top of page
Moonlightl

Chương 146

“Cậu nói đúng.” Một giọng Anh Mỹ sắc nét vang lên phía sau Takeuchi, tiếp đó là tiếng nổ súng, rồi ánh sáng biến mất khỏi đôi mắt Takeuchi khi anh ta ngã gục xuống đất. “Tôi có lịch trình rất dày đặc đấy. Ngày mai tôi còn phải đi quay phim nữa.”

Vermouth đứng đó, cánh tay giãn ra, khẩu súng ngắm chặt hướng Takeuchi, người đã bị nát phần đầu vì phát đạn vừa nãy. Có chút phần trắng từ não bộ của anh ta vướng vào tóc cùng với bàn tay bị cắt đứt của Arbogast trượt dọc ra sàn nhà khi Takeuchi ngã xuống.

Shinichi bắt gặp ánh mặt của bà ta. Cậu nuốt nước bọt nhưng Vermouth chỉ hạ khẩu súng xuống và cất nó đi. Tiếp đó bà ta dùng hai tay để tháo sợi dây ra khỏi cổ, là Nữ hoàng sông Nile và Phượng hoàng Vẫy cánh.

Vermouth chuyển ánh mắt về phía Kid và ném những viên đá quý theo hướng đó. “Cậu còn định giả chết tới lúc nào?” Mấy viên đá rơi thụp lên bụng của anh và tiếng suýt xoa của Kid vang lên khi anh ngồi dậy và xoa ngực mình.

“Tôi không hề thích cái cảm giác bị bắn đó chút nào,” tiếng thở hổn hển của Kid phát ra cùng lúc với tiếng thở phào của Shinichi. Cậu thậm chí còn không chú ý tới việc mình đã nín thở lâu tới vậy cho tới khi có một luồng không khí đột ngột thâm nhập vào não bộ khiến nó trở nên quay cuồng. “Tôi thật sự đã bất tỉnh khoảng một vài giây lúc đó.”

“Kid,” Shinichi lên tiếng, hay nên nói là cậu cố gắng lên tiếng, nhưng tất cả những gì bật ra chỉ là một tiếng ồn ào mơ hồ. Mọi màu sắc trên thế giới này như lũ lượt quay lại trong tầm nhìn của Shinichi. Cậu duỗi lòng bàn tay ra, một cảm giác đau đớn dồn dập lên trên não bộ vì lớp da đã bị nứt toác. “Làm cách nào mà-” Câu trả lời tự động bật ra trước khi cậu kịp nói xong câu hỏi của mình. “Bộ áo.

“Thám tử, chúng ta thật sự cần phải cảm ơn người bạn FBI vì thứ này.” Kid nháy mắt. “Anh thậm chí còn không nhớ tới việc đã mặc nó vào sáng nay.” Anh cố gắng đứng thẳng người nhưng lại cũng nhanh chóng gập người xuống. “Anh nghĩ có cái xương nào đó của mình đã bị gãy rồi.”

“Em đã nghĩ,” Shinichi khó khăn nói từng tiếng, đôi mắt nóng bừng lên còn ngực thì siết chặt lại, siết chặt tới đau đớn, “em nghĩ anh đã chết rồi, tên chết tiệt này.”

“Anh biết anh ta sẽ không giết em,” Kid nói, ánh mắt đang ngắm nhìn Shinichi kia như lấp lánh một trái tim trong đó, “khi mà em lăn qua bên kia, càng dễ hơn nữa để có thể nằm im chờ cơ hội. Nếu Vermouth không tới…” Anh liếc một ánh nhìn hứng thú lên người bà ta trước khi giơ lên bàn tay trái đang cầm một vài quả bom khói. “Anh đã để cho em cơ hội để tự mình đánh bại anh ta.” Anh ném quả bom khói lên không trung rồi chụp nó lại. “Nhưng mà, bà đã tới.”

Vermouth vươn tay hất lọn tóc đang nằm trên vai và nhếch môi nhìn Kid. “Vứt cái đống đồ chơi đó của cậu đi. Nếu tôi muốn bắn cậu, tôi đã làm rồi.”

“Tại sao lại không?” Shinichi lên tiếng, cố gắng ngăn chặn cảm giác hối thúc muốn tiến gần tới Kid và chỉ đặt một bàn tay lên trái tim để đảm bảo vẫn cảm nhận được nhịp đập của nó. Vermouth chớp mắt. “Tại sao lại không muốn tổn thương chúng tôi?” Cậu nheo mắt. “Bà từng nói bà có hứng thú với anh ấy, và cả việc bà luôn hứng thú đối với tôi nữa. Nhưng mà tại sao, tại sao lại làm việc đó khi mà tổ chức của bà đang muốn giết chúng tôi.”

“Nếu tôi không nhận được lệnh đặc biệt phải giết cậu, tôi sẽ không làm điều đó.” Bà ta nhìn chằm chằm Shinichi, ánh mắt kia lạnh băng. “Cậu là một viên đạn bạn, mà trùng hợp tôi cũng cần một viên đạn như vậy.” Ánh mắt Vermouth chuyển sang Kid, người đang lơ đễnh tháo từng bộ phận của Nữ hoàng sông Nile. “Tôi cũng nợ bố cậu ta một ân huệ.” Kid hơi chấn động trước lời đó, nhưng bàn tay vẫn không ngừng di chuyển.

“Bà canh thời gian rất chuẩn khi tới giải cứu đấy.”

“Tôi đã luôn dõi theo cậu,” Vermouth nói. “Tôi có chút thất vọng khi không ai trong số các cậu nhận ra tôi ở Kinza khi đang hai người đang tìm kiếm Morris.” Takizawa Morisuke. Lúc đó Kid đã hóa trang thành một người con gái, Shinichi thì hỏi một vài câu hỏi với nhân viên làm việc tại cửa hàng tiện lợi, cùng với sự trợ giúp đáng ngạc nhiên của…

“Bà là người phụ nữ lớn tuổi đó ở tiệm cà phê,” Shinichi nói. “Đúng không?”

“Ừ,” Vermouth nói, cảm giác có chút ngạc nhiên. “Tôi cũng là vị bảo vệ ở khách sạn, người đã đưa cho các cậu coi đoạn video của người đàn ông có gương mặt của Louis. Tôi đã nghĩ cậu sẽ nhận ra tôi. Cậu thường rất giỏi trong việc đó.”

“Bà cũng biết hắn ta? Louis Maison Rouge?” Shinichi thắc mắc, nhưng gương mặt kia lại trở nên nghiêm túc, nét vui tươi biến mất khỏi đôi môi ấy.

“Cậu không cần thiết phải biết tất cả mọi chuyện,” Vermouth khẽ khàng đáp lời.

Bà ta bước tới chỗ Takeuchi, lật anh ta lại và dễ dàng thọc tay vào túi người này. Vermouth cầm lấy điện thoại cũng như là ví tiền của anh ta.

“Bà muốn thẻ SIM,” Shinichi nói.

“Chắc là cậu đã đoán tới việc bọn chúng ta thành viên trước đây của tổ chức,” Vermouth ngước lên nhìn cậu nhưng đôi tay vẫn đang kiểm tra mấy cái túi khác của Takeuchi. “Người đó… đưa cho tôi nhiệm vụ phải loại bỏ hết toàn bộ những kẻ phản bội, và tôi vẫn còn rất nhiều kẻ phải đi tìm.”

“Giống như Kanami.”

“Ừ, hay là Syrah.” Bà ta mỉm cười, nhưng không có chút độ ấm nào trong đó, thứ đã luôn hiện diện trên người Vermouth. “Tôi tới đây đầu tiên, bởi vì tôi muốn bắt bất kỳ kẻ nào dám lại gần Pandora. Không chỉ vậy, việc bắt Takeuchi ở Nhật Bản cũng có khả năng cao khiến tôi bại lộ thân phận mình. Cũng may là cậu ta đã chủ động tiến vào Paris.”

“Bà có biết mọi chuyện là do Takeuchi?”

“Không,” Vermouth nói. “Nếu tôi biết, sẽ không ai phải chết sau Genevieve.” Bà ta đẩy đẩy cơ thể dưới chân với đôi bốt cao gót màu đen. “Hắn ta chẳng quan trọng đến mức tôi phải nhớ mặt con người này, hơn nữa việc giữ cho các thành viên cấp thấp có mức độ tiếng tăm thấp nhất sẽ tốt hơn cho cả họ và chúng tôi.”

“Double-blind sao?” Shinichi ghi nhớ thông tin đó. “Vậy từ khi nào bà nhận ra mọi chuyện là do anh ta?”

“Tôi đã điều tra cậu ta khi nhìn thấy một vài phương tiện truyền thông đưa tin về bệnh viện đó, hơn nữa, có một người đã liên lại với tôi về việc cậu ta đã đến Pháp ngày hôm qua.” Đôi môi bóng nhuận của bà ta hơi nhếch lên. “Chỉ là có một bất ngờ kèm theo khi tôi phải chăm sóc cả đưa con của thầy giáo và viên đạn bạc.”

Kid đã nhanh chóng hoàn thành xong hai viên đá, loại bỏ chúng ra khỏi những món đồ trang sức và kiểm tra các mặt khắc trên đó. Anh thở dài, tiếp đó thả nó xuống vào mỗi vị trí tương ứng, cả hai đều bị đóng kín lại như những viên đá khác. Chỉ còn lại một chiếc chìa khóa. Một cái duy nhất, và nó nằm ở trên người Vermouth.

Cả người Shinichi vẫn còn bị chấn động, và cậu không biết mình nên làm gì với tình huống này. “Bây giờ bà định làm gì?”

“Hmm,” Vermouth nhìn cậu, gương mặt kia không có chút biểu cảm nào. “Như tôi đã nói, nếu không có lệnh đặc biệt… và tôi cũng không có bất kỳ yêu cầu nào đối với cậu lần này. Nên tôi đoán tôi sẽ lựa chọn rời đi. Chờ lần tới né, Silver Bullet.”

“Còn Pandora thì sao?”

“Nó sẽ không an toàn khi ở chỗ tôi. Không phải bây giờ.” Ánh nhìn kia chuyển hướng sang Kid, tiếp đó sang câu đố trên sàn nhà, rồi về lại chỗ Shinichi. “Nó cũng không an toàn khi ở lại chỗ này. Chúng tôi không muốn Gin hay Vodka có thể tiếp cận tới thứ như là Pandora. Hay là Rum. Nếu tôi lấy nó, nó có thể sẽ rơi vào tay của kẻ xấu.”

Shinichi nuốt ực. Vẫn không thể tìm ra lời giải thích. Tính đến giờ Vermouth đã cứu cậu hai lần, nhưng không lần nào bà ấy yêu cầu bất cứ thứ gì cả. “Rốt cuộc bà đang chơi trò chơi gì vậy Vermouth?”

“Một trò chơi tốn rất nhiều thời gian.” Bà ta đút tay vào túi rồi rút ra chiếc nhẫn của một người đàn ông, tiếp đó ném nó cho Shinichi, người đã chụp lấy theo phản xạ. “Tôi chắc chắn khi hai người các cậu kết hợp lại, cậu có thể suy nghĩ ra cách tốt nhất để giải quyết nó. Hay để bảo vệ nó.” Bà ta nhìn chằm chằm vào bàn tay của Shinichi, nơi đang giữ chiếc nhẫn, trong ánh mắt kia là cả một niềm khao khát lạ kỳ. “Đừng khiến tôi thất vọng, Cool Guy.”

------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!


138 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page