đó cũng không hoàn toàn là lời nói dối.

Tiếng thở dài mà Jodie thốt ra dường như đem mọi sự chịu đựng tuôn ra ngoài.

“Vậy cuộc điều tra của anh tiến triển như thế nào rồi?” Cô hỏi.

Shuichi ngạc nhiên liếc nhìn Jodie. “Cô không định bảo tôi từ bỏ nó?”

“Shuu, tôi đã quen anh rất nhiều năm,” Jodie khô khốc nói, “trong suốt khoảng thời gian đó, tôi chưa từng bắt gặp hình ảnh anh bị cảm xúc chi phối. Anh chắc phải có lý do nào đó khác ngoài việc ‘tôi không muốn bạn bè của mình chết.’”

“... Tôi chưa từng nói cậu ấy là bạn của tôi.”

“Tôi có thể nhận ra, Shuu.”

Shuichi thở dài, quyết định bản thân sẽ không đào sâu vào vấn đề này, tiếp đó anh lên tiếng - dù có chút miễn cưỡng - “Cuộc điều tra của tôi đã đi tới ngõ cụt.”

“Anh nói chuyện Conan chưa?” Jodie hỏi.

Shuichi quay đầu và nhìn chằm chằm cô. “Tại sao lại phải nói chuyện với thằng nhóc đó?” anh sắc bén hỏi.

Jodie nhướng mày chớp mắt.

“Bởi vì thứ mà PSB dùng để xác nhận cái chết của Furuya chính là điện thoại của cậu nhóc?”

---------------------------------------------

Mua hàng từ link được đính kèm trong hình ảnh để mở khóa thêm nhiều chương truyện mới nhé!!!

41 views0 comments

Recent Posts

See All

コメント


bottom of page