Chương 143
- Moonlightl
- Apr 29, 2023
- 7 min read
Shinichi lau đi vết máu bị bắn trên má Kid bằng ngón cái của mình. Da anh ấm lên bởi ngọn lửa, nhưng điều đó cũng khiến Shinichi phải nỗ lực hơn mức cần thiết để tập trung trở lại vụ án, đặc biệt là việc quan sát cái xác không đầu dưới chân họ và cả hai thành viên tổ chức đã cố gắng bắt giữ Kid trong nhiều tháng qua. “Có cái gọi là ‘căn phòng Mặt Trăng’ sao?”
“Nhớ lúc anh đã nói gì khi quan sát bản thiết kế ở phòng khách sạn vào sáng nay không?”
“Không có sao Hải Vương,” Shinichi trả lời. Cậu thả tay xuống và lùi dần về phía sau. Kid cắn môi dưới rồi rút ra một sợi dây dài, tiếp đó đưa một đoạn qua cho Shinichi. “Phong cách thiên văn học.”
“Nằm ở một nơi khá ngoằn ngoèo trong trung tâm của tòa biệt thự, có một căn phòng được dán nhãn ‘La Lune’.” Anh bắt đầu trói người phụ nữ lại trong lúc Shinichi cẩn thận né tránh các mảnh vỡ từ cái bình giả thời nhà Minh để làm điều tương tự với Takeuchi.
“Anh đã nghĩ tới nó từ trước - truyền thuyết về Pandora,” Shinichi cột lại tay và chân của Takeuchi. Có vết máu dưới lớp móng tay được cắt tỉa cẩn thận của anh ta. Shinichi quan sát kỹ nó, dù gì sau khi tìm được Pandora, thứ cậu cần phải giải quyết chính là đưa ra bằng chứng thuyết phục với cảnh sát. “Thứ liên quan tới ngày trăng tròn?”
“Ừ,” Kid nói. “Em còn nhớ việc Pandora chỉ có thể được nhìn thấy dưới ánh trăng chứ?”
“Nhưng chúng ta đã nghĩ nó là một viên đá có hai mặt.” Shinichi đứng dậy và chùi tay vào quần. “Vậy điều đó đồng nghĩa với việc hiện tại chúng ta biết nó… là một thứ gì đó khác?”
“Ban đầu anh biết tới điều đó từ Snake.” Kid liếm răng. “Nhưng nó đã được chứng thực bởi một vài hồ sơ mà bố đã để lại cho anh.” Anh bật cười. “Một đoạn ghi âm từ những chiếc đĩa năm bốn lăm sẽ phát lên mỗi khi anh đi xuống dưới căn hầm bí mật đó.”
“Ông ấy thật sự nói như vậy? Em cần biết chính xác từng từ mà ông ấy đã nói Kid, bởi vì em nghĩ nó có thể là một câu đố.”
Kid nhắm mắt lại. Shinichi quan sát anh chàng siêu trộm đưa một tay vuốt tóc mình. “Pandora sẽ xuất hiện dưới ánh sáng của ngày trăng tròn. Và nếu viên đá được để dưới dòng chảy ánh trăng, nó sẽ khóc ra giọt nước mắt của sự bất tử.”
“Dưới dòng chảy của ánh trăng ngày trăng tròn…” Shinichi nhẩm lại những câu chữ đó trong đầu. “Nếu vậy, có lẽ anh đúng khi nói chúng ta đang đến căn phòng Mặt trăng.”
Kid mở mắt và gật đầu. Anh kiểm tra lại lần nữa nút thắt đang buộc người phụ nữ, tiếp đó nhặt lấy khẩu súng của cô ta, tháo ổ đạn ra và đổ hết những viên đạn vào lòng bàn tay. Sau đó anh bước qua Shinichi để tiến tới chỗ khẩu súng của Takeuchi và làm điều tương tự với nó. Cuối cùng anh bỏ hết viên đạn vào một cái túi và cất nó đi.
“Ý hay đấy,” Shinichi nói, tiếp đó ngồi xổm xuống để giựt lấy Lady Red ra khỏi Takeuchi, sợi dây đứt ra theo lực kéo và để lại một vết cắt dọc theo cổ người đàn ông. Sau đó cậu thọt tay vào túi áo khoác của anh ta và cầm đi đồng hồ bỏ túi của Takizawa.
Shinichi ngoái đầu nhìn lại khi họ rời khỏi căn phòng đó. Đôi mắt cậu lưu lại trên cái đầu bị chặt đứt của Claude Arbogast và chiếc rìu bị vứt bỏ bên cạnh. Cùng với những cuốn sách bao phủ hết toàn bộ căn phòng, mọi thứ khiến cậu nhớ tới phòng sách bí mật cùng với người mẫu Scarlett - Genevieve Maison Rouge đã bị tàn sát dã man, cũng là nơi bắt đầu của mọi câu chuyện.
Khi cậu đi theo Kid bước vào hành lang giống như một cái mê cung, anh lên tiếng cảnh cáo. “Có thể còn có những kẻ khác.”
“Khả năng không cao lắm. Nếu còn có những kẻ khác, đồng nghĩa với việc đã có nhiều người hơn biết về bí mật này. Em không nghĩ anh ta sẽ mạo hiểm chuyện đó.”
“Nhưng,” Kid nói, “cẩn thận vẫn hơn.”
“Anh biết làm cách nào để cẩn thận chứ?”
Kid nhếch môi. “Tất nhiên.” Anh nở nụ cười toe toét với Shinichi khi dẫn họ qua một hành lang giống như một con rắn, những ngón tay lần theo bức phù điêu mô tả Sao Thiên Lang bằng đá hoa cương dọc trên con đường. “Chỉ là anh thường chọn ngược lại.”
“Nghe có vẻ yên tâm đấy.” Đôi môi cậu nhếch lên. “Đường nào?”
Kid đang nhìn chằm chằm lên hai dãy cầu thang rẽ ngược chiều nhau, một cái xoắn lên bên trái và một cái xoắn qua bên phải. Mỗi lối đi dẫn tới những hành lang tối tăm khác với nhiều hình chạm nổi hơn.
“Bản thân căn phòng đã dần xuống cấp,” Kid nói. “Nhưng tòa lâu đài này khiến căn biệt thự của Takeuchi giống như trò chơi của đứa con nít. Vậy nên có lẽ chúng ta cần phải tốn một khoảng thời gian trước khi tìm được con đường thật sự. Nếu anh nhớ không lầm, chúng ta cần phải rẽ trái ở vị trí này, và tiếp đó đi xuống khi nhìn thấy chòm sao Lạp Hộ.” Anh vươn tay và nắm lấy cổ tay cậu. “Mà để nói thật thì, tất nhiên anh luôn ghi nhớ chính xác.”
“Tự mãn thật.” Nhưng Shinichi không hề chần chừ mà bước lên cầu thang bên trái trong tiếng cười khúc khích của Kid và tiếng bước chân theo sau của anh.
Một vài hành lang không có ánh sáng trông thật u ám, tiếng bước chân vang vọng của Shinichi trái ngược hoàn toàn với tiếng bước chân im lặng của Kid. Nhưng đồng thời không giống cậu, Kid dường như có thể nhìn thấy trong bóng tối. Anh dùng đầu ngón tay có đeo găng để lần mò theo các bức tường trong lúc bàn tay đã lột bỏ lớp găng tay lại nắm chặt cổ tay Shinichi và kéo cậu theo bên mình.
“Giá mà em cầm theo cái kính của em,” Shinichi lầm bầm. “Chúng có chức năng quan sát trong bóng tối.”
“Oh?” Bàn tay Kid siết nhẹ cổ tay cậu. “Anh biết chúng có khả năng theo dõi, cũng như chống đạn, nhưng không ngờ nó còn có chức năng quan sát trong bóng tối.”
“Cả việc phóng to,” Shinichi nói thêm vào, chớp mắt để lấy lại sự tập trung. “Anh thật sự đã hoàn thành rất nhiều việc mà không cần tới bất kỳ sự hỗ trợ nào.”
“Anh là một tên trộm bóng đêm,” Kid nhẹ giọng trêu ghẹo. “Anh phải cướp đi mọi thứ ở trong bóng tối, thám tử.” Hơi ấm từ những ngón tay của anh biến mất khỏi cổ tay Shinichi. Nhưng chỉ một lát sau, có thứ gì đó được ấn vào trong lòng bàn tay cậu. “Nếu không thể bò xung quanh trong tình trạng không có ánh sáng, anh đã chẳng thể thâm nhập vào nhiều nơi.”
Shinichi ngạc nhiên mở lòng bàn tay và nhận ra Kid vừa đưa cho cậu chiếc kính của mình. Chúng đã từng là một phần trong bộ dạng hóa trang của Conan, nhưng cậu chưa từng nghĩ tới việc đem theo nó khi quay trở lại thành Shinichi. “Anh có nó? Từ khi nào mà…?”
“Anh khá thích việc em đeo chúng,” Kid trả lời. “Chúng khiến em càng có dáng vẻ của một kẻ mọt sách hơn nữa, mà em biết anh thích những kẻ mọt sách đến mức nào mà. Chỉ là anh không biết nó còn có nhiều tác dụng như vậy, nên là, hmm, khá mừng vì anh đã đem theo nó.”
Shinichi đeo nó lên, tiếp đó vặn gọng kính bên phải hai phần lần để bật chế độ nhìn trong bóng tối, nhờ vậy cậu đã có thể nhìn thấy những đường viền chi tiết và cả những bức phù điêu tinh xảo mô tả các vì sao. “Cảm ơn,” cậu thì thầm. “Vì đã mang theo chúng.”
“Hãy cảm ơn anh bằng việc đeo nó vào lúc chỉ có mỗi mình anh,” Kid đáp lời ngay lập tức, anh kéo dài câu chữ cho dù vẫn đang tiếp tục bước đi với tốc độ ổn định. “Nơi nào đó kín đáo chút.”
“Em không thể nhìn thấy rõ mặt anh cho dù có chức năng nhìn trong bóng tối,” Shinichi nói. “Vậy nên anh thôi cái việc nhướng mày phóng đãng đó đi.”
“Nhưng em biết là anh sẽ làm hành động đó, nên là mục tiêu của anh vừa đạt được rồi đấy.”
“Bây giờ không phải là lúc thả thính với em.” Ánh nhìn Shinichi rơi trên một điểm của bức phù điêu bầu trời đêm. “Khi nãy anh nói, Chòm sao lạp hộ?”
“Thôi nào, thám tử, em biết không, thời gian để tán tỉnh em lúc nào cũng có cả.” Tay anh vòng quanh hông của cậu lâu đến mức khiến cậu bối rối mới hài lòng rời đi. Tiếp đó những ngón tay tiếp tục lướt dọc theo bức phù điêu. “Phát hiện tốt lắm. Anh nghĩ thứ đó có lẽ được gọi là Betelgeuse.”
“Alpha Ori*,” Shinichi đồng ý. “Bây giờ chúng ta làm gì?”
*Ori: Chòm sao Lạp Hộ.
Kid kéo những ngón tay mình xuống, hướng về phía ngôi sao Rigel. “Ở đâu đó có cánh cửa bị giấu kín. Anh nhớ đã nhìn thấy nó được phân định hoàn toàn khác nhau.” Anh ậm ừ. “Có lẽ chúng ta cần phải ấn vào chỗ nào đó?”
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Truyện hay quá cám ơn ad nhiều nhiều ❤️🔥❤️🔥