top of page
Moonlightl

Chương 145

“Tôi biết cậu sẽ giải quyết được nó,” một giọng nói vang lên từ phía sau. Cả hai nhanh chóng quay đàu lại và đối mặt với một Takeuchi đang chảy máu đầm đìa từ vết rạch lớn trên trán, bàn tay siết chặt khẩu súng và cố gắng chớp mắt để máu không dính vào. “Dù gì cậu cũng là vị thám tử đại tài thời Heisei.”

Kid đã cầm lấy khẩu súng bắn bài của mình, những trước khi anh kịp hành động, Takeuchi đã nã ba phát súng trực diện vào Kid, cánh tay kia run rẩy và loạng choạng dưới lực phát động của khẩu súng. Thời gian như trôi chậm đi, âm thanh của những lần bắn như vang dội lại khi Kid ngã về phía câu đố mặt trăng với bàn tay nắm chặt lồng ngực mình. Khẩu súng của anh rơi trên sàn nhà và trượt ra xa. Takeuchi lại tiếp tục nổ súng, lần này là vào khẩu súng kia. Khẩu súng bất hạnh nát thành những mảnh kim loại nhỏ cùng với mấy lá bài được bọc viền kim loại xung quanh.

Trong khoảnh khắc, cả người Shinichi như bất động, cậu không thể tin tưởng những gì vừa mới diễn ra. Cả thế giới như hoạt động với những cảnh quay chậm. Nhưng Shinichi nhanh chóng hoạt động, cơ thể cuộn tròn lăn qua sàn nhà trống không cho tới khi chạm tới bức tường, cố gắng nép mình vào đó để khiến Takeuchi phải dõi theo mình cùng với khẩu súng và bỏ qua Kid.

“Hành động thông minh lắm, lấy hết mấy viên đạn ra khỏi khẩu súng sau khi đã trói tôi lại. Nhưng không may là, tôi còn đồ dự phòng cùng với một đống thời gian để hồi phục sau khi dùng cái rìu để cắt đứng sợi dây nhựa.” Ánh mắt kia không có quá nhiều tiêu cự.

Vẫn còn bị chấn động, Shinichi nghĩ. Kid đã khiến anh ta quay cuồng với cái bình hoa đó, và Shinichi hoàn toàn có thể nhờ vào đó mà hạ gục anh ta, như vậy cậu có thể kiểm tra Kid, giúp Kid…

Kid.

“Làm sao anh tìm thấy chúng tôi khi không có bản đồ hay bất kỳ hướng dẫn nào?” Shinichi lên tiếng, tự hỏi lý do vì sao Takeuchi không bắn cậu. “Tôi tưởng đó là lý do anh cần Kid?”

“Đi theo vết máu,” Takeuchi nói. “Hay là cậu không hề chú ý tới việc giày của cả hai đều dính máu? Nói đến cùng vẫn là nhờ sự trợ giúp của Arbogast. Thật xấu hổ khi tôi phải cắt đầu ông ta để khiến con người đó trở nên có ích.” Anh ta giơ cánh tay trái lên, và trong bàn tay kia là một cánh tay bị chặt đứt khác. “Tôi đã mang theo bàn tay của ông ta, vì ông ta từng nói chúng ta sẽ cần tới nó.”

“Anh vẫn không có những chiếc chìa khóa khác,” Shinichi tuyệt vọng nói. Cậu không hề nhìn về phía Kid. Làm ơn, hãy còn sống. Bụng cậu cuộn lại từng cơn cùng với những suy nghĩ không ngừng chạy đua. Làm ơn, Kid, làm ơn đấy. “Anh sẽ không bao giờ có được Pandora.”

Sự bất lực như thứ sữa ôi thiu trào ngược trong dạ dày và để lại vị chua trong miệng. Cậu luôn ghét cái cảm giác này, thứ cảm giác bất lực khi còn là Conan. Khi ấy, cậu đã luôn nghĩ “nếu bản thân vẫn là Shinichi, chuyện này sẽ không bao giờ diễn ra. Bản thân cậu sẽ không bao giờ trở nên vô dụng.” Nhưng ở đây, ngay lúc này, cậu vẫn có cảm giác đó, khi mà cơ thể đã quay trở lại, dù chỉ chậm hơn vài năm, cùng với tất cả những kỹ năng thể thao, chiều cao và sức mạnh mà cậu nên có, Shinichi vẫn không thể làm gì để xoay chuyển tình huống hay giúp Kid.

Cố gắng đè nén cảm xúc đó qua một bên để tập trung vào Takeuchi, người đang nắm chặt khẩu 45 đã dần ổn định lại, nhưng quá trình suy nghĩ của cậu liên tục bị gián đoạn: ba viên đạn găm vào lồng ngực Kid đã đủ khiến sự tập trung của cậu vỡ thành từng mảnh. Cậu đột nhiên như quay trở lại vào ngôi trường tiểu học tối tăm đó, vào đêm đầu tiên trở thành Conan, với mong muốn cứu lấy một cô bé bị bắt cóc nhưng lại bất lực và lần đầu tiên không biết làm thế nào để thoát khỏi mớ hỗn độn.

Cảm giác như không gian tiếp tục dịch chuyển, cậu quay trở lại cái nơi gửi đồ ở gần trạm xe lửa, khi không khí không ngừng cạn kiệt cùng bàn tay siết chặt trong lúc Gin đang liên tục mở từng cánh cửa tủ đồ ra.

Hay lần lênh đênh trên con tàu, không ngừng tự hỏi liệu Ran còn sống hay đã chết khi đối mặt với cơn bão đang tiến tới trên mặt nước lạnh đến mức có thể đông cứng cô ấy.

Mật đắng tiếp tục dâng lên trong cổ họng Shinichi. Không biết liệu ấn tượng của mình về khuôn mặt lạnh lùng của Kid có đủ để khiến Takeuchi không phát hiện ra bản thân cậu muốn sụp đổ đến mức nào hay không.

Siết chặt nắm đấm, Shinichi xem xét đến khả năng bản thân mình có thể nhanh hơn Takeuchi hay không khi mà tầm mắt và cả sức mạnh của anh ta đã dần cải thiện.

“Vermouth sẽ đến,” Takeuchi nói. “Tối nay cô ta chắc chắn sẽ đến. Và đến lúc đó, cậu sẽ giúp tôi hoàn thành câu đố này.”

“Nếu Vermouth không tới anh sẽ không bao giờ có cơ hội đó.” Trái tim Shinichi như thắt lại, từng nhịp đập đều vang vọng một cái tên Kid, Kid, Kid trong lúc cậu cố gắng tìm cách hạ gục Takeuchi. Cậu không mang theo đồng hồ của mình, cũng chẳng có thứ gì trong căn phòng này có thể đá được; chỉ có những bức tường trống và một tấm thảm cuộn lại bị kẹt một phần dưới cơ thể Kid. Cơ bắp cậu căng lên, cơ thể sẵn sàng đáp ứng dù cho là mệnh lệnh nhỏ nhất, nhưng không có thứ gì có thể dùng để hạ gục Takeuchi cả, Shinichi chỉ có thể chờ đợi.

“Và bạn của cậu sẽ chết.” Ánh mắt Takeuchi chuyển tới Kid. Anh không tạo ra bất cứ tiếng động nào, cũng không hề di chuyển. “Nếu như cậu ta vẫn chưa chết. Dù gì tôi đã bắn cậu ta ba phát súng. Tiếp đó tôi sẽ đi tìm gia đình của cậu, bạn bè cậu.”

Shinichi nhấn sâu hơn nữa lớp móng tay vào lòng bàn tay, từ chối việc tiếp tục nhìn về phía Kid. Cậu sợ hãi về những thứ mà mình có thể nhìn thấy nếu làm vậy, thậm chí ngay cả suy nghĩ về việc một Kid bất động, một Kid không bao giờ mỉm cười với cậu hay trêu chọc cậu hay nói với cậu về những tin tức mà ít người biết về các khối kiến trúc, tất cả như khiến Shinichi trở nên vô hồn. Cậu không thể thở. Bụng như thắt lại từng cơn.

Cậu nghiến chặt răng, cố gắng để bản thân tập trung. Cậu cần dành sự tập trung lên Takeuchi. Cậu cần tập trung lên tất cả mọi thứ, nếu không Kid sẽ…

Đồng 5 yên mà Shinichi đeo như một lời hứa đang nóng bừng trên làn da cậu. Mọi thứ không thể kết thúc như thế này. Shinichi sẽ không để chuyện đó xảy ra, sẽ không khi mà cậu nhận ra việc Kid…

Takeuchi tiến một bước hướng về phía Kid và câu đố. “Chắc chắn Vermouth sẽ tới. Cô ta muốn giết tôi, và đây là cơ hội duy nhất của cô ấy.”

“Cậu nói đúng.” Một giọng Anh Mỹ sắc nét vang lên phía sau Takeuchi, tiếp đó là tiếng nổ súng, rồi ánh sáng biến mất khỏi đôi mắt Takeuchi khi anh ta ngã gục xuống đất. “Tôi có lịch trình rất dày đặc đấy. Ngày mai tôi còn phải đi quay phim nữa.”

------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!


128 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page