Cánh cửa vang lên tiếng bíp, và theo sau đó là tiếng bật mở. Ran vội vàng nhìn vào bên trong, bên tay vẫn còn cầm theo thẻ khóa phòng được kẹp giữa hai ngón tay. “Conan ơi, nhanh đi thôi!”
Shinichi nhìn ra phía ngoài cửa sổ trước khi quay trở lại để nhìn vào ánh mắt của Ran. Màn đêm đã bắt đầu phủ xuống và cậu không biết rốt cuộc là nơi nào lại khiến cho Ran cần hoặc muốn Conan đi chung với cô ấy. “Đi đâu ạ?”
“Ba bảo chị mang cho ông ấy một vài món ăn cho bữa tối tới đồn công an địa phương, và chị nghĩ là có lẽ em muốn đi chung.”
Cậu mỉm cười toe toét. “Em chưa từng tới nơi đó!” Cậu trèo qua giường để có thể trượt xuống sàn nhà mà không cần phải nhảy xuống.
“Hơn nữa,” Ran nói tiếp, hai má hơi ửng hồng vì cái lạnh bên ngoài với nụ cười ngọt ngào ấm nóng. “Chị nghĩ em rất có hứng thú được gặp mặt mẹ của Scarlett Shimamoto.”
Cơ thể hơi khựng lại, ánh mắt phát ra tia mãnh liệt về phía Ran khiến bước chân cô ấy lùi lại, và tiếng chìa khóa phòng rơi xuống đất.
“Mẹ của cô ấy?”
“Đó là những gì mà chị Sato đã nói.” Ran đáp lời, cúi người xuống để nhặt lên chiếc thẻ phòng mà cô làm rơi. “Như thế nào, em nghĩ cô ấy không có mẹ sao?”
“Không phải như vậy.” Shinichi vừa nói vừa mang giày và chụp cái áo khoác đang nằm trên túi mà cậu đã mở ra vào đêm qua. Khi cậu mặc nó lên, Shinichi nhận ra là mình đã không bị đau đầu trong suốt cả ngày hôm nay. “Đi thôi chị Ran, chúng ta đang vội lắm mà?”
Ran đưa tay ra và cậu nắm lấy nó, để cho ngón tay của hai bàn tay đan lại với nhau. Khi Shinichi là Conan, điều này chẳng có nghĩa lý gì cả, và mọi thứ cũng tốt mà phải không? Dù sao, cậu vẫn còn có thể ở bên cạnh cô ấy.
Cô vừa đi vừa ngâm nga, một nụ cười nhẹ nhàng nở trên đôi môi. “Có chuyện gì vui sao ạ?” Shinichi quan sát thấy điều đó, cậu hỏi nhưng lại khiến gương mặt kia ửng đỏ.
“Vậy sao?” Cô nhìn vào các cửa hàng và đang suy xét xem sẽ chọn thứ nào trong số chúng. “Chị đoán là như vậy.”
“Chuyện gì vậy ạ?” Shinichi nghĩ rằng cậu có thể đoán ra cô ấy đang vui vẻ có lẽ là do đôi mắt kia, hơn là những bước chân nhẹ nhàng hay là tiếng hát nho nhỏ. Ánh mắt kia trong suốt và rõ ràng hơn nhiều so với lần cuối cùng mà hai người bọn họ nói chuyện, chúng đã từng bị bao phủ bởi sự nghi ngờ.
“Cũng không có gì.” Cô kéo mạnh tay Shinichi khi họ đi ngang qua một cửa hàng bán cơm hộp, đẩy cửa để tiến vào trong. Mùi củ cải muối và gừng thoang thoảng lan tỏa từ ngoài cửa và càng thêm đậm vị khi họ tiến sâu vào bên trong. “Em có biết Hondou đã quay về thành phố rồi không?”
“Hondou Eisuke?”
Ran gõ nhẹ gương mặt khi nghiên cứu tấm thực đơn, chắc chắn là cô ấy đang chọn một món ăn nào đó cho ông Mori rồi. “Ừ. Cậu ấy đã chuyển lại về trường Teitan rồi.”
“Ồ,” Shinichi trả lời. Cậu nhìn xuống những mẫu mô hình bằng nhựa có kiểu dáng khác biệt trưng bày cho các món ăn, ghét bỏ cảm giác gào thét trong lồng ngực. “Chuyện đó khiến chị vui vậy sao?”
“Không hoàn toàn là như vậy.” Sau một lúc lâu, cô ấy lên tiếng. “Nhưng mà khi bọn chị va trúng cậu ấy, tụi chị đã mời cậu ấy đi xem phim chung. Tầm nửa bộ phim, đột nhiên có người hét lên. Chị nhìn về phía cậu ấy, cứ nghĩ là Hondou đã rời khỏi chỗ để chạy tới chỗ tiếng hét, nhưng cậu chỉ nhìn về phía chị.” Ran mỉm cười. “Hóa ra là do xuất hiện một con nhện. Thật buồn cười, phải không?”
“Em không hiểu.” Hai tay đút túi quần, Shinichi nhìn về phía cô đang tiếp chọn món trên menu.
