Thanh tra Nakamori liếc nhìn tờ báo mới nhất trên bàn. Một cuộc triển lãm trang sức đang chuẩn bị diễn ra trong thành phố. Những bức chụp các viên đá không ngừng sáng lấp lánh trước mắt ông. Nhưng cho dù ở góc độ nào đi nữa thì Nakamori vẫn có thể nhìn thấy nụ cười đáng ghét của tên trộm đó. Tức mình, ông vứt đống giấy lại và cầm ly trà lên.
Cuộc triển lãm kia chính xác là những gì mà Kid thích. Mọi thứ ở nơi đó đều có khả năng bị nhắm đến. Đáng lý hắn ta đã phải gửi thông báo tới rồi! Kid phải hứng thú với đống trang sức đó mới đúng. Nhưng tại sao đến giờ ông vẫn không nhận được? Không có trong hộp thư tin nhắn hay email, cũng chẳng ngang nhiên xuất hiện trên bàn làm việc khi ông tới vào sáng này. Thậm chí nó còn chẳng rơi xuống từ bầu trời hay bị dán dưới gót giày ông. Và cũng chẳng ai trong đội đặc nhiệm nhìn thấy nó.
Điều này chỉ dẫn đến hai khả năng. Một chính là, vì nguyên nhân gì đó, hắn đã bỏ qua cơ hội chạm tay tới cuộc triển lãm có vô số đá quý mang tầm quốc tế. Ha, có trời mới tin vào điều đó. Cái khác chính là lời nhắn đã được gửi tới, nhưng không phải chỗ họ, mà ở chỗ nhóc tên Kudo kia. Chuyện này từng diễn ra trước đó, nhưng thường thì cậu ta sẽ ngay lập tức mang tới đây.
Chờ đã, không phải còn khả năng thứ ba sao? Có thể chỉ là muộn hơn bình thường. Đôi khi hắn ta cũng gửi những dòng tin nhắn khá ngắn, nhưng nếu còn trễ nữa, thì việc bỏ qua buổi triển lãm là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
Hay là cứ lên kế hoạch bắt Kid tại buổi triển lãm? Dù hiện tại không có nhiều thông tin nhưng còn hơn không làm gì cả. Và nếu như có nhiều kế hoạch dự phòng, ông hoàn toàn có thể chọn phương án tốt nhất khi mọi chuyện diễn ra. Còn nếu Kid thực sự không đến, thì, họ hoàn toàn có thể để dành nó sau này. Đúng rồi. Đó là điều tốt nhất. Đây là thời điểm họ nên dừng việc để cho tên trộm thiết lập sân khấu, rồi lại bắt bọn họ nhảy múa theo chỉ đạo của hắn. Cho dù có ghét phải thừa nhận, lão già Jirokichi đó vẫn thường nhanh tay hơn cảnh sát vì chính ông ta là người thiết lập nền móng cho mọi thứ.
Mà, nói đến kế hoạch… Nakamori đoán mình vẫn nợ tên nhóc Kudo kia lời xin lỗi. Ông thật sự không lý giải được cách mà nguyên đội cảnh sát dễ dàng để một tên trộm ôm một người khác rời khỏi tòa nhà, nhưng nói gì thì nói, nó vẫn là một sai lầm tai hại. Thật may là tên Kudo đó bình an quay lại, nếu không đối diện với họ là những cuộc thẩm vấn nghiêm trọng hoặc thậm chí là việc rời ngành sớm.
Giờ nghĩ tới đó, đúng là ngu xuẩn khi chỉ để một người đi theo Kudo. Quá dễ dàng với Kaito Kid.
Nakamori thở dài.
Chắc chắn kế hoạch đó không được diễn ra lần nữa.
Nhưng xuất phát điểm vẫn khá hữu ích, họ chỉ cần sáng tạo thêm chút nữa. Nhưng… bằng cách nào?
-0-
Cả hai đang đắm chìm trong công việc ở phòng sách biệt thự Kudo. Shinichi bận làm nghiên cứu cho bài luận mà cậu phải nộp cho lớp học nào đó, còn Kid thì mang đống kế hoạch và sơ đồ về cái gì mà show diễn tiếp theo của anh. Đây mới là lần thứ ba hai người gặp mặt nhau như thế này, nhưng cả chàng thám tử và ngài siêu trộm đều có cảm giác nó sẽ sớm trở thành chuyện hằng ngày thôi. Cho dù cả hai đang bận rộn với công việc của chính mình, cảm giác thoải mái vẫn tồn tại trong không gian. Nó để lại sự ấm áp mà Shinichi không hề nhận ra mình đã bỏ lỡ cho tới khi cảm nhận thấy.
