top of page
Moonlightl

Chương 139

Tuyết cũ phủ đầy con đường mòn bằng đá như những bàn tay có móng vuốt, tuy nhiên lại nhường chỗ cho cỏ và đá vôi đóng băng ở phía trên. Những tia nắng giữa trưa chiếu xuống chỗ họ, tuy nhẹ nhưng đủ để Shinichi không rùng mình. Mùa đông nông thôn ở đây khắc nghiệt hơn so với Paris. Chẳng có gì bảo vệ họ khỏi những cơn gió cắt da cắt thịt hay cái lạnh thấu xương.

Cả hai đã rời khỏi xe cách đây khoảng sáu km và chỉ mang theo bản thiết kế lâu đài, hai cái bánh sandwich cùng với tấm bản đồ mà Shinichi đang cầm. Tọa độ GPS của lâu đài Arbogast được đánh dấu bằng một ngôi sao giống như bản đồ của cha cậu về Paris.

“Em có cảm giác mình giống Indiana Jones tí nào không?” Kid điều chỉnh lại cổ áo khoác khi gió thổi tới nhiều hơn, những bông tuyết đang không ngừng đóng băng quanh mắt cá chân hai người. “Đi vào những nơi chưa biết đề tìm kiếm một cổ vật tuyệt vời…” Anh bật cười. “Hay bất cứ thứ gì đó được gọi là Pandora. Chúng ta thậm chí còn có bản đồ kho báu.”

“Nó chỉ nằm đâu đó quanh đây thôi,” Shinichi lướt nhanh con đường phía trước cậu. “Chúng ta sẽ tới đó trước khi mặt trời lặn.”

“Đáng lý chúng ta sẽ tới nhanh hơn nếu chọn đường phụ,” Kid nói. “Anh biết chúng ta phải cảnh giác việc đánh rắn động cỏ, nhưng có thật sự là vấn đề nếu để bọn chúng biết chúng ta đang tới?”

“Tùy thuộc vào việc ‘bọn chúng’ là ai,” Shinichi nói dứt khoát. “Nếu chúng ta đã bị theo dõi bởi kẻ có liên quan đến Kanami, vẫn tốt hơn nếu đi con đường nào đó kín kẽ chút.”

“Giá mà anh có mang theo hết đống dụng cụ của mình.” Kid luồn tay vào tóc và để lộ đôi tai ửng hồng vì lạnh. Đôi môi kia cũng khô rát. “Đặc biệt là dù lượn. Nếu vậy, quãng đường nãy giờ chúng ta đi sẽ giảm xuống chỉ còn một nữa.” Anh dừng lại, đưa tay che đi ánh nắng đang chiếu vào mắt. “Dù rằng nơi đây rất đẹp.”

“Một nơi tuyệt vời để xây dựng tòa lâu đài bất tử bị cô lập,” Shinichi khô khan đáp lời. Kid bật cười, đôi mắt ánh lấp lánh dưới bóng râm mà bàn tay mình vừa tạo ra. Shinichi nặng nề nuốt nước bọt. “Em mừng vì ít nhất có đủ sức để vượt qua quãng đường vừa rồi.”

“Thật…” Kid bỏ tay ra khỏi mặt, nụ cười biến thành thứ gì đó dịu dàng hơn rất nhiều. Anh điều chỉnh trọng lượng của chiếc balô trong lúc nhìn về phía Shinichi. “Thật dễ quên đi việc em đã từng một thám tử nhỏ bé và yếu ớt vài ngày trước.”

“Phải không?” Shinichi hỏi. Kid khịt mũi và quay đi, tiếp tục chuyến hành trình của mình. Những tảng đá lớn đầy vết nứt được tạo thành các bậc thang khi họ càng đi lên. Kid tự nhiên đã chọn vị trí bằng phẳng nhất để leo lên.

“Không,” sau một lúc lâu, anh lên tiếng. “Chỉ là người đang đồng hành cùng anh tới tận đây vẫn là người mà anh luôn nhìn thấy trong cơ thể Edogawa Conan bé nhỏ đó.”

“Em đã cởi bỏ lớp mặt nạ của mình,” Shinichi nói. “Và bây giờ em… chỉ là em. Thám tử học sinh trung học Kudo Shinichi.”

