top of page
Moonlightl

Chương 141

“Cần ông?” Lông mày Kid nhíu lại. “Ý ông là sao?”

“Không nói với ai?” Shinichi tiếp tục chen vào. “Nếu ông-”

“Đừng nói với tôi,” một giọng nói quen thuộc vang lên ở cánh cửa đằng sau Shinichi và cậu chỉ có một khoảnh khắc để thầm mắng sự thiếu cảnh giác của bản thân trước khi bốn viên đạn bay ra khỏi nòng súng và bay thẳng về phía gương mặt của Arbogast. Có khẩu súng dí vào thái dương cậu trong lúc cơ thể bị khóa lại trong một cánh tay khác. Shinichi cảm nhận được lưng mình áp vào lồng ngực của ai đó khi Takeuchi Makoto, bạn trai của người tình quá cố Scarlett Shimamoto, bước vào phòng.

Cũng đúng. Takeuchi, tên thám tử, Kanami, bệnh viện. Những suy nghĩ như ào ạt đổ xô trước khi Shinichi kịp xử lý hết mọi chuyện và cả cảm giác thình thịch của quả tim khi thứ kim loại lạnh lẽo chạm vào làn da trên đầu. Ngọn lửa khiến căn phòng trở nên nóng bức, và cũng làm toàn thân cậu trở nên ướt đẫm.

Súng của Takeuchi chĩa thẳng vào Kid trong khi người phụ nữ sau lưng cậu tắt đi chốt an toàn, miệng khẩu súng 45 nhấn sâu vào làn da. “Chà, chà, Kudo Shinichi. Tôi không nghĩ sẽ gặp cậu ở đây. Chàng thám tử cậu… chắc chắn có mối liên hệ với thằng nhóc bệnh hoạn mà Kanami luôn lo lắng kia.”

“Chúng tôi là anh em họ,” Shinichi nói thẳng thừng. Takeuchi nhướng mày khi đang chỉnh lại chiếc cà vạt của mình.

“Tôi hiểu rồi.” Anh tay xoay tay cầm khẩu súng. Tim Shinichi như bị thứ gì đó không ngừng đập vào. “Chắc cậu cũng không ngạc nhiên khi thấy tôi ở đây, đúng không thám tử?”

“Bệnh viện sẽ được trang bị phòng thí nghiệm và trung tâm nghiên cứu,” Shinichi nói, cảm giác ghê tởm trào dâng lên khi lột bỏ đi lớp áo choàng phủ lên sự thật. “Anh chuẩn bị làm gì đó với Pandora. Cái bệnh viện đó không liên quan chút nào đến từ thiện.”

“Cái bệnh viện đó là nơi tồn tại của hàng ngàn đối tượng thử nghiệm không chút phản kháng, chỉ là họ có chút kém may mắn thôi. Dù gì thì nó cũng là di vật của Scarlett. Cậu biết không, tôi thật sự thích em ấy. Nhưng cha cô nàng lại là một phần của đội nghiên cứu chung với Arbogast nên em ấy đành phải trở thành phương tiện giúp tôi đi tới cuối cùng.” Anh ta bước sâu hơn vào căn phòng, tiếp đó nhìn về người phụ nữ đằng sau Shinichi. Người cô nàng ngập tràn mùi máu và mùi mỹ phẩm. Shinichi không biết cô ta. “Nếu chàng trai đó di chuyển dù chỉ là một milimet…” Kid chĩa khẩu súng vào Kid, “giết Kudo.”

“Tôi hiểu rồi,” cô ta nói. Giọng cô ta thật trầm và không kém phần xa lạ. Là thành viên mới.

Tay Kid đang run rẩy, máu loang lổ khắp mặt trước quần áo anh. Ánh mắt kia kinh hãi liếc nhìn giữa Kid và Arbogast. Tim Shinichi đột nhiên đau nhói khi nhìn thấy cảnh đó. Cho dù với sự táo bạo và gan góc của mình, Kid vẫn không quen nhìn thấy cái chết giống Shinichi, mà cậu cũng hy vọng Kid sẽ không bao giờ quen với việc đó.