Đóng sách và viết nốt dòng cuối cùng cho bài luận văn, Shinichi đứng dậy giãn người và thở hắt ra. Kaito quay sang nhìn cậu. “Cậu muốn ăn gì cho bữa tối?”
“Thật ra, tôi thích suy nghĩ việc mình sẽ là người chuẩn bị nó.”
Shinichi chớp mắt, đột nhiên cậu cảm thấy lo lắng. Kaito đã từng đề nghị giúp đỡ cậu với công việc bếp núc trong lần đầu tiên anh tới đây và Shinichi đã thề rằng sẽ không bao giờ để anh làm việc đó một lần nữa. “Tôi sẽ được biết quy trình chứ?”
Kaito bật cười và cất đi đống giấy tờ của mình rồi sau đó đứng lên. “Đừng sợ vậy chứ. Tôi không phải là người nấu.” Anh giơ tay về phía chàng thám tử sau ba sải chân để rút ngắn khoảng cách giữa hai người. “Đi thôi?”
“Đi đâu chứ?” Shinichi hỏi, dù vậy cậu vẫn để tay lên bàn tay đó và để Kaito dẫn mình về phía phòng khách.
Tên trộm trả lời với nụ cười bí ẩn. “Rồi cậu sẽ biết thôi.”
Một vài phút sau, cả hai người đã tiến tới phòng khách.
Shinichi chỉ có thể trơ mắt ngước nhìn.
Căn phòng khách rộng rãi bình thường đã hoàn toàn biến mất mà thay vào đó là một căn phòng trang nhã được đắm chìm trong ánh sáng vàng ấm áp của ánh nến. Chiếc bàn ăn được đặt một bên với vài món ăn được chuẩn bị trên đó. Shinichi thật sự không nghĩ ra được nguồn gốc của mấy món ăn đó hay làm cách nào mà Kaito đã trang hoàng căn phòng trong lúc cậu không hề hay biết. Phía bên kia căn phòng thì trống rỗng với một khoảng sàn bóng loáng. Có lẽ là sàn nhảy. Và để tạo thêm không khí, một bản nhạc nhẹ nhàng đã được bật lên.
Khi mà cuối cùng cậu cũng có thể nói gì đó, Shinichi quay lại nhìn vị đạo chích đang chờ mong bên cạnh. “Cậu đem đồ đạc trong phòng khách của tôi đi đâu rồi?”
Kaito chớp mắt rồi tạo ra biểu cảm đáng thương. “Tôi cất công chuẩn bị đống này và đó là mọi thứ mà cậu định nói với tôi?”
Shinichi đỏ mặt. “Không, không phải. Ý tôi là, mọi chuyện thật sự rất tuyệt. Tôi không biết cậu tìm đâu ra thời gian nhưng có một vài món nội thất khá lâu đời, và mẹ tôi chắc chắn sẽ tức điên lên nếu biết chúng bị tổn hại gì đó…” Cậu mỉm cười xin lỗi vị ảo thuật gia.
Kaito bật cười, vòng tay quanh hông Shinichi và kéo cậu hướng tới bàn ăn. “Về vấn đề đó thì không cần phải lo. Tôi sẽ đem mọi thứ về lại chỗ cũ vào ngày mai. Cô ấy thậm chí sẽ không biết nó đã từng bị di chuyển. Nhưng bây giờ tôi muốn cậu quên hết những thứ đó. Tối nay sẽ chỉ là về chúng ta.” Anh giơ tay về phía phòng khách lộng lẫy đã bị thay đổi phong cách. “Tôi đã định để chúng ta ra ngoài vào tối nay, nhưng cứ nhìn lại mấy sự kiện vừa qua, có lẽ điều này sẽ tốt hơn nếu chúng ta không muốn bị ai đó quấy rầy.”
Shinichi phải bật cười. “Có vẻ không thể cãi lại được rồi. Dù cũng có thể sẽ có người gõ cửa và mang tới vụ án nào đó.”
“Đừng nói xui vậy, Shin-chan.”
Cả hai ngồi xuống và mong đợi cho một buổi tối êm đềm. Thú thật, một nửa Shinichi không ngừng mong chờ có ai đó sẽ tới gõ cửa hay viên cảnh sát hoảng loạn nào đó gọi điện tới, nhưng không một ai cả. Thật kỳ lạ. Cũng không phải cậu phàn nàn về vấn đề này. Nhưng có điều, Shinichi không biết Kaito đã thiết lập một vài thứ trong vườn và ngoài cổng để ngăn chặn những thứ đó xảy ra. Tất nhiên Kaito cũng không muốn quá đáng nếu thật sự có chuyện khẩn cấp xảy đến, nhưng nếu tình huống thật sự tệ đến vậy, không bằng cách này thì cách khác, hai người họ vẫn sẽ nhận được thông tin. Ví dụ như tiếng hét thất thanh chẳng hạn. Còn nếu không, ngôi nhà chính là hòn đảo tách biệt vào buổi tối nay.