“Anh không nghĩ em chỉ là một ai đó.” Kid nói, “và chắc chắn không phải chỉ là một thám tử. Nếu em chỉ là một thám tử, anh đã không kề cận em như lúc này.”

“Bởi vì mấy tên thám tử chỉ đơn thuần là những nhà phê bình khi theo dõi bước chân của những người nghệ sĩ như anh?” Kid đã từng nói với cậu lời này, vào lần đầu tiên họ đối mặt nhau, khi Shinichi còn ở trong bộ dạng của Edogawa Conan, vào lúc cậu đốt pháo hoa trên mái nhà cùng với Kid đang háo hức vì vừa đánh lừa ông Nakamori và rút ra viên ngọc mắt mèo đen thật sự.

“Bởi vì hầu hết bọn họ đều thiếu trí tưởng tượng,” Kid nói. “Logic có thể đưa em đi từ A đến B, nhưng-”

“Trí tưởng tượng sẽ đem anh đi mọi nơi,” Shinichi vuốt mép tấm bản đồ. “Einstein… Nếu Haibara nói đúng, nơi này có hơi xa rồi.”

“Vậy quý cô đó thường xuyên sai lắm sao?” Kid ngoái đầu nhìn Shinichi.

“Không. Càng không bao giờ sai khi cô ấy và Hattori hợp tác cùng nhau.”

“Mọi người xung quanh em đều là những người thông minh.”

Shinichi chợt nghĩ tới Ran, Haibara, Heiji và cả những người trong trung đội 1. Cậu nghĩ tới Akai Shuichi, Jodie, Camel, bố mẹ hay thậm chí tới Đội thám tử nhí, những đứa nhóc chưa quá thông minh, nhưng tới một ngày nào đó, khi Shinichi có thể gặp lại họ, có lẽ đám nhóc đó sẽ khiến cậu phải ngạc nhiên. “Ừ,” Shinichi đồng ý. “Có lẽ em cũng không đến độ quá xui xẻo.”

Lúc này trước mặt họ xuất hiện một mảnh đất rộng khá bằng phẳng. Ở đằng xa, một tòa lâu đài đứng sừng sững trong những bụi cỏ trải dài. Trông nó giống như bước ra từ câu chuyện cổ tích vẫn thường được kể trước giờ ngủ của những đứa trẻ. “Là tân cổ điển Hy lạp,” Kid nói. “Nhìn những cái cột kìa.”

Trái ngược với những tòa lâu đài Pháp cổ kính được bảo tồn cẩn thận và trưng bày trên các tờ quảng cáo du lịch tại trạm xăng nơi mà họ dừng lại để đổ xăng tại thị trấn nhỏ đầu tiên ở Lozere, lâu đài trước mặt được xây dựng theo phong cách đối xứng hơn rất nhiều. Nó khiến họ nhớ tới lâu đài Khải Hoàn Môn hơn bất kỳ thứ gì khác. Phía trên là mái vòm khổng lồ vươn cao hơn các vị trí còn lại của tòa lâu đài với màu đồng xanh bị bong tróc nhưng sáng lung linh trong ánh nắng mặt trời.

“Em biết không,” Kid nói trong lúc họ tiến về tòa lâu đài. Cả hai quyết định loại bỏ con đường dẫn tới cổng chính và Kid đang quét mắt để tìm lối vào khác. “Kiến trúc theo chủ nghĩa tân cổ điển Hy Lạp không quá phổ biến ở Pháp, Ý, Nga, hay cả Đức phần nhiều là vì Napoleon III.”

“Người đứng sau chỉ đạo Palais Garnier, nhà hát opera.” Kid mỉm cười nuông chiều nhìn cậu. Shinichi đỏ mặt. “Em có nghe mà!”

“Đúng rồi, thám tử, chính là người đó. Thẩm mỹ của Đế chế thứ hai của ông ấy đã thực sự bóp chết sự hồi sinh của Hy Lạp từ trong trứng nước. Điều đó đồng nghĩa với việc, lâu đài này chỉ tồn tại ở đỉnh cao trong khoảng mười lăm năm.” Kid với tay ra sau vỗ nhẹ vào các bản thiết kế. “Sẽ tốt hơn cho người đó nếu gắn nó với phong cách kiến trúc thời Phục hưng.” Tiếp đó anh cười toe toét. “Nhưng lại tốt hơn cho chúng ta khi ông ta đã không làm vậy.”

