top of page
Moonlightl

Chương 13: Thử lại lần nữa (phần cuối)

Cả hai dừng chân ở Osaka. 

“Đầu tiên phải lấp đầy cái bụng đã!” Kaito lên tiếng, tay vòng qua vai Shinichi. “Lúc trước tôi có buổi biểu diễn ở đây và tìm được một vài nhà hàng rất đáng thử.” 

“Cậu di chuyển khá nhiều nhỉ?” 

“Ừ, nhưng hầu hết nó đều không quá xa để tôi có thể trở về vào cuối tuần.” 

“Hầu hết các vụ của cậu đều diễn ra trong hoặc xung quanh Tokyo.” 

“Ừ thì… Tôi muốn đảm bảo là cậu có thể tham gia chúng. Vì thường thì cậu chẳng xuất hiện nếu nó không diễn ra ở Tokyo. Mà đã nhắc thì cũng phải nói, đôi lúc cậu thật sự khiếm nhã khi phớt lờ lời mời của tôi như thế.” 

“Nếu cậu muốn gặp thì cứ tới thăm thôi.” 

“Thì cũng có, nhưng chẳng phải lúc nào cậu cũng đủ tỉnh táo để nói chuyện với tôi.” 

“...Tôi sẽ không phiền nếu cậu chôn đi đống sự thật đó.” 

Cuộc nói chuyện phiếm cứ thế tiếp diễn cho tới khi cả hai tới được nhà hàng. Shinichi có chút hiếu kỳ khi biết họ đang ở một trong số ít những nhà hàng gần cảng không phục vụ hải sản. Nhưng khi hỏi Kaito, anh lại bảo rằng những món ăn đó chỉ đang được đánh giá quá cao. 

Mọi chuyện cứ trôi qua một cách thuận lợi cho tới khi hai người sắp ăn xong. Cánh cửa nhà hàng lại mở ra lần nữa để tiếp đón một - à không, là hai vị khách khác. Hai vị khách mà Shinichi nhận ra ngay lập tức. Cậu đơ người. 

Kaito nhanh chóng chú ý thấy. “Shinichi?” 

“Hattori,” chàng thám tử thì thầm, cố gắng cúi người thấp xuống. “Và Kazuha.” 

Kaito đánh ánh mắt sang hướng Shinichi đang nhìn. “Ừ, trông có vẻ giống cậu ta đấy. Nhưng cậu nên dừng việc nhìn chằm chằm người ta lại nếu cậu không muốn bị chú ý.” 

Shinichi rên rỉ che mặt. “Trong số tất cả mọi người thì…” 

“Chà, tôi quên mất cậu ta sống ở Osaka.” Kaito nói. “Với lại, cậu ta cũng hiếm khi tham dự mấy vụ trộm của tôi. Mà theo cách cậu nói, có vẻ cậu ta cũng không thích Hakuba lắm, nên tình huống ngồi xuống nói chuyện tâm tình sẽ không xảy ra.” 

“Cậu không hiểu Hattori. Cậu ta kém nhất trong khoản giữ bí mật. Tôi thậm chí còn chẳng đếm được số lần cậu ta gọi ‘Shinichi’ khi tôi còn trong hình dạng Conan - đáng lý cậu nên nghe thấy lý do cho việc đó.” 

“Tôi đoán chúng cũng chẳng thú vị gì.” 

Shinichi nhăn mặt. Dù gì cậu cũng không hay thẳng thắn về chuyện đó. “Hầu hết. Nói chung, cậu ta là một người bạn tốt, nhưng…” 

“Trong trường hợp đó, tôi đoán chúng ta nên chắc chắn việc cậu ta không thể nhìn thấy cậu." 

Nói dễ hơn làm. Vốn dĩ Hattori đang lơ đãng nhìn xung quanh khi nói chuyện với Kazuha, nhưng ngay sau đó, sự tập trung dần quay trở lại. Những người như Hakuba thường chế giễu việc chàng thám tử da đen nóng nảy như thế nào, nhưng Shinichi biết, ngoài việc đó ra, Hattori là một thám tử giỏi - điều này cũng đồng nghĩa với việc óc quan sát và mức độ nhạy cảm của cậu vượt xa người bình thường.  