Tới một lúc, cuộc nói chuyện của họ quay trở lại chủ đề lúc trước.
“Cậu chưa từng nói với tôi nguyên do bị biến thành một đứa trẻ.” anh nói.
Vị thám tử nhăn mặt. “Là do chất độc.”
“Oh? Không ngờ đấy. Tôi lại nghĩ sẽ có rất nhiều người giết nhau vì thứ thuốc có thể giúp con người trẻ lại đấy.” Gương mặt anh đột nhiên trở nên xấu xa. “Nói đúng hơn thì tôi có thể kể tên một vài thứ.”
“Tôi đã may mắn. Tỷ lệ người không bị giết chết gần như bằng không.” Chỉ trong vài từ ngắn ngủi, Shinichi đã liệt kê sự việc ở đêm định mệnh tại công viên nhiệt đới. Nó không phải là thứ mà cậu thích nghĩ tới, nhưng sẽ là nói dối nếu bảo nó đã không trở thành cơn ác mộng của vào một vài đêm dài.
Khi câu chuyện kết thúc, Kaito nhíu mày nhìn cậu. “Cậu thật sự cần cẩn thận hơn rất nhiều, Shinichi.”
“Biết rồi, biết rồi mà. Nhưng còn cậu thì sao? Tôi biết cậu đã kế thừa cái áo choàng với chiếc kính một tròng đó từ cha mình, nhưng cậu đang tìm kiếm thứ gì?”
Nụ cười mỉa mai thoáng qua trên gương mặt vị đạo chích. “Rất nhiều thứ, hỡi vị thám tử của tôi. Nhưng có lẽ sẽ tốt hơn nếu tôi kể mọi chuyện từ đầu.”
Lại thêm một câu chuyện nghiệt ngã được bắt đầu. Shinichi chăm chú lắng nghe và để cho Kaito tự quyết định thứ mà anh muốn kể.
“Đại khái câu chuyện nó là như vậy,” Kaito kết thúc. “Cậu là người đầu tiên tôi kể mọi chuyện đấy.”
Shinichi bắt gặp ánh mắt anh, gương mặt nghiêm túc. “Cảm ơn.”
Kaito mỉm cười, cái nhếch môi nhẹ thể hiện sự ngạo nghễ thường ngày của anh. “Nói thật, tôi có chút nhẹ nhõm.”
“Viên đá cho phép cuộc sống bất tử,” Shinichi lẩm nhẩm, suy nghĩ cậu quay trở lại thời gian còn đi học tiểu học. Có lẽ đó là ý của Kaito khi anh nói anh biết sẽ có người truy lùng thứ thuốc giúp người khác teo nhỏ kia. Cậu đã luôn tự hỏi liệu có phải thứ đã xảy ra với cậu và Haibara mới chính là công dụng thật sự mà thứ thuốc độc kia dự định được chế tạo. Một cách để gian lận với thần chết. Shinichi rùng mình trước suy nghĩ đó. “Cậu… có thật sự nghĩ viên đá đó tồn tại?”
Vị ảo thuật gia im lặng trong chốc lát. “Tôi không biết nữa,” cuối cùng anh nói, âm thanh nhỏ bé nhưng nghiêm trọng. “Nhưng đó không phải là vấn đề. Quan trọng có rất nhiều người tin tưởng tới sự tồn tại của nó. Những người sẵn sàng cướp mạng sống của nhau vì nó. Miễn là điều đó còn xảy ra, công cuộc tìm kiếm của tôi vẫn còn giá trị.”
Shinichi chậm rãi gật đầu. Cậu có thể hiểu được động lực đó. Có lẽ theo một cách nào đó, hai người họ đang cố gắng làm điều giống nhau - sửa chữa một vài sai lầm trên thế giới theo những cách tốt nhất mà họ biết. Chỉ là họ tiếp cận vấn đề theo hai hướng khác nhau.
“Rồi mọi chuyện dừng ở đây thôi,” Kaito đột nhiên nói, phá tan đi sự im lặng. Anh búng ngón tay, thứ âm nhạc đang phát dần lớn lên. Tiếp đó, vị đạo chích đứng dậy và bước tới chỗ Shinichi, cúi người và vươn tay ra. “Tôi sẽ có vinh dự này chứ?”
Ánh mắt đảo quanh cùng với vệt đỏ không ngừng hiện rõ lên trước hành động khoa trương mà vốn là tính cách của Kid, Shinichi đặt tay lên bàn tay đó rồi gật đầu. “Tất nhiên.”
---------------------------------------------
Mua hàng từ link được đính kèm trong hình ảnh để mở khóa thêm nhiều chương truyện mới nhé!!!
Comentarios