“Chỉ là… thật tốt khi có thể xem hết cả một bộ phim, lần đầu tiên.” Cô lắc đầu. “Đừng lo lắng về chuyện đó Conan. Em thấy món này như thế nào, chắc ngon ha?”
Cậu chậm rãi gật đầu. Và sau khi cô chọn xong món, bài ngâm nga lại được tiếp tục.
***
Rõ ràng thân phận mẹ của Scarlett Shimamoto là giả. Mặc dù là bà ta trông rất giống người Mỹ, và rất có khả năng bà ấy là mẹ của một ai đó, nhưng mà theo như cậu nghĩ những câu nói thật cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
Shinichi ước gì cậu có một cốc nước chứa thứ gì đó ấm áp mà không còn bám đầy mùi nước rửa chén quen thuộc ở hầu hết các đồn cảnh sát. Cậu đành ngậm ngùi uống hết lon nước cam và đưa ánh mắt ghen tị nhìn về phía ly cà phê mà thiếu úy Sato đang cầm.
“Bà Shimamoto?” Thanh tra Megure lên tiếng. “Bất cứ khi nào bà sẵn sàng, chúng tôi có một vài câu hỏi cần bà trả lời.” Ông ấy nói thật chậm rãi và rõ ràng, dùng thứ tiếng Nhật đơn giản mặc cho nó có vẻ không quá là lịch sự.
Người phụ nữ ngồi đối diện bàn chuyên dụng của thanh tra Megure, đôi chân nhẹ nhàng chéo lại với chiếc túi xách hàng hiệu được đặt trong lòng mình. Gương mặt khoảng tầm ba mươi bốn mươi tuổi, mái tóc màu vàng dài xõa sau lưng và đeo chiếc kính đắt tiền mà ông Mori thầm ao ước. “Tôi đã bay chuyến bay trực tiếp tới Tokyo sau khi nghe được tin tức.” Cô ấy nói, giọng điệu ngập tràn nước mắt. “Tôi chỉ vừa mới đáp xuống máy bay khoảng hai tiếng trước. Tôi nhất định tìm ra chuyện gì đã xảy ra với Scarlett yêu dấu của mình.”
“Tôi cá là bà sẽ làm vậy.” Shinichi thì thầm, quan sát kỹ gương mặt bí ẩn của người phụ nữ không thể nào có khả năng là mẹ của Scarlett Shimamoto này. Nói gì thì nói, ADN của Scarlett Shimamoto hoàn toàn trùng khớp với người phụ nữ tên Genevieve Maison Rouge, người mà ngoại trừ ngoại hình này thì đã gần bảy mươi tuổi. Và trong khi hoàn toàn có khả năng là mẹ của cô ta là người nắm giữ bí mật gì đó về việc tránh lão hóa của nạn nhân, sự thật vẫn là Genevieve Maison Rouge là con lai, mẹ của cô ấy là người Nhật và cha là người Pháp đã tìm ra người bạn đời của mình trong chiến tranh. Không có gì phải nghi ngờ khi thay đổi thân phận của cha mẹ không phải là người Nhật sẽ giúp bảo vệ kỹ lưỡng lời nói dối này.
Với tất cả những gì đã tìm thấy thì rõ ràng người phụ nữ này là giả mạo. Chỉ là cậu không biết rốt cuộc động cơ của cô ta là gì khi đến nói chuyện với cảnh sát, trong khi người này hoàn toàn có thể không cần phải vượt qua cả một quãng đường dài để tới nơi này.
“Thật xin lỗi thưa bà,” Shinichi thể hiện ra nụ cười trẻ con trên gương mặt mình. “Có phải anh Takeuchi đã gọi cho bà không?”
“Không có.” Bà ta nhìn xuống cậu với nụ cười cong lên ở khóe môi nhưng không hề ánh lên chút nào trong đôi mắt, nó lạnh lẽo như một tảng băng. “Ta chưa bao giờ gặp anh ta. Cậu ta không phải là một người bạn trai đàng hoàng, cháu hoàn toàn có thể nhìn thấy những điều đó trên các tờ báo.”
“Điều đó thật thú vị.” Shinichi trả lời thật hồn nhiên và vô tư nhất có thể, nhưng lại cảm tưởng mình chính là một con cá mập khi đã nhét gọn con mồi vào trong kẽ răng. “vì khi xem xét đến việc anh Takeuchi đang lên kế hoạch để cầu hôn cô Shimamoto. Rõ ràng là bọn họ rất nghiêm túc trong mối quan hệ này.”
“Sẽ là một người nam nhân như thế nào khi trong mối quan hệ nghiêm túc lại đi thuê thám tử tư để theo dõi bạn gái của mình. Những chuyện như vậy chỉ nên xảy ra trong những bộ phim hoặc những mối quan hệ đang có chiều hướng đi xuống mà thôi, không phải sao?”
“Làm sao bà biết về thám tử tư vậy ạ?” Shinichi che giấu đi nụ cười chiến thắng khi thấy sự nao núng trên con người này.