Còn ở phía kia của bàn ăn, Kaito dành chút ít thời gian để xử nốt phần còn lại trước khi tiếp tục nói chuyện. “Cậu vào nhà vệ sinh trước đi. Tôi sẽ gặp cậu ở đó sau khi nói chuyện với quầy thu ngân. Sau đó, tôi sẽ cải trang cho chúng ta ngay lập tức.” 

Có vẻ như đó là phương án tốt nhất hiện giờ, Shinichi đứng dậy và nhanh chóng tiến tới nhà vệ sinh ở sau nhà hàng. Cậu thở phào khi nhận ra bên trong không có ai cả. Lớp mặt nạ sẽ mất tác dụng nếu chúng ta tiến hành trước một đống khán giả. 

Shinichi cảnh giác khi cánh cửa mở ra lần nữa. Là Kaito. 

“Đáng tiếc là tôi không mang theo cặp len nào khác,” tên siêu trộm vừa nói vừa lôi ra một đống đồ từ trong không khí. 

“Chúng ta không thể ở đây quá lâu, nếu không sẽ có người tiến vào,” Shinichi nhắc anh. 

“Ok. Không được quá phức tạp. Tới đây nào.” 

Với bộ tóc giả màu vàng và lớp trang điểm mỏng, lúc Shinichi nhìn bản thân trong gương, cậu đã rất ngạc nhiên trước bóng hình phản chiếu lại. Biết rằng nếu quan sát kỹ, mọi người sẽ nhận thấy điểm giống nhau giữa cậu và lớp hóa trang, nhưng chỉ vài sự thay đổi nhỏ, Kaito đã tạo ra một con người hoàn toàn khác. Trong lúc chàng thám tử nghiên cứu lớp hóa trang, anh cũng bắt đầu diện lên mình gương mặt khác. Chỉ một vài phút sau, ở nơi đó đã xuất hiện người đàn ông đứng tuổi khác. Đôi mắt xanh vẫn còn đó, và anh sử dụng thêm chút gel để tạo lại kiểu tóc rối tung của mình. Cuối cùng, Kaito đội cái mũ bóng chày vừa rồi lên cho cậu. 

“Đề phòng thêm chút,” anh giải thích. “Sẵn sàng chưa?” 

Cùng với lớp hóa trang trên mặt, cả hai rời khỏi nhà vệ sinh. Không may là trên đường đi. Shinichi và Hattori lại đâm vào nhau khiến cậu lùi lại vài bước. Tay chàng thám tử nhanh chóng giơ lên để giữ chắc chiếc mũ trong lúc Kaito ôm vai giúp cậu ổn định lại. 

“Whoa, xin lỗi!” Hattori lên tiếng. 

“Tôi- Không sao…” Shinichi buột miệng, sau đó tự trách bản thân khi Hattori cau mày. Đáng lý cậu nên ép giọng mình cao hay thấp hơn chút. Cậu có thể cảm nhận được chàng thám tử này đang cố tìm ra lý do tại sao giọng cậu nghe quen đến vậy. 

“Này, chúng ta đã từng gặp nhau chưa?” 

“A, cái gì? Tôi- tôi không nghĩ-” 

“Chắc là không,” Kaito cắt ngang trước khi Shinichi tạo thêm nhiều rắc rối nữa. “Đây là lần đầu tiên chúng tôi tới Osaka,” anh tiếp tục với nụ cười rạng rỡ cùng với sự chân thành giả tạo. “Mà tôi nói thật, thành phố này thật tuyệt.” 

“Chắc chắn rồi,” Hattori đồng ý với nụ cười tự hào. “Thành phố tuyệt nhất Nhật Bản. Vậy hai người có định ở đây lâu không? Đã tới đây nhất định phải đi coi…” Hattori tiếp tục tràng văn về một vài địa điểm nổi tiếng trong sự cổ vũ của Kaito khi anh biết chính xác thời gian và thứ cần phải nói để khiến cho cuộc trò chuyện ngày càng đi xa khỏi vùng rắc rối. 

Họ càng nói, sự nghi ngờ càng biến mất khỏi vị thám tử da đen. Cho tới khi Kazuha gọi cậu ta, Hattori đã lên một kế hoạch hoàn chỉnh cho hai vị ‘du khách’ và thậm chí còn đề nghị làm hướng dẫn viên cho mọi người. Kaito từ chối lời mời với sự tiếc nuối rằng họ còn cần ghé thăm một vài người. 

Shinichi thả lỏng người khi Hattori tiến dần về phía cô bạn gái của mình. “Suýt chút nữa thì…” 

Kaito bật cười khúc khích. “Ít nhất thì chúng ta biết khá nhiều về Osaka.” 

Sau mười lăm phút - dù bản thân cậu cảm giác như hàng chục năm đã trôi qua - hai người thành công rời khỏi nhà hàng. 

Và tất nhiên, để tăng thêm phần kịch tích cho cuộc hẹn thì tiếng hét của người nào đó đã vang lên. 

-0- 

Chuyến tàu về lại Tokyo khá yên tĩnh, nhưng cảm giác ấm áp dễ chịu của chuyến đi không thể thay thế được tâm trạng u sầu của cậu. 

“Tôi xin lỗi.” 

Kaito quay sang vị thám tử ngồi bên cạnh mình, lông mày nhướng lên. “Vì điều gì cơ chứ?” 

Dù Shinichi hướng mặt về phía cửa sổ, chàng siêu trộm vẫn có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ. Để nói rõ thì anh không thích biểu cảm ấy. Nó quá yên tĩnh và nghiêm trọng. Anh đã nhìn thấy dáng vẻ đó trước khi hai người tham gia vào vụ án, nhưng trong suốt khoảng thời gian tìm kiếm bằng chứng, nó đã bị che khuất bởi sự tập trung và kiên định sắc bén mà Kaito đã luôn nhìn thấy trên gương mặt Shinichi. Tuy nhiên, khi vụ án kết thúc, thứ ánh sáng đó đã biến mất và để lại biểu cảm này sau cùng. 

“Này thám tử?” Anh nhẹ nhàng nhắc nhở khi không thấy cậu trả lời. 

Shinichi thở dài, dựa người vào lưng ghế và nhắm mắt lại. “Xin lỗi vì đã dành cả ngày hôm nay cho vụ án đó.” 

“Đó còn chẳng phải lỗi của cậu. Bên cạnh đó, tôi đã rất muốn thử quả bom đó. Hôm nay là một cơ hội tuyệt vời.” 

“Nhưng chuyện này diễn ra khá thường xuyên mỗi khi tôi đi đâu đó. Tôi nghĩ mình nên nói trước với cậu.” 

Kaito bật cười. “Tôi biết điều đó.” 

“Ý của tôi là lịch trình của tôi có thể có chút… khó đoán.” 

“Shinichi yêu dấu của tôi, cậu đang nói chuyện với bậc thầy của sự bất ngờ.” 

Chàng thám tử cuối cùng cũng chịu nở nụ cười. “Tôi đoán không ai có thể tranh cãi về vấn đề đó. Chỉ là… có thể nó sẽ khiến người khác phiền lòng - thi thể và những thứ khác nữa, nhưng nếu mọi chuyện xảy ra, tôi không thể phớt lờ nó…” 

“Shinichi,” Kaito cắt ngang trước khi Shinichi kịp kéo vấn đề đi xa hơn nữa. “Mọi chuyện đều ổn. Cho dù những thứ này có xảy ra, cậu cũng không nên bỏ qua nó. Những kẻ giết người phải chịu trách nhiệm cho tội ác của chúng.” Đôi mắt xanh sáng lấp lánh cùng với sự kiên định trước khi chúng dịu dàng trở lại và tập trung trên gương mặt của vị thám tử. “Dù gì thì, cậu sẽ không còn là cậu nếu phớt lờ chúng.” Anh cúi xuống và nhanh chóng hôn lên má Shinichi trước khi nở nụ cười toe toét. “Nếu cậu không còn là cậu, tôi không còn là tôi, vậy chúng ta sẽ không xuất hiện ở đây. Đừng lo lắng. Tôi hứa chúng ta sẽ có một cuộc hẹn đàng hoàng, nếu không tên tôi không phải là Kuroba Kaito!” 

---------------------------------------------

Mua hàng từ link được đính kèm trong hình ảnh để mở khóa thêm nhiều chương truyện mới nhé!!!

74 views0 comments

Recent Posts

See All

Comentarios


bottom of page