Những ngón tay nhanh nhẹn của Kid xoay các núm vặn trong lúc lắng nghe âm thanh, chiếc lưỡi hơi thè ra giữa môi cùng lúc bị giữ lại bởi hai hàm răng.
Áo khoác kia bị lủng ba lỗ do phát súng.
Shinichi kìm lại thôi thúc muốn chạm ngón tay vào những khoảng trống đó, chỉ để đảm bảo việc Kid thực sự vẫn ổn, rằng những lỗ hổng đó không thực sự ăn sâu vào cơ thể anh, và đây cũng chẳng phải là sự lặp lại của vụ trộm trước đó, khi máu chảy nhiều đến mức Shinichi không cách nào giữ nó lại.
Khi chiếc két sắt cuối cùng cũng vang lên tiếng động đúng khớp và mở ra. Đằng sau bức tường thép an toàn kia là một chiếc bình hình trụ làm bằng đá, những chữ cái Hy Lạp bao phủ quanh chiếc bình đã mòn dần theo thời gian nhưng vẫn có thể đọc được. Cả hai nhìn chằm chằm vào nó một lúc rồi Kid thở dài, với cả hai tay để lấy nó ra khỏi két sắt.
“Quá nhiều người đã chết vì thứ này,” anh nói. Nó rất nhỏ, chỉ cao khoảng ba mươi cm, độ rộng thì chỉ bằng một nửa đó. “Vừa đủ để nhét vào một cái cặp để mang đi... Tất cả những sự chết chóc, chỉ vì thứ này sao?”
“Đây là một thứ rất mạnh mẽ,” Shinichi đáp lời. “Chúng ta đã nhìn thấy những thứ mà nó có thể làm, nên càng không được phép để nó rơi vào tay của Tổ chức áo đen.”
“Chúng ta nên phá hủy nó,” Kid nói. “Anh biết mình đã luôn muốn tiêu hủy Pandora, cho dù ngay từ khi tin tưởng nó chỉ là một huyền thoại. Rơi vào tay những kẻ xấu…”
“Nếu đưa nó cho những người đúng đắn thì sao?” Shinichi khẽ hỏi. Quai hàm của Kid căng chặt.
“Còn người ngay trực ở ngoài đó sao Shinichi.” Tiếng Kid nuốt xuống cùng với bàn tay không ngừng siết chặt chiếc bình đá.
“Phải còn,” Shinichi nói, cậu nghiêm túc nhìn Kid. “Em phải tin tưởng ngoài đó vẫn còn người sẽ sử dụng Pandora cho những điều đúng đắn mà không phải là tội ác. Nhưng cho tới khi chúng ta tìm ra họ, chúng ta phải đảm bảo nó vẫn được an toàn.”
Kid bắt gặp ánh mắt đó, và sau một khoảng thời gian thật dài, anh gật đầu. “Nó…”
Không biết Kid định nói gì, nhưng tất cả đã bị cắt ngang bởi một tiếng còi báo động đột ngột, tiếp đó những bức tường xung quanh họ nhanh chóng chuyển sang màu đỏ. “GIỚI HẠN THỜI GIAN ĐÃ HẾT,” là giọng nói máy móc kia. Shinichi và Kid nhanh chóng nhìn xuống Pandora trong tay anh. “ÁP DỤNG CHẾ ĐỘ TỰ HỦY.”
“Không có cầu thang,” Shinichi ngay lập tức nói. “Khoảng bốn mét so với mặt đất.”
“Không chắc chắn về bán kính phát nổ,” Kid đáp lời. “Cũng không chắc chắn về khoảng thời gian giới hạn mà chúng ta có." Anh đưa Shinichi Pandora và cởi nút chiếc áo của mình, gương mặt kia nhăn lại khi thả rơi nó xuống đất, bên trong là một chiếc áo len với vài cái lỗ đặc trưng. “Chúng ta cần khẩu súng của Takeuchi.”
Shinichi gấp rút chạy qua hướng bên kia để nhặt lấy khẩu súng đang nằm bên rìa của sàn nhà. “Còn hai viên đạn,” anh nói.
Kid chậc một tiếng.
“Hy vọng là đủ.” Anh giơ tay ra và Shinichi đưa khẩu 45 cho anh trong lúc tiếng còi báo động vẫn tiếp tục rền rĩ xung quanh họ. Nheo mắt lại, Kid chĩa thẳng khẩu súng lên trần nhà bằng kính cách họ sáu mét và nổ súng, phát sau tiếp nối phát trước, phát thứ nhất làm nứt lớp kính và phát thứ hai khiến nó tạo ra một cái lỗ ngang với kích thước của một chiếc đĩa.
Tiếp đó anh lôi ra một đoạn dây cuộn mỏng, ở phần cuối có gắn kèm một miếng kim loại. Shinichi ngạc nhiên quan sát trong lúc Kid gỡ nó ra và để lộ một cái móc. Anh co rúm người lại khi ném nó lên nhưng một lần nữa, vẫn chuẩn xác như lúc thường khi nó móc vào mép của tấm kính vỡ. “Mặc dù không phải thiết bị cao siêu gì nhưng nó rất phù hợp trong lúc này. Mau lại đây.”