“Đúng vậy.” Ông Megure xoa cằm. “Làm sao bà biết về điều đó? Takeuchi chỉ đề cập đến việc anh ta đang lên kế hoạch để thuê một thám tử tư mà không phải là đã làm chuyện đó.”
“Tất nhiên là Scarlett đã nói với tôi rồi.” Người phụ nữ nhẹ nhàng che đôi mắt mình lại. “Đứa con gái cưng đã nói tôi rằng con bé tìm thấy một tấm danh thiếp của một thám tử trong ví của Wallet khi anh ta đã để nó lên trên bàn vào một tối nọ, và từ lúc đó con bé đã để ý có người đang đi theo sau nó.”
“Ồ, tôi hiểu rồi.” Ông Megure ghi chú lại.
Shinichi liếc nhìn người phụ nữ, bây giờ cậu hoàn toàn chắc chắn về việc người phụ nữ này chưa từng nói chuyện với Scarlett Shimamoto trong một khoảng thời gian dài, nếu không muốn nói đến là chưa gặp bao giờ. “Bà có nghĩ tới bất kỳ người nào muốn giết cô ấy hay không?”
“Không, tất nhiên là không rồi.” Mái tóc của người phụ nữ rơi về phía trước, thật mềm mại và sáng bóng trên bờ vai. “Đứa trẻ tội nghiệp của tôi rất ngọt ngào, cũng rất lịch sự.”
Nước mắt cá sấu của bà ta khiến cho Shinichi cảm thấy thật đau đầu. Thứ nước mắt giả tạo kia chỉ hơn chứ không có kém mỗi lần Haibara diễn trò.
“Thậm chí bất cứ ai ở Mỹ?” Shinichi luôn đảm bảo là người phụ nữ này sẽ chỉ nhìn thấy nụ cười giả tạo của cậu mỗi khi ánh nhìn kia liếc về phía mình. “Ý cháu là, bởi vì cô ấy đã sống một khoảng thời gian rất dài ở đó, hoàn toàn hợp lý nếu như cô ấy đã gặp rất nhiều người ở Hoa Kỳ, đúng chứ? Đồng nghĩa với việc có cả bạn bè và kẻ thù. Bà nói là hiện tại mình vẫn đang sống ở Seattle, nơi mà Scarlett đã lớn lên, đúng không?”
“Ta biết là cháu chưa từng gặp cô ấy, nếu như đã gặp, cháu sẽ biết là con bé không phải loại người có thể dễ dàng kết thù. Bên cạnh đó, những người như vậy đang làm gì ở Nhật chứ?”
Shinichi lấy điện thoại ra, bí mật tìm kiếm thông tin, và khi đã tìm được thứ mà cậu đang cần, nụ cười quen thuộc xuất hiện trên môi.
“Bà nói xem…” Sato cầm chiếc tách cà phê bằng hai bàn tay mình. “Bà có biết điều gì về mặt dây chuyền mà cô ấy luôn đeo hay không?”
“Lady Red?” Ánh mắt người phụ nữ sáng lên và cậu cảm nhận được dường như tâm trạng mình đang dần bất ổn. “Con bé luôn luôn đeo nó. Tôi đã chẳng thể nhớ nỗi con bé có nó từ khi nào.”
“Nó trông không có vẻ gì là đắt tiền.” Sato tiếp tục, “tôi chỉ là thắc mắc nếu như nó có bất cứ giá trị tinh thần nào không, mà nếu thật sự có, tại sao nó lại là thứ duy nhất mà tên giết người đã lấy đi, và tại sao bọn chúng lại gửi tin nhắn cho Kid, một tên trộm đá quý, khi viên đá đó lại không có bất cứ điều gì đặc biệt?”
“Tôi không thể nói cho cô biết.” Người phụ nữ dè chừng. Cô chụm chân lại sau đó thì quay về tư thế cũ. “Các vị còn có câu hỏi nào khác không? Tôi vừa mới hạ cánh từ chuyến bay quốc tế, và mặc dù tôi rất muốn hợp tác hết mình, hiện tại tôi rất mệt và muốn ở một mình để tang cho đứa con của mình.”
“Tất nhiên rồi.” Sato đặt cốc cà phê xuống. “Chúng tôi sẽ gọi cho bà nếu như chúng tôi cần thêm thông tin về những điều khác. Xin phép cho chúng tôi ghi số điện thoại của bà?”
“Được. Cảm ơn.” Bà ta nhìn về phía Shinichi khi đứng dậy. “Tôi có lẽ sẽ bị lạc khi tìm đường ra khỏi nơi này. Có thể cho tôi mượn đứa bé này để chỉ đường giúp tôi không?”
“Vâng ạ!” Shinichi nhanh chóng lên tiếng và đôi mắt người phụ nữ lại lần nữa sáng lấp lánh lên.
“Nhớ lịch sự và nhanh chóng quay trở lại nhé Conan.” Sato lên tiếng trong cái gật đầu đầy nhiệt tình của cậu.
“Dạ!” Cậu để người phụ nữ nắm lấy tay mình và dẫn dầu đi ra về phía hành lang.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments