“Bà không cần nó sao?” Kid hỏi, và nhìn thấy cơ thể kia đông cứng lại, ánh mắt dời đi khỏi chiếc nhẫn. “Ý tôi là Pandora, bà không cần nó sao?”
“Bây giờ thì không,” Vermouth nói. Với đôi bàn tay gần như vững vàng, bà rút ra một điếu thuốc, rồi châm lửa, tiếp đó cất nó đi. “Khi thời điểm đó đến, tôi sẽ đưa cho cậu một cái giá mà cậu không thể chối từ để nhận lấy nó từ cậu, nên hãy đảm bảo là cậu sẽ không chết trước lúc đó.”
“Điều đó có nghĩa là gì?” Shinichi cảm thấy dựng tóc gáy, nhớ tới lời khẳng định ai cũng có giá của Takeuchi. “Loại đề nghị gì?”
“Đến lúc đó tôi cần biết nơi cậu đã cất giấu Pandora, đổi lại tôi sẽ đưa cho cậu một cái tên và một vị trí.”
“Tên và vị trí?”
Vermouth mỉm cười, thả rơi điếu thuốc của mình, tiếp đó dùng mũi đế giày cao gót dập tắt nó. Trong lúc bước xuống hành lang tối tăm chật hẹp, bà bắt đầu ngâm nga ‘Nanatsu no Ko’.
Số điện thoại. Và cả kết thúc của việc chạy trốn, sự quay trở lại thật sự của Kudo Shinichi mà không còn bất kỳ sợ hãi gì nữa.
Boss, Shinichi nghĩ, ánh mắt mở to khi Vermouth biến mất khỏi cầu thang, thân hình mờ nhạt dần đi, từ mái tóc vàng óng ả cho tới mọi thứ, tất cả như chìm đắm vào bóng tối trong từng tiếng bước chân, để lại họ một mình với câu đố chưa hoàn chỉnh và cả một nhiệm vụ nặng nề.
“Thám tử?”
“Bài hát đó,” Shinichi thầm thì.
“Bảy đứa trẻ?” Kid cử động, tiếp đó phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn. Shinichi cuối cùng cũng rời mắt khỏi lối ra để nhìn về phía người bạn đồng hành của mình. “Bài hát đó có gì quan trọng sao?” Nụ cười kia có chút cứng ngắc. “Ngoài việc nó được bật lên mỗi khi chuyến tàu rời đi từ Isohara.”
“Là số điện thoại của người đứng đầu Tổ chức áo đen.” Một cách ngơ ngác, cậu tiến về phía Kid, quỳ gối xuống bên cạnh anh và đưa chiếc nhẫn cho người này. “Âm điệu Nanatsu no Ko giống với số phím bấm trên điện thoại.”
“Bà ấy hứa với em về danh tính của người đàn ông đứng đầu Tổ chức để đổi lấy Pandora?” Anh cầm lấy chiếc nhẫn, điều chỉnh tư thế để không động tới vết thương trong lúc Shinichi mò mẫm xung quanh để lấy bộ dụng cụ.
Sau khi Shinichi đưa cho anh dụng cụ cần thiết, Kid chỉ mất vài phút để lấy viên kim cương ra khỏi chiếc nhẫn. Tiếp đó cậu nhấc nó lên dưới ánh trăng, viên kim cương tỏa ra ánh sáng lấp lánh, không ngừng hấp thụ ánh trăng và để lộ ra một lớp hoa văn trên phần viền phẳng.
“Trăng tròn,” Shinichi nhẹ nói, ánh mắt tìm kiếm vị trí thích hợp trong câu đó tám hình tròn và đặt nó vào đúng vị trí. Giống như những viên đá khác, viên kim cương chìm xuống, nhưng khác với lúc trước, các lỗ tròn còn lại đồng thời đóng kín. Mặt đất bên dưới bắt đầu chuyển động, rồi ở phía trước, ngay đối diện với lối ra, những bức tường cũng bắt đầu rung chuyển.
“Nơi này sẽ không tách đôi ra chứ?” Kid hỏi trong lúc Shinichi quét mắt khắp căn phòng để nghiên cứu rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra, một tay gần như ngay lập tức vươn ra để bắt lấy cánh tay anh. Câu đố bắt đầu quay tròn, một bệ rộng nhô lên khỏi mặt đất khoảng 20cm với ba tầng, nằm ở giữa tập hợp một hình ảnh các vì sao trải rộng trên bầu trời đêm chân thực đến sống động.
“Là bầu trời đêm ở Tokyo vào mùa hè,” Kid nói, anh rê ngón tay kéo dọc theo dải ngân hà. “Thời Tanabata.”
“Vậy còn cái đó?” Shinichi hỏi, ngón tay chỉ về hướng điểm sáng đặc trưng ở tầng thứ ba. Kid dựa người tới gần. Hơi thở của anh phà hơi nóng lên cổ Shinichi, mùi hương hoa nhài trộn lẫn với mùi máu tanh. Nhưng mà, đó là của Kid. Shinichi thư giãn hết mức có thể trong từng cái chạm đó trong lúc vẫn cố gắng tập trung sự chú ý vào từng tầng. “Em không nhận ra nó.”
“Anh cũng vậy,” Kid nói. “Có lẽ không phải là ngôi sao. Có lẽ là bầu trời đêm rất đặc biệt vào một thời điểm rất đặc biệt, và là một loại hiện tượng nào đó…” Anh dừng lại, nhưng Shinichi ngay lập tức hiểu ra.
“Nếu để viên đá ở dưới dòng chảy của sao chổi, nó sẽ khóc ra giọt nước mắt của sự bất tử.” Shinichi ngước nhìn lên, qua tấm cửa kính một chiều cho phép họ nhìn ngắm ra ngoài buổi đêm trăng tròn.
Hơi thở của Kid nghẹn lại. “Nó không phải là một truyền thuyết,” anh nói. “Nó là lời hướng dẫn!”
Shinichi vươn tay nắm lấy tầng thứ ba bên dưới sao chổi và bắt đầu kéo nó.
Sàn nhà chao đảo, và khi nó bắt đầu chuyển động, Shinichi hét lên tiếng cảnh báo: “Sàn nhà đang dần chìm xuống!” Thật chậm rãi, với âm thanh của tiếng bánh răng chuyển động, sàn nhà bắt đầu hạ xuống, lúc đầu chỉ vài cm, tiếp sau đó bắt đầu nhanh hơn, lên đến vài mét cho tới khi cả hai người họ hạ xuống một cái hố tối đen chỉ được chiếu sáng từ ánh trăng trên đầu và rọi ra những cái bóng.
Có bụi trong cả mắt và miệng, Shinichi ho sặc sụa nhưng Kid chỉ dám đè nén tiếng ho của mình lại. “Mấy cái xương sườn chắc chắn bị nứt rồi,” anh nói. “Chúng ta kéo đúng tầng chứ?”
Các bức tường sáng lên ngay khi anh vừa dứt lời. Một giọng máy móc vang lên. “NHẬP DANH TÍNH.” Trước mặt bọn họ, ngay đối diện với cái nơi đáng lý là mái vòm, một bảng điều khiển hình vuông nhấp nháy màu xanh lam xuất hiện.
“Danh tính gì?” Shinichi nhíu mày thất vọng nhưng tiếng cười khúc khích của Kid lại vang lên.
“Anh có linh cảm mình biết nó,” anh nói, rồi loạng choạng đứng dậy, môi dưới bị cắn chặt tới mức nó chuyển màu trắng, lảo đảo tiến về phía thi thể Takeuchi. Anh bước qua nó, cố tình không nhìn tới phần gáy khủng khiếp của người đàn ông, nhưng tiếp đó lại dứt khoát nhìn xuống. “Anh mượn khăn tay của em tí được không?”
Shinichi lôi chiếc khăn tay ra khỏi túi áo khoác và nhanh chóng ném nó sang cho anh mà không một câu thắc mắc. Kid khéo léo chụp lấy nó trên không trung trước khi từ từ cúi xuống để cầm lấy bàn tay bị đứt lìa của Claude Arbogast.
Kid cố gắng kéo dài cánh tay để giữ khoảng cách nó xa khỏi người mình trong lúc quay trở về bên cạnh Shinichi. Shinichi cẩn trọng nhận lấy chiếc khăn tay từ anh.
“Đây thường không phải ý của mọi người khi họ nói rằng họ sẽ giúp em một tay đúng chứ?” Kid nói giỡn, và mặc dù nó không buồn cười chút nào, Shinichi vẫn mỉm cười, đơn giản là để giảm thiểu sự căng thẳng đang tồn tại hơn là phản ứng lại với một câu chuyện cười. “Anh hy vọng là nó không còn ấm nữa.”
“Em cũng vậy đấy,” Shinichi đáp lời, đưa bàn tay lên bảng điều khiển màu xanh đang phát sáng. Cậu cẩn thận sắp xếp sao cho các ngón tay duỗi ra, lòng bàn tay hướng ra ngoài, tiếp đó ấn nó vào bảng điều khiển và giữ nó ở đó. Máu thấm qua chiếc khăn tay của cậu. Shinichi chắc chắn điều đầu tiên sau khi họ bước ra khỏi đây chính là đốt chiếc khăn này.
“DANH TÍNH XÁC THỰC,” giọng nói máy móc tiếp tục vang lên, tiếp đó bảng điều khiển mờ dần cho tới khi một cái két sắt lộ ra.
Shinichi vứt cái bàn tay khủng khiếp đi lập tức và nhanh chóng lùi lại, mặc dù không chắc chắn thứ tiếp theo sắp diễn tới là gì. Trong lúc cậu lùi lại, Kid lại tiến lên, vai hai người chạm nhau, và điều đó khiến Shinichi thở phào khi lại nhận thức được sự thật Kid vẫn còn sống.
“Ooooh,” Kid lên tiếng, “một cái két sắt nha! Món ưa thích của anh đó!”
“Vậy việc này giao cho anh đấy,” Shinichi nói. “So với mấy cái của ông Suzuki, cái này chắc không là vấn đề đâu nhỉ?”
“Đừng đánh giá thấp anh, thám tử. Không một cái két sắt nào trên thế giới này mà anh không thể phá vỡ.” Anh nhếch môi với Shinichi, mặc cho lớp bụi bám trên gương mặt kia cùng với những vết máu khô còn sót lại dọc theo đường quai hàm cùng những đốt tàn nhang, anh vẫn đẹp như vậy, đôi mắt kia sáng lấp lánh sự mong đợi. “Có muốn học không Shinichi?”
“Một ngày nào đó,” Shinichi hứa. Kid chỉ bật cười. Anh thật cẩn thận để không làm đau chính mình khi tiến lên phía trước và áp tai vào chiếc két sắt.
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
❤️🔥❤️🔥