“Nó sẽ chịu nổi cân nặng của hai chúng ta chứ?” Shinichi hỏi, nhưng không hề chần chừ khi tiến tới vòng tay của Kid. Khi khoảng cách đủ gần, Kid vòng tay quanh hông kéo cậu lại gần, khẽ rùng mình khi Shinichi ấn tay vào xương sườn anh. Sau đó, dường như đã chuẩn bị tinh thần, và trước khi Shinichi kịp chớp mắt, cả hai đã bay vút lên trên, cái móc không ngừng cuộn sợi dây lại trong lúc tiếng kim loại ma sát với lớp kính phát ra tiếng kêu cọt kẹt.
Khi cả hai đã thoát khỏi cái hố, và lúc Shinichi có thể nhìn thấy mái vòm, tiếng Kid rít lên “Đu!” trong lúc cả hai không ngừng tiến tới trần nhà. Hai người nhanh chóng dồn trọng lượng của mình để đẩy họ về lại phía bức tường sau đó Shinichi dùng hết sức để đẩy chân khiến sợi dây theo lực đưa cả hai ra khỏi bức tường đá cẩm thạch và tiến trở vào lối vào.
Chỉ một vài giây không có bất cứ thứ gì kéo lấy trọng lượng của hai người khi Kid buông sợi dây, và ngay sau khi Shinichi ngã xuống đất Kid cũng tiến theo đó ngã lên người cậu cùng với tiếng thở hổn hển khi toàn thân run lên vì đau.
Pandora vẫn được giữ chặt giữa hai người, chiếc bình đá kia ấn sâu vào trong bụng cậu. Và trước khi Shinichi kịp kéo lại dòng suy nghĩ cơ thể cậu đã bắt đầu chuyển động. Kid cũng hành động tương tự như Shinichi, loạng choạng vài bước trước khi dẫn đầu tiến lên chiếc cầu thang, không chút chần chừ quay trở lại nơi mà họ đã đến.
Thậm chí ngay cả trong hành lang bằng đá tối om, tiếng còi báo động vẫn rền vang. Biết điều đó đồng nghĩa với việc gì, Shinichi nghiến răng và tiếp tục chạy.
“Cả nơi này sắp nổ rồi!” Tiếng hét của Kid vang vọng lại khi hai người họ vội vã rời khỏi hành lang chật hẹp. Tiếng la của còi báo động vẫn tiếp diễn, nó giống như tiếng bom nổ không ngừng đếm ngược, và chỉ có nhịp đập trong tim Shinichi là thứ duy nhất còn to hơn nó. Kid đưa cả hai đi một hướng mới, trong lúc họ chạy hết tốc lực, ngày càng có nhiều ánh sáng tràn ngập trên hành lang. “Chúng ta sẽ thoát ra từ cửa sổ của lầu hai!”
Anh đột ngột quẹo phải, mở ra cánh cửa của một chiếc phòng ngủ, rồi nhanh chóng chạy tới ban công và nghiên cứu hướng nhảy xuống.
“Còn cái móc nào nữa không?” Shinichi thở hổn hển, ước gì mình còn mang theo cái thắt lưng. Kid bật cười trong tiếng thở dốc, gương mặt kia ửng đỏ với sự phấn khích, cả sự đau đớn trong đôi mắt kia cũng bị nhòe đi bởi adrenaline.
“Không, cũng không còn tàu lượn. Anh đoán là chúng ta phải làm điều này với một sợi dây nhựa thôi!” Anh vòng một đầu của đoạn dây dài quanh lan can ban công, đầu kia thì quấn quanh eo của cả hai. Tiếp đó anh nhanh chóng thúc giục Shinichi trèo qua lan can và nhảy xuống.
Anh cắt sợi dây đi khi đạt tới mức tối đa của nó và để cho hai người ngã xuống một mặt đất lạnh ngắt. Tiếng Kid la lên dưới tác động của lực va chạm. “Anh không sao chứ?” Shinichi hỏi, lăn người qua một bên để có thể quỳ xuống. Kid đang thở dốc, cơ thể kia run rẩy dưới bàn tay của Shinichi khi cậu mò mẫm để kiểm tra vết thương trên người anh.
“Anh nghĩ xương sườn mình không đơn giản chỉ bị nứt đâu,” Kid đáp lời. Tiếp đó, anh ép buộc bản thân mình đứng dậy. Shinichi nắm lấy tay anh và tiếp tục cuộc chạy đua, chạy vòng qua tòa lâu đài và tiến thẳng tới cổng trước. Họ tiến vào bãi cỏ phía trước của tòa lâu đài, Kid bước chân nhanh hơn để vọt lên khỏi cậu rồi chạy tới chỗ những chiếc ô tô đang đậu trên con đường. “Em nghĩ Arbogast có để ý đến việc chúng ta mượn xe của ông ấy?”
“Em không nghĩ ông ấy còn có thể để ý đến bất kỳ việc nào khác,” Shinichi nói, ép buộc từng câu chữ phải thoát ra khỏi cổ họng, và ngồi vào ghế phụ trên chiếc Lamborghini của Arbogast.
Kid cho xe lùi lại và lao ngược xuống con đường, vòng qua chiếc xe mà Takeuchi hẳn đã lái đến đây và rời khỏi cánh cổng bây giờ đã bị phá hủy. Lúc họ vừa mới ra khỏi con đường, Kid rẽ vào một khúc của hình chữ U, lâu đài bắt đầu nổ tung theo từng tầng, mái vòm mặt trăng đổ sập xuống rồi tiếp đó là những cái cột một, tiếp nối nhau như đoàn quân domino cho đến khi tòa dinh thự nguy nga chỉ còn là đống đổ nát.
“Ngay cả việc đổ sụp cũng rất ẩn dụ,” Kid nói, có vài viên sỏi bắn lên khi chiếc xe bắt đầu quay đầu. Anh sang số và Shinichi ôm chặt lấy Pandora khi cả hai người họ phóng nhanh ra khỏi tàn tích đang cháy của Chateau Arbogast. “Đối với phong trào tân cổ điển, Arbogast thật sự nên đi theo phong cách kiến trúc Baroque.”
Rốt cuộc thì cũng không có gì để Shinichi làm ngoài việc cười, cả người cậu gục về phía trước khiến chiếc kính trên mặt rơi xuống đất. Shinichi nhắm mắt lại, để mặc việc bờ vai đang run rẩy và cảm nhận sự nhẹ nhõm đang tràn ngập trong cơ thể khi Kid cũng bắt đầu bật cười bên cạnh mình, các đốt ngón tay kia khẽ chạm vào đùi cậu khi anh sang số một lần nữa để thích hợp với chặng đường trên ngọn đồi.
Khi cuối cùng cũng có thể dừng cười, cậu ngước mặt lên và nhìn thấy Kid đàng nhìn thẳng về phía trước, đôi môi kia nở rộng nụ cười phấn khích, thứ đáng ngạc nhiên chính là đôi tay kia vẫn khiến cho chiếc xe vững vàng khi anh giảm tốc độ để tiến về nơi họ đã để lại chiếc Clio.
“Phải có ít xác chết hơn trong buổi hẹn hò tiếp theo của chúng ta, thám tử.” Kid nói, lén nhìn cậu qua khóe mắt trong một khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi lái chiếc xe đi dọc theo một con đường quanh co khó tin mà hầu như không khiến chiếc xe bị loạng choạng chút nào, dù cho tốc độ hiện tại là 180km/h.
“Nếu anh có ác cảm với mấy cái xác chết thì anh đang hẹn hò sai người rồi đấy,” Shinichi đáp lời, tựa đầu mình về phía sau khi những ngón tay chạy dọc theo các chữ cái được khắc họa trên cái bình đá Pandora, Πανδώρα, và biết rằng mình sẽ không bao giờ mở nó ra để xem thứ gì đang nằm ở bên trong. “Em giống như một thanh nam châm vậy.”
“Anh cũng không nói là không một xác chết nào. Dù gì anh cũng chẳng tìm kiếm một phép màu.” Kid liếm môi. Hơi thở Shinichi nghẹn lại trong cổ họng, bởi vì lần này, Kid quay lại nhìn cậu, và từ trong ánh mắt kia, Shinichi có thể nhìn thấy cả một đại dương đang dâng trào. “Tuy các vụ nổ có thể xảy ra, nhưng anh phải thành thật một việc bản thân chưa từng bỏ lại hàng triệu Euro đá quý trong một lâu đài đang bốc cháy chứa đầy những món đồ nghệ thuật vô giá như vậy đâu.”
“Công việc thường ngày thôi,” Shinichi nói, bất chợt giật mình vì Kid thắng gấp chiếc xe lại, lốp xe ma sát trên mặt đường kêu lên tiếng rít chói tai. “Có chuyện gì-”
Cậu còn chưa kịp nói hết câu thì Kid đã chồm người qua chỗ cậu và ấn đôi môi mình lên, nụ hôn này thật cẩu thả và nguy hiểm bởi nó đang cố gắng cướp nốt những lời còn lại ra khỏi miệng cậu.
“Thật là, thám tử,” anh thì thầm, áp vào đôi môi ẩm ướt của Shinichi rồi phả ra hơi thở ấm áp lên chúng, “tội ác này cần phải được lưu trữ lâu dài đấy.”
Shinichi khịt mũi một cách hoài nghi, vươn ngón tay luồn vào mái tóc rối bù đầy bụi và máu của Kid và ấn anh vào một nụ hôn sau khác, đơn giản chỉ để người này không còn cách nào có thể lên tiếng nữa.
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Comments