“Tại sao?”

“Vì một khi chúng ta đi qua được cánh cổng thì còn có trăm cách khác nhau để đột nhập vào tòa lâu đài.” Kid giơ bốn ngón tay lên. “Đài phun nước, những công trình chỉ có tác dụng trang trí, hang động và hàng trăm cái cửa sổ.”

“Còn hệ thống báo động thì sao?” Lúc này hai người đã có thể quan sát khu đất bên trong cánh cổng. Nơi đó chứa đầy những bức tượng thần Cupid phô trương với các chi tiết bằng vàng ở trên đầu và một đài phun nước hình đầu thú kỳ cục.

“Anh là một tên trộm chuyên nghiệp,” Kid trả lời. “Cái cổng đó thật sự rắc rối. Chúng ta cần tạo ra một sự náo loạn tự nhiên nhất.” Anh quét mắt nhìn khung cảnh phía trước và chỉ tay vào một chỗ. “Hay là cho nổ bay cái xe đó nhá?”

“Em tưởng anh nói là tự nhiên?” Shinichi chà xát phần gáy mình. Mỗi lần chạm vào vẫn là cảm giác lạnh lẽo. “Đó còn là một chiếc Lamborghini. Náo loạn hai triệu đô sao?”

“Chọc em thôi, thám tử. Chắc còn góc khuất nào đó để tiến vào. Dù gì cũng không phải chúng ta trốn tránh mỗi Arbogast, mà là bất kỳ người nào đang có mặt ở đây.”

Đột nhập vào một tòa lâu đài được bảo vệ nghiêm ngặt lại được Kid thực hiện với sự khéo léo khiến nó trông thật dễ dàng. Shinichi quan sát cách anh uốn và lắc mình giữa các thanh sắt sau đó cẩn thận cắt hết một thanh bằng chiếc cưa cầm tay có hình dạng như một chiếc pin đồng hồ. Cứ vậy một không gian vừa đủ đã được tạo ra để cả hai có thể bước vào khu vực tràn ngập loại hoa mimosa mùa đông cùng với những cây đèn thắp sáng toàn bộ mặt sau của tòa lâu đài khiến nó ánh lên màu vàng rực rỡ như ánh nắng mặt trời.

Khi mặt trời dần lặn về phía Tây, Kid đã tháo một trong những chiếc cửa sổ cao hai mét một cách dễ dàng và ra hiệu cho Shinichi tiến vào trong. Tiếng giày dẫm bước trên sàn đá cẩm thạch quá nổi bật khi anh lặng lẽ lắp cửa sổ lại. Nhưng lúc Kid bước đi, bước chân của anh lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào dù chúng để lại vết bẩn trên sàn nhà.

Kid bắt lấy cánh tay Shinichi khi họ tiến dần tới góc tường. Chúng ta cần tìm lối vào phía trước. Anh gõ trên cổ tay Shinichi bằng mật mã Morse. Shinichi gật đầu. Đi theo anh.

Kid thật sự là chuyên gia trong lĩnh vực này. Cậu không đánh giá cao nó khi cả hai trốn thoát khỏi căn nhà của Mercier vì lúc đó cậu đã quá kiệt sức, bất ngờ và lạnh lẽo. Nhưng lúc này, cho dù đã ướt đẫm mồ hôi sau quãng đường đi bộ dài gần 8km và lo lắng về những gì mà họ sẽ tìm thấy, việc Kid luồn lách khắp nơi như một tên trộm quốc tế lành nghề chắc chắn là thứ đáng xem. Shinichi cười gượng với chính mình và chợt nhớ tới những lần mà kỹ năng cơ thể điêu luyện của Kid đã giúp ích trong việc giải quyết một vụ án. Cậu chưa bao giờ thực sự đánh giá cao việc hợp tác với một tên trộm hữu ích như thế này trước đây.

------------------------------------------------------

Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và nhấn đăng ký để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!

156 views0 comments

Recent Posts

See All

Comments


bottom of page