Takeuchi bước qua cái xác và đi vòng qua Kid để né tránh tầm bắn của anh, tiếp đó bước tới một trong những bộ áo giáp trên tường. Anh ta đăm chiêu lướt ngón tay trỏ dọc theo cán rìu kim loại rồi đút khẩu súng vào thắt lưng và nhấc nó lên bằng cả hai tay.

“Cậu có biết tại sao Arbogast lại xây dựng tòa lâu đài ở đây?” Takeuchi thử vung cây rìu hơi rỉ sét. “Đó là bởi vì sự sợ hãi của con người đối với vùng này của dãy núi Marguerite. Cậu đã bao giờ nghe nói tới La Bête du Gevaudan chưa?”

“Quái thú Gevaudan.” Kid theo dõi theo từng chuyển động của những ngón tay đầy máu của anh ta.

“Đó là một huyền thoại?” Shinichi lên tiếng. Takeuchi ngoái đầu nhìn lại và mỉm cười. “Hay là…”

“Đó là một con sói đã ăn thịt người ở khu vực này. Gần 100km đã bị hủy hoại bởi một con sói chuyên xé cổ nạn nhân và ăn thịt họ. Hơn hai trăm người đã bị tấn công, đó là một con số không nhỏ đối với khu vực. Nhưng lại không có cách nào để có thể giết nó bằng đạn thông thường. Và khi cuối cùng nó cũng bị giết chết, họ đã dùng rìu xé toạc bụng nó ra như thế này và… biết gì không, các bộ phận của con người rơi ra ngoài.” Anh ta nhướng mày.

Kid rùng mình, trông anh có vẻ không ổn lắm. Shinichi thì chỉ liếm đôi môi khô khốc của mình. Nhưng Takeuchi, anh ta lại trông thật thích thú.

“Đồng nghĩa với việc xây dựng tòa lâu đài ở đây sẽ đảm bảo về sự biệt lập.”

“Đúng vậy,” Takeuchi nói. “Nhưng lão già đó” - anh ta chĩa cái rìu về phía Arbogast - “có bạn. Những người bạn giống như ông nội tôi và giống như Durand, người đã từ bỏ ông ta chỉ vì vài đồng tiền lẻ. Và đó là sự kết thúc cho một bí ẩn kéo dài suốt ba thế kỷ.”

Anh ta quay người về hướng Kid và từ từ bước lại với chiếc rìu trên tay. Theo bản năng, anh lùi người lại và chống tay đỡ trọng lượng cơ thể khi mông ngã xuống đất. Takeuchi cười một cách tàn nhẫn, nét nhạo báng thoát ra khỏi nụ cười ngây thơ mà chắc hẳn anh ta đã giả vờ khi nói về người yêu cũ đã mất của mình vào mấy tháng trước khi ngồi đối diện với thanh tra Megure trong đôi mắt ngấn lệ.

Vung rìu, Takeuchi bổ nó xuống ngay trước mặt Kid một lần, rồi hai lần và khiến đầu của Arbogast rơi ra khỏi cơ thể một cách cẩu thả. Máu bắn tung tóe khắp nơi, lần này, nó bắn lên cả giày và quần jean của Kid khiến khuôn mặt anh càng trở nên tái nhợt.

“Tự chữa lành vết thương của mình xem nào, ông già.” Takeuchi vứt chiếc rìu xuống và rút súng ra, tiếp đó lại chĩa nó vào Kid.

“Anh là một trong những con quạ?” Shinichi hỏi. “Những người mặc đồ đen?” Cậu khá chắc mình biết đáp án, nhưng thứ hiện tại cậu cần chính là thời gian. Thời gian để Kid có thể nghĩ ra một kế hoạch trốn thoát hoàn mỹ như anh đã từng.

“Con quạ?” Takeuchi duỗi thẳng túi quần của mình bằng những ngón tay đẫm máu. Tóc anh ta xõa xuống mặt và khiến nó trở nên đáng sợ. “Cái tên hay đấy. Đúng, nhưng là đã từng.”

Cứ để anh ta nói đi, Shinichi tuyệt vọng nghĩ. Anh ta là một tên ích kỷ, nên mọi thứ mà Shinichi có thể làm là đặt ra những câu hỏi đúng vào trọng tâm.

“Tại sao?” Cậu quan sát Takeuchi đang nghiên cứu mình một cách cẩn thận. “Vì bà Kanami?”

“Tôi biết tới chúng qua cô ấy, nên có thể nói vậy. Ban đầu, bà ta tới làm việc cho ông tôi trong một nhiệm vụ bí mật dài hạn với mục tiêu tìm hiểu về Claude Arbogast.” Giọng anh ta như thể đang kể lại một chuyện gì đó rất tự nhiên trong cuộc sống. “Sau đó bà ta có được tôi, cháu của người đàn ông có người bạn cũng thích máy bay. Rồi mọi thứ đột nhiên khiến cho ông ta nhớ lại khoảng thời gian sống ở thời đại diễn ra Cuộc cách mạng Pháp… Chà, có được đứa nhóc này cho tổ chức quả thật là một phần thưởng bất ngờ.” Anh ta cười toe toét. “Dù gì cũng phải có người có khả năng giật dây trong giới thượng lưu và tạo ra nhiều mối quan hệ.”

“Giống như Pisco,” Shinichi nói. Đôi mắt của Takeuchi mở to. “Masuyama Kenzo.”

“Cuối cùng thì cậu đã làm công việc nghiên cứu của mình.” Takeuchi gõ cằm. “Cậu thật sự chứng minh được sự hữu ích của mình.”

“Vậy tại sao Kanami lại hợp tác với Bourbon và Chianti nếu như các người đã lui ra khỏi tổ chức?”

Takeuchi thực sự đã há hốc mồm nhìn cậu trước khi phá lên cười. “Họ gọi cậu là Holmes thời Heisei đúng chứ? Không phải, phải là trước khi cậu biến mất mới đúng.” Anh ta nghiêng đầu. Ánh lửa phản chiếu một cách kỳ lạ trong đôi mắt kia. “Bourbon và Chianti… Thật ra điều đó đã giúp chúng tôi một mũi tên bắn trúng hai con ngạn. Có lẽ Bourbon là một NOC và việc anh ta sẵn sàng hợp tác với chúng tôi chỉ đơn giản vì tin rằng chúng tôi cũng quan tâm tới việc triệt phá tổ chức này. Anh ta đã cung cấp tin tức và giúp chúng tôi không bị phát hiện. Đổi lại, chúng tôi phải giúp Chianti theo dõi Vermouth. Cô ta có mối thù truyền kiếp với Vermouth kể từ khi Calvados chết, và tất nhiên cái chết của Vermouth cũng rất phù hợp với mục tiêu của chúng tôi. Còn thằng nhóc em họ của cậu, Conan, nếu không phải vì tình cảm tư lợi của Vermouth, nó đã dính không biết bao nhiêu viên đạn. Nhưng thật may là cậu nhóc đó cũng đã biến mất, bởi vì nó cứ loanh quanh ở những nơi mà nó không nên xuất hiện.”

Shinichi nhăn mặt. “Snake là người của các anh?”

“Còn thứ gì mà cậu chưa tìm ra không?” Takeuchi mỉm cười, liên tục cởi rồi lại gài nút chiếc áo vest. Mặc cho những vết máu bắn lên, anh ta trông vẫn rất gọn gàng. “Hắn ta là một tên ngu xuẩn. Nhắm bắn vào Kid khi cậu ta có thông tin mà chúng tôi cần. Cũng giống với việc cậu có kỹ năng mà tôi cần vậy.” Takeuchi kéo Lady Red ra khỏi chiếc áo sơ mi của mình và thả rơi để nó rơi trên ngực anh ta.

------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

127 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page