top of page
Moonlightl

Chương 140

Shinichi đoán Kid đã sử dụng các cửa sổ để nắm bắt được bố cục phức tạp của tòa lâu đài khi người nọ gần như thong thả dẫn mình tiến về phía trước. Nhưng lúc thật sự đã đột nhập vào đó, thứ chờ đợi cả hai người lại là máu với khối lượng nhiều đến nỗi Shinichi biết chắc có việc gì đó đã diễn ra ở đây.

Cậu và Kid trao đổi ánh mắt trước khi Shinichi bắt đầu quan sát mọi thứ. Cả hai đi theo vết máu bị kéo dài lê thê kia. Nhìn những thứ này, tâm trạng Shinichi đột nhiên trùng xuống một cách nặng nề. Với con mắt lão luyện của cậu, có vẻ như ai đó đã lê mình từ lối vào phía trước của tòa lâu đài đến căn phòng chuẩn bị đang xuất hiện trước mặt họ. Một quãng đường phức tạp với những đoạn hành lang uốn lượn và ngoằn ngoèo không theo bất cứ quy luật hay lý do nào. Giống hệt với biệt thự của Takeuchi.

Cuối cùng họ cũng đi đến điểm cuối cùng. Căn phòng với cánh cửa khép hờ chất đầy sách bị rơi vãi dưới đất. Bên trong có những bức tượng cầm rìu mặc áo giáp theo phong cách thời trung cổ cùng các bức tranh trên tường chụp hình chân dung của các thành viên quá cố, những con người với chiếc mũi dài giống nhau. Shinichi đã chú ý tới điều đó ở Marc Arbogast khi họ đến thăm ông ta ở phòng giam. Có ngọn lửa bập bùng trong lò sưởi xua tan đi cơn gió mùa đông đã không ngừng bám theo họ trong các sảnh. Đáng chú ý tới là những chiếc bình cổ nằm phía trên lò sưởi quá không phù hợp với thiết kế của bộ áo giáp. Những bộ bàn ghế cũ kỹ đắt tiền lấp đầy căn phòng cùng với hàng đống sách khác nhau phủ kín trên bề mặt chúng ngoại trừ chiếc sofa. Có lẽ ai đó đã ngủ lại ở đây vì trên cái bàn phía trước nó, vẫn còn một điếu xì gà hút dở gác trên chiếc gạt tàn.

Ở bên kia, người đang nằm dài trên tấm thảm Ba Tư với vết máu không ngừng chảy ra từ nhiều chỗ trên bụng do bị đạn bắn chính là Claude Arbogast. Bộ đồ màu lạc đà được đặt may gần như đã chuyển thành màu nâu đỏ trên toàn thân.

Shinichi nhanh chóng hành động. Cậu liếc mắt khắp phòng cho đến khi tìm thấy chiếc sopha và chộp lấy những cái đệm nằm trên nó. Shinichi xếp chúng dưới chân Arbogast để nâng chân ông ta lên giúp làm chậm lại quá trình lưu thông máu trong lúc Kid cũng nâng đầu người đàn ông để đặt xuống một chiếc gối khác được lấy từ những chiếc ghế sang trọng.

“Vẫn còn thở, nhưng mạch đập rất yếu,” Kid cắn đôi bao tay để lột nó ra, tiếp đó đặt ngón tay vào động mạch cổ của người này. “Quý ngài Arbogast, ngài nói được tiếng Anh chứ?”

“Được,” Claude Arbogast trả lời, cố gắng mở mắt nhìn Kid. “Người vợ trước đó của ta người Anh.” Ông ta cố gắng mỉm cười, nhưng nó khiến đường thở tắt lại, khuôn mặt kia nhăn nhó vì đau. “Ta biết mặt cậu, chàng trai trẻ.”

“Ông biết?”

“Cậu là con trai của Toichi.” Arbogast chớp đôi mắt nặng nề. “Cậu cần phải bảo vệ Pandora khỏi tay chúng.”

“Nó là cái gì?” Shinichi lên tiếng. Ánh mắt ông ta chuyển sang cậu. Đôi mắt kia đang dần mất tiêu cự. “Pandora là cái gì?”

“Câu hỏi hay đấy,” âm thanh của Arbogast đục ngầu. “Câu trả lời rất… phức tạp.”

“Nếu chúng tôi phải bảo vệ nó,” Kid nói, “chúng tôi cần biết thứ mà chúng tôi cần bảo vệ là gì.”

“Cậu biết truyền thuyết về Pandora không?” Arbogast run rẩy hít sâu vào một hơi.

Kid cắn môi, hai ngón tay vẫn để tại động mạch chủ của Arbogast, nhưng ánh mắt đã chuyển dần sang cánh cửa phía sau Shinichi. Nơi này quá yên tĩnh.

“Pandora đã không thể cưỡng lại sự cám dỗ của việc mở chiếc hộp, và cô ấy đã để tất cả những điều kinh hoàng đổ ra ngoài thế giới,” Shinichi nói. Haibara vẫn thường nhắc cậu về câu chuyện này, đặc biệt mỗi khi cậu muốn điều tra thêm về những dãy số điện thoại mà mình tìm thấy.

“Việc dịch sai thành ‘Chiếc hộp Pandora’ là do Erasmus ở Rotterdam. Từ gốc Hy Lạp mà Hesiod dùng là pithos.

