Vài năm về trước, Shinichi đã dần công nhận Haibara là một trong những người bạn thân nhất của mình, nhưng đôi khi vẫn thật sự rất khó khăn để có thể nói chuyện hòa thuận được với cô ấy. Mà cậu cũng chả để ý chút chuyện đó. Cậu cũng rất khó để có thể nói chuyện bình thường được. Hoặc là nên nói trước đây cũng rất khó để có thể bắt chuyện được với cậu. Gần đây Shinichi tự nhận bản thân mình đã trở nên kiên nhẫn hơn rất nhiều rồi. Nó là một phần và cũng là cốt lõi của việc mất đi gần như tất cả mọi thứ, cũng là thứ cần thiết để cậu có thể làm việc với mọi người luôn coi cậu là một đứa con nít, hay là chính những đứa nhóc trong đội thám tử nhí đã từ từ mài mòn đi những khía cạnh sắc bén của một thám tử lừng danh trước kia.
“Scarlett Shimamoto.” Shinichi trả lời, dùng tay còn lại để xoa mũi để khiến cho nó ấm dần lên, các đầu ngón chân thì vẫn đau nhức mỗi khi cậu muốn bước đi lại. Cậu thật sự không trông mong mùa đông năm nay khi mới bây giờ nhiệt độ đã xuống thấp đến như vậy. “Nữ người mẫu đã chết ở trên tin tức.”
“Vụ án liên quan đến Kaito Kid?” Giọng của Haibara đột nhiên trở nên kỳ lạ. Cậu dường như có thể tưởng tượng ra biểu cảm trên khuôn mặt kia: ranh ma. “Cậu nghĩ cô ta nổi tiếng bằng cái tên giả?”
“Kid đã nghĩ như vậy.” Shinichi dừng lại, bởi vì cậu nghe thấy tiếng bước chân đang tiến về phía này trên hành lang. Cậu sẽ phải thay đổi cách nói chuyện nếu như người đến là Ran. “Nếu như đó là một thân phận giả, thì đó sẽ phải là một thân phận đã được xem xét rất kỹ lưỡng…” Tiếng bước chân đi ngang qua căn phòng của cậu. Có lẽ Sonoko và Ran đang đi ăn tối. Shinichi bước ngang qua cái bàn cuối phòng và bật máy pha cà phê lên.
“Ồ, Kid? Cậu đã nói chuyện với anh ta rồi à?” Giọng cô nàng nhịp nhàng lên xuống. Cậu dường như có thể cảm thấy biểu cảm chế giễu luôn tồn tại trên khuôn mặt Haibara mỗi khi nhìn thấy cuộc đối đầu giữa Shinichi và Kaito Kid. “Anh ta có vẻ đọc được suy nghĩ của cậu đấy nhỉ?” Cô ấy luôn nói như vậy. “Tôi cảm thấy điều đó thật buồn cười.”
Cậu vô thức nhìn về phía trần nhà. “Anh ta tìm đến tôi.” Cậu nói. “Anh ta thật sự quan tâm, mặc dù vẫn biểