top of page
Moonlightl

Chương 144

Sorry mọi người rất nhiều, không phải là thất hứa đâu mà deadline không thoát ra nổi, hai con mắt muốn thâm như con gấu trúc rồi!!!

------

Shinichi xem xét bức phù điêu, đôi mắt tự động lấp đầy các khoảng trống bằng các đường thường dùng để nối các ngôi sao thành bức chân dung của Thợ săn Orion, gần Pi-3, nhưng cậu không chắc có phải đôi mắt mình đang bị đánh lừa hay không. “Pi-3”

Gần như ngay lập tức, Kid di chuyển ngón tay của mình lên. “Chất liệu khác biệt,” anh xác nhận. “Có một vết nứt nhỏ.”

“Đẩy?”

Kid làm theo lời cậu. “Không có gì.”

Shinichi nhăn mày. “Nó kéo dài tới mức nào?”

Kid đưa tay lần xuống cho tới gần thắt lưng mình mới dừng lại. “Anh nghĩ là lối đi xuống... Suy nghĩ tốt lắm, thám tử.” Anh dùng vai mình cố gắng đẩy bức phù điêu thấp xuống, và nó thực sự đã chuyển động, một khe hở nhỏ xuất hiện. Mất một lúc Shinichi cũng tiến tới giúp đỡ, vì lúc này đây cậu mới nhớ tới việc mình đã lớn trở lại, cơ thể đã đủ sức để có thể trợ giúp một tay.

Một lối đi đủ rộng xuất hiện trong hành lang tối mờ, đầu bên kia như thể biến mất vào trong bóng đêm vô tận.

“Kichiemon phải tự hào lắm đây,” Shinichi lên tiếng. Cậu để Kid dẫn đầu khi cả hai dần bước vào trong vùng bóng tối không thấy năm đầu ngón tay ấy.

Cầu thang bắt đầu dẫn xuống dưới khi cả hai bước vào khoảng mười phút. Thứ này được làm bằng đá cứng thay vì lớp hoa cương như bên trong tòa lâu đài. Điểm cuối cùng xuất hiện là một căn phòng hình tròn với một lối đi có mái vòm.

Trần nhà chuyển từ chất liệu không thấu quang sang trong suốt, để lộ một bầu trời đêm qua mái vòm kính khổng lồ. “Là một loại kính cường lực,” Kid nói. “Nhìn từ trên chỉ thấy một lớp trần mờ đục, nhưng nếu đứng nhìn từ dưới như thế này, chúng ta có thể nhìn xuyên qua nó.” Anh bật cười. “Anh đoán đó là cách mà chúng ta có thể tạo ra một căn phòng bí mật ngay dưới lớp kính trong suốt mà không ai có thể nhận ra nó.” Ánh trăng tràn ngập căn phòng, thứ ánh sáng sáng rực đủ để Shinichi tắt đi chế độ nhìn trong bóng đêm của chiếc kính.

Kid bước vào giữa căn phòng. “La Lune.”

“Căn phòng này có gì đặc biệt?” Shinichi bắt đầu đi xung quanh và quan sát mọi thứ, nhưng thứ bắt mắt đầu tiên chính là sự trống rỗng của nó. Các bức tường của căn phòng đều không có bất cứ tranh vẽ hay đồ trang trí gì, nó hoàn toàn trái ngược với những nơi mà họ từng đi qua trong tòa lâu đài. Chẳng có gì ngoài những lớp đá cẩm thạch sạch sẽ ở mọi hướng. Cũng chẳng có đường gờ hay nét đặc sắc nào gần sàn nhà. Chỉ có chính giữa căn phòng là một tấm thảm Ba Tư, cũng là thứ đáng chú ý duy nhất trong phòng ngoại trừ trần nhà khác thường. “Có thể hiểu được tại sao nó lại gọi là La Lune,” cậu chỉ tay lên trên, “nhưng tại sao…” Shinichi điều chỉnh nút trên chiếc kính của mình.

Kid tương tự cũng đi xem xét các bức tường, dùng cảm giác của mình để kiểm tra những điều kỳ lạ. “Có thể là bất cứ điều gì,” anh nói.

Shinichi nhăn mày, ánh mắt đăm chiêu nhìn xuống tấm thảm.

Dưới sự thúc đẩy, cậu tiến sâu hơn vào căn phòng và quỳ gối xuống. Kid nhìn cậu, nhưng tâm trí lúc này của Shinichi không dư thừa để chú ý tới anh mà bắt đầu cuộn tấm thảm lại. Lúc Kid nhận ra Shinichi đang muốn làm gì, anh cũng tiến tới và phụ giúp cậu một tay.

Từ từ, một hình ảnh lạ lẫm xuất hiện, tám chỗ lõm tròn trên đá cẩm thạch tạo thành một vòng ngay giữa tâm sàn nhà. Ánh trăng làm sàn nhà trở nên lấp lánh, đồng thời nó khiến cho một chấm nhỏ ở trên vòng tròn xa họ và xa cửa nhất lộ lên rõ ràng ngay trước mắt. Shinichi cúi xuống để nghiên cứu, ánh mắt nheo lại khi phát hiện sự không đồng đều lạ thường bên trong mỗi chỗ lõm. "Chúng không giống nhau.”

“Ừ,” Kid đồng ý. “Mỗi nơi dường như có đều có dáng vẻ khác nhau. Nhưng có vẻ như tất cả đều cần có thứ gì đó đi vào. Điều đó có nghĩa-”

“Chìa khóa,” Shinichi gật đầu. “Nhưng em hơi lo về việc-”

“Có tới tận tám chỗ, nhưng theo như chúng ta đã biết thì chỉ có năm chiếc chìa khóa. Đồng thời-”

“Mỗi chiếc chìa khóa có hình dạng riêng biệt.” Shinichi lôi Lady Red ra khỏi túi quần, để mặc nó đung đưa trước họ. “Thứ này cũng lớn hơn nhiều so với mấy cái lỗ.”

“Cho anh?” Kid lên tiếng. Shinichi gần như chỉ vừa kịp gật đầu trước khi viên đá biến mất khỏi bàn tay mình và xuất hiện trước mặt Kid, người cầm sát sợi dây để quan sát. “Hmmm.”

“Có chuyện gì sao?”

“Anh tự hỏi liệu…” Đôi mắt nheo lại kia lấp lánh trong sự tập trung. Anh nhanh chóng đưa tay vào túi quần và lôi ra một chiếc hộp nhỏ, là dụng cụ của thợ kim hoàn. Chọn một dụng cụ có cái đầu dẹp, anh nhanh chóng và dễ dàng tháo bỏ sợi dây. Để mặc nó rơi trên đùi mình, Kid dùng ngón trỏ và ngón cái cầm viên đá để dưới ánh trăng. “Đoán vậy.”

“Có gì đặc biệt?” Nó không phải viên đá hai mặt, thứ mà cả hai đã nghi ngờ vài tháng về trước. Thay vào đó, ánh sáng dường như bị hấp thụ hoàn toàn bởi viên đá tím mà không có bất kỳ tia phản xạ nào từ các mặt mờ đục của nó. “Có vẻ không liên quan đến ánh trăng.”

“Nhìn này,” Kid nói, quay viên đá lại và đưa nó tới trước mặt Shinichi. Khi cậu nhìn thấy thứ đã bị che khuất bởi mặt dây chuyền vàng, đôi mắt chàng thám tử mở to.

Được chạm khắc trên đỉnh tròn của viên đá là một hoa văn kỳ lạ, gần giống một mặt trăng lưỡi liềm. “Oh”, cậu lên tiếng, cầm lấy nó khỏi tay Kid, tiếp đó lôi chiếc đồng hồ ra khỏi túi mình và đưa cho Kid. Anh lập tức kiểm tra nó, cố gắng tìm cách để tách nó ra trong lúc Shinichi quan sát giữa hình khắc trên đỉnh của Lady Red và những vòng tròn ở trên mặt đất. Cậu nhăn mày, “em không thể nói rõ nó giống với cái nào. Không quá rõ ràng.”

Cậu chà xát ngón cái qua hình khắc, tiếp đó vươn tay bật chế độ phóng to trên chiếc kính. Dưới lớp kính phóng đại, Shinichi có thể nhìn thấy rõ hơn hình khắc trên viên đá màu tím, đồng thời khiến nó khắc ghi sâu hơn trong tiềm thức mình.

Shinichi nhìn những vòng tròn. Có tới tám cái lỗ, nhưng chỉ có năm chiếc chìa khóa. Một hình trăng khuyết. Dấu chấm, để đánh dấu thứ gì?

“Sự bắt đầu,” Shinichi trầm ngâm lớn tiếng. “Hoặc kết thúc.”

“Của cái gì, thám tử?” Kid hỏi, những mảnh ghép của chiếc đồng hồ nằm rải rác xung quanh anh cùng với một viên đá màu đỏ trong bàn tay. Đôi môi kia nhếch lên vẻ chiến thắng khi anh đưa ra một bề mặt có hoa văn hình tròn khác cho Shinichi xem. Cậu cầm lấy thứ đó, rồi chống hai tay và đầu gối đứng dậy.

“Ở đây, nhìn thấy thứ đánh dấu này không?” Cậu gõ đốt ngón tay vào chấm nhỏ bên dưới vòng tròn xa nhất. “Nó đánh dấu sự kết thúc hoặc khởi đầu của một chu kỳ.”

“Chu kỳ?”

“Ừ,” Shinichi nói. “Một đợt trăng mới.”

“Chu kỳ mặt trăng?” Kid liếm môi. Ánh mắt Shinichi lướt dọc theo cái lưỡi trên phần môi không đều. “Có tám giai đoạn. Trăng non, trăng khuyết, quý một, vượn tròn, trăng tròn, vượn khuyết, quý cuối, và trăng khuyết.”

“Chính xác.” Shinichi mở bàn tay trái, nơi đang nắm giữ Lady Red. Cậu nhìn lại vết khắc trăng khuyết, cố gắng nghiên cứu xem nó thuộc chu kỳ nào, và mỉm cười khi cuối cùng nhìn thấy có ba dòng đi ra từ bên phải. “Ánh mặt trời.” Cậu ấn Lady Red và ô đầu tiên về phía bên trái so với trăng non. “Trăng khuyết.”

Khi viên đá được đưa vào đúng vị trí, từ chỗ lõm xuất hiện một làn khói bên dưới Lady Red, tiếp đó, viên đá bị chìm xuống đủ sâu để vị trí đó bị phong ấn lại, một cái nắp trượt vào đúng vị trí để giữ lấy viên đá bên trong, và khiến vị trí sàn nhà nơi đó như bằng phẳng. Bức vẽ hình mặt trăng khuyết xuất hiện trên đó, mờ nhạt dưới ánh sáng của mặt trăng.

“Anh đoán chúng ta đi đúng hướng rồi đấy,” Kid nói, bò về phía trước để dựa gần vào người Shinichi, vai cả hai chạm vào nhau. “Thứ này là một trong những ‘Bản vẽ Mặt trăng’ của Galileo vào năm 1610. Khoảng thời gian trước đó con người luôn nghĩ mặt trăng là một mặt phẳng.” Anh chà ngón cái qua hình vẽ. “Đồng hồ bỏ túi là cái gì?”

“Quý cuối,” sau khi nhấc nó lên để quan sát kỹ bằng cặp kính của mình, Shinichi nói. Cậu đếm hai vòng từ phía bên phải của hình trăng non, tiếp đó đặt mặt khắc của viên đá xuống. Một lần nữa, nó bị nuốt xuống chỗ lõm và một hình vẽ khác của Galileo trượt qua để bao phủ bề mặt. “Em nghĩ mỗi chiếc chìa khóa phải đi vào đúng vị trí, tiếp đó chúng ta mới có lời gợi ý cho câu đố tiếp theo.”

“Tôi biết cậu sẽ giải quyết được nó," một giọng nói vang lên từ phía sau.

------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!


127 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page