“Từ đó được sử dụng để chỉ các hũ đựng bằng gốm sử, và thường dùng để đựng dầu hoặc ngũ cốc.” Âm thanh đầy suy đoán của Kid vang lên.

“Hoặc rượu,” Claude nói. “Và loại rượu mà chúng ta đang bảo vệ rất đặc biệt.”

“Rượu?” Shinichi rướn người về phía trước. “Pandora là một loại rượu?”

“Nó có thể ngăn chặn việc con người già đi,” người đàn ông nói. “Đồng thời cũng khiến người uống nó bị nghiện.” Ông ta nuốt khan. “Người nào càng uống nhiều Pandora, người đó càng cần Pandora. Cảm giác thiếu hụt cùng với tác động ảnh hưởng lên cơ thể như chơi trò đuổi bắt cùng nhau…” Ông nhắm mắt lại. “Và một khi đã uống nó, thuộc tính của Pandora lại có thể thay đổi.”

“Máu của Ver… Sharon Vineyard đã từng chữa lành vết thương cho tôi,” Shinichi khẽ nói với người đàn ông. “Tôi tưởng mình đã chết, nhưng khi bà ấy cho tôi uống máu của bà, nó không chỉ cứu tôi khỏi vết thương bị đạn bắn mà còn giải quyết hết những vấn đề khác.”

“Đó là sức mạnh của Pandora.” Dùng bàn tay run rẩy của mình, Arbogast mở nút chiếc áo sơ mi đẫm máu. “Tưởng tượng tới việc có thể giúp đỡ bất cứ đứa trẻ nào thoát khỏi cảnh chết chóc hay cứu những người bị tai nạn thương tâm xem… Đó là những gì mà Elena Miyano muốn làm.”

Vết thương trên bụng ông ta đang lành lại trước mắt Shinichi. Máu dần chảy chậm lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy và vết thương đang khép miệng lại. Lớp da thịt hồng hào xuất hiện ở nơi vốn dĩ đã bị vết thương do đạn bắn làm cho hủy hoại.

“Elena Miyano?” Kid hỏi.

Mẹ của Haibara. Apotoxin. Shinichi thở hắt ra. “Cô ấy muốn tạo ra một loại thuốc có thể chữa bách bệnh.”

“Ừ,” Claude Arbogast nói. Ông ta vẫn còn nhợt nhạt. Shinichi tự hỏi liệu viên đạn có còn ở trong cơ thể người này, hay đã biến mất giống như cậu. “Nhưng những người mà cô ấy làm việc cho… bọn chúng muốn sự bất tử. Bọn chúng muốn một thứ không hạn chế như Pandora và phải có tính khoa học như vậy bọn chúng có thể tái tạo và bán lại cho những kẻ trả giá cao nhất.”

“Chúng sử dụng máu của Sharon Vineyard để đưa ra công thức,” Shinichi nói. “Và nó đã tạo ra một chất độc khiến các tế bào chết hàng loạt. Các nạn nhân đã bị hủy hoại cho tới tế bào cuối cùng. Chỉ có một vài ngoại lệ, và những kẻ này sẽ bị teo nhỏ.”

“Thú vị thật,” Arbogast nói. “Sức mạnh của khoa học hiện đại cho phép thực hiện thật nhiều thứ.”

“Nó không hề thú vị,” Shinichi phản bác. “Là đáng sợ.”

Đôi mắt Arbogast đã trở nên rõ ràng khi lần nữa mở ra để bắt gặp ánh mắt của Shinichi. “Thật lâu trước đây, khi chúng ta tìm thấy Pandora, chúng ta chỉ nghĩ tới những mặt tích cực mà nó mang lại. Đội nghiên cứu của ta có sáu thành viên, và chúng ta đã thiết lập một chương trình, cứ mười năm cần phải có mặt cả sáu người mới có thể mở khóa nó. Ta đã xây dựng tòa lâu đài biệt lập với thế giới và phát minh ra một hệ thống cần năm chiếc chìa khóa và bản thân ta để bảo vệ nó. Và bây giờ, chỉ còn mình ta là thành viên chính thống duy nhất còn lại của đội nghiên cứu ngày đó. Những kẻ khác chỉ là cầm theo chiếc chìa khóa của người đi trước bước vào nơi này. Ta đã trở nên… quá quen thuộc với sự bất tử. Thật kiêu ngạo.”

Người đàn ông đó sẽ không còn sợ cái chết,” Kid nói.

“Khả năng quan sát tốt giống y như cha cậu vậy,” ông ta cười khúc khích. “Ông ấy là một người đàn ông tốt.” Tiếp đó ông ấy nói gì đó bằng Tiếng Pháp, Kid ngạc nhiên nhìn ông ấy, gương mặt anh có chút chùng xuống.

Shinichi siết chặt tay. “Ai đã bắn ông?” Cả Kid và Arbogast đều quay lại nhìn cậu. “Còn người khác ở trong tòa lâu đài cổ kính này và rõ ràng họ muốn ông chết. Ông đã nói với họ cách để sử dụng Pandora rồi?”

“Không,” Arbogast nói với Shinichi. “Dù gì thì ta cũng bị bắn nên ta không nói gì hết.” Ông quay lại phía Kid. “Cậu cần có tôi để có thể lấy được Pandora.”

------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

129 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page