“Tôi sẽ không giúp anh,” Shinichi thẳng thắn nói.
Takeuchi bật cười. “Mọi người đều có giá. Như tiếng càu nhàu trong phòng thí nghiệm của Miyano Shiho là nửa triệu euro để lấy tất cả dữ liệu nghiên cứu ra được apotoxin, bao gồm cả nghiên cứu của Elena Miyano. Thật không may là một lượng thông tin đã bị cô con gái lớn của cô ta và Vermouth cắt bỏ từ nhiều năm trước. Rồi tiếp đó tới Gin và Vodka. Bọn chúng quan tâm đến một số nhà khoa học máy tính đã phát minh ra chương trình có khả năng sao chép mọi đoạn DNA của ai đó. Và chỉ cần hai ân huệ không đáng kể đã kiếm ra đủ loại chuyện kín khiến bọn khoa học đó phải gửi toàn bộ thông tin về dự án đó cho tôi.” Anh ta gạt chốt an toàn trên khẩu súng của mình. “Cậu thì không cần tiền hay có chuyện xấu sợ người khác phát hiện. Nên thay vào đó, tôi đành dùng mạng của bạn cậu để mặc cả vậy.”
Shinichi buộc mình phải bình tĩnh, ghi lại những thông tin về Itakura Suguru, nhà thiết kế phần mềm đã bị sát hại, để làm thông tin nghiên cứu sau này.
“Đó là cái giá dành cho cậu. Tôi sẽ để cậu ta sống, và thay vào đó, cậu sẽ giúp tôi lấy được Pandora.” Anh ta mỉm cười, nụ cười lạnh lùng như băng. “Khi tôi quyến rũ Scarlett, tôi chưa từng nhận ra sự bất tử sẽ đến với tôi nhanh như vậy.”
“Anh sẽ không để anh ấy sống. Sau khi tôi giúp đỡ anh, anh rồi cũng sẽ giết anh ấy.”
“Suy nghĩ thật giống ông ta.” Anh ta vẫy tay về cái xác chết không đồng. “Thật may là con trai ông ta lại không thông minh như vậy. Hắn ta đã dâng Scarlett lên cho tôi. Em ấy thật cô độc. Và mọi chuyện trở nên quá dễ dàng.” Anh ta cau mày, có chút tình cảm chân thành thoáng che mờ nét mặt anh ta trước khi nó quay trở lại với dáng vẻ ban đầu. “Cứ suy nghĩ theo hướng này. Nếu cậu không giúp tôi, cậu ta sẽ chết ngay tức khắc. Nhưng nếu cậu giúp tôi, vẫn có khả năng tôi sẽ để cho cậu ta sống, cũng có thể cậu ấy kịp trốn thoát trong lúc tôi phân tâm.”
“Lời hợp tác hấp dẫn thật đấy,” Shinichi nói. “Nhưng chúng tôi có thể cùng chết và anh sẽ không bao giờ tìm ra Pandora.”
“Tôi rồi sẽ tìm ra nó, cho dù có bắt buộc phải xé nát tòa lâu đài này,” anh ta nói. “Nhưng cậu sẽ giúp tôi tiết kiệm thời gian, và tôi sẽ trao thưởng cho cậu bằng việc để bạn cậu rời đi.”
Shinichi nổi da gà. Người phụ nữ vẫn khóa chặt cánh tay cậu và chĩa súng vào Shinichi gầm gừ cảnh cáo. “Đừng cử động,” cô ta thì thầm vào tai cậu. Còn Takeuchi thì nhìn cô đầy thích thú.
“Người bạn này của cậu có phần giống cậu,” Takeuchi trầm ngâm, cắt ngang đi dòng suy nghĩ của Shinichi. “Nhưng cậu lại không có anh chị em.” Anh ta nhìn chằm chằm vào Kid. “Chúng ta có chàng thám tử nổi tiếng Kudo Shinichi và một người bạn đồng hành. Vậy thì cậu có thể là ai đây?”
Mắt anh ta lướt ngang qua chiếc balo của Kid, nơi có các bản thiết kế đang lòi ra ngoài còn đôi môi thì nhếch lên với sự thích thú.
“À, nếu không phải vì Kaito Kid…” Anh ta quay lại nhìn Shinichi. “Ra đó là lý do tại sao cậu lại ở đây. Là vì cậu ta. Tôi đã suy nghĩ sai lầm ngay từ đầu. Không phải cậu mang theo cậu ta, mà là cậu ta mang theo cậu.”
Kid không hề nao núng, nhưng dường như Takeuchi chẳng bối rối khi không nhận được chút phản ứng nào từ người này.
“Cậu trẻ hơn tôi nghĩ đấy. Người học việc của Kaito 1412 cũ? Người bảo hộ? Hay là…” Anh ta nghiên cứu Kid. “Có quan hệ máu mủ chăng?”
Đôi mắt của Kid lóe lên, nhưng anh không lên tiếng. Shinichi nghĩ đó là Poker face của anh ấy, và khuôn mặt đó dường như khiến cậu muốn mỉm cười. Kid là một người chuyên nghiệp, ngay trong những thời điểm khó khăn, kinh hoàng hay sợ hãi. Shinichi ngưỡng mộ những điều đó ở con người này. Có lẽ sau này, khi mà họ đã giải quyết hết tất cả mọi chuyện, Shinichi sẽ nói với Kid mình có chút ấn tượng về điều đó.
“Mà nói chung cũng chẳng phải vấn đề quan trọng gì,” Takeuchi nói. “Để tôi xem thử mấy cái bản thiết kế nổi tiếng này nào. Đừng cố gắng làm bất cứ điều gì, nếu không thứ chờ đợi cậu là cái xác của Kudo Shinichi đấy.” Ánh mắt Kid chuyển nhanh sang người Shinichi, tới khẩu súng đang đặt trên thái dương cậu rồi tới ánh mắt Shinichi. Shinichi nhìn anh, cơ thể tràn đầy sự nghiêm túc và chắc chắn. Hàng mi của Kid rung lên như lời cảnh báo, sau đó ánh mắt liếc nhìn sang chiếc gạt tàn trên bàn.
Shinichi gần như muốn nhếch môi cười, bởi vì cậu đã kéo dài đủ thời gian và bây giờ, Kid đã có kế hoạch.
“Tôi không có ý định đưa cho anh những bản thiết kế này,” Kid dùng chất giọng ngọt ngào lên tiếng, thứ âm điệu tán tỉnh mà anh vẫn thường dùng để khiến Shinichi nổi điên, tiếp đó anh ném bản thiết kế thẳng vào ngọn lửa đang bập bùng cháy.
Phải mất một lúc Takeuchi mới tiếp nhận được chuyện gì vừa xảy ra, và khi anh ta xử lý hết đống hình ảnh trước mắt, gương mặt kia vặn vẹo với cơn thịnh nộ đỉnh điểm. Nhưng đã quá muộn - Kid ném ra một quả bom khói và mùa hoa oải hương rực rỡ nhanh chóng bao phủ căn phòng ngay lúc Takeuchi vừa kịp nổ súng.
Người phụ nữ đang giữ chặt lấy Shinichi bất ngờ. Cậu nhanh chóng lợi dụng khoảnh khắc đó và né tránh khỏi bàn tay cô ta rồi lăn về phía bộ bàn ghế. Shinichi nghe thấy tiếng gầm gừ giận dữ của Takeuchi nhưng cậu phớt lờ nó và sử dụng trí nhớ của mình để xác định vị trí chiếc gạt tàn trên bàn và thầm hy vọng đôi giày mình đủ dày nếu không chờ đợi cậu sẽ là một cơn đau nhức nhối sau này.
Khi khói bắt đầu tan ra cũng là lúc Shinichi ném chiếc gạt tàn lên không trung. Khuôn mặt người phụ nữ trở nên cau có khi cậu ném thẳng chiếc gạt tàn thủy tinh nặng nề vào đầu cô ta. Một cú ném hoàn hảo và tất nhiên người phụ nữ đó đã ngã xuống. Shinichi ngó quanh để tìm kiếm vị trí của Takeuchi nhưng đột nhiên cậu phát ra khẩu súng của anh ta đang nằm trên sàn nhà nên đã lao tới chụp lấy nó. Ngay sau khi chạm tới khẩu súng, ngón tay cậu trượt thẳng vào cò súng và chĩa nó vào gáy Takeuchi.
Chỉ là nó không tạo ra nhiều tác dụng lắm vì Kid đã cầm lấy một trong những chiếc bình đặt trên lò sưởi và đập thẳng nó xuống đầu Takeuchi khiến người đàn ông kia bất tỉnh cùng những mảnh sứ vỡ nát.
“Anh vừa đập vỡ chiếc bình thời nhà Minh đấy à?” Shinichi hỏi, tim đập thình thịch khi cố lấy lại hơi thở. Không hiểu bằng cách nào mà đột nhiên cậu lại nếm được mùi hoa oải hương khi Kid nhìn người đàn ông gục xuống với sự hài lòng thỏa mãn.
Anh ngước lên nhìn Shinichi, gương mặt ửng hồng và run lên vì kích thích, đôi môi kia mỉm cười như thể mình lại tiếp tục thắng một vụ trộm khác.
“Thám tử, anh cảm thấy bị tổn thương đấy. Tại sao em lại nghĩ một người sành nghệ thuật như anh lại đi phá vỡ một chiếc bình thời nhà Minh trong khi nó vốn dĩ chỉ là một món đồ giả mạo nghiệp dư chứ?”
Shinichi đảo mắt, vứt bỏ khẩu súng của Takeuchi với vẻ chán ghét.
“Bây giờ thì sao?” Cậu hỏi Kid, người đang đan cả hai tay vào tóc mình. Có vài vệt máu nhỏ dính trên má và cổ người này nhưng ánh mắt kia vẫn sáng rực lên.
“Bây giờ anh sẽ đưa chúng ta tới chỗ của Pandora.” Gương mặt của Kid bừng sáng, Shinichi… căn bản không thể nào rời mắt khỏi điều đó. “Em muốn cá bao nhiêu là chúng ta đang hướng tới ‘Căn phòng mặt trăng’?”
“Anh đã ghi nhớ sơ đồ các tầng,” Shinichi nói. Âm giọng cậu phát ra kèm theo cả một cảm xúc không thể diễn tả được khiến đôi lông mày Kid nhướng lên. Nhưng Shinichi không thể không làm vậy, đơn giản vì giống như mọi lần, cậu đều bị ấn tượng và kinh ngạc bởi trí óc nhanh nhẹn và sự đáng tin cậy tuyệt đối của người này. Kid là… đối tác hoàn hảo trong mọi chuyện. Lồng ngực cậu như thắt lại và trái tim cũng không ngừng đập dồn dập.
Mẹ nó, cậu thật sự rất yêu Kid, và sức mạnh từ việc nhận ra nó đủ khiến cho đầu gối cậu muốn khuỵu xuống.
Kid nhanh chóng bắt lấy cậu. “Không cần phải ngất đi vì nể phục anh đâu, thám tử.” Anh nháy mắt. “Chỉ là một trong những chuyên môn nghề nghiệp thôi mà.”
“Liệu có lúc nào anh sẽ hết mấy thứ này không?”
“Một nhà ảo thuật gia không bao giờ hết thủ thuật.” Anh nhếch môi. “Đặc biệt là khi họ còn có một vị thám tử cần phải được chinh phục.”
------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
Khi nào mới ra chương mới v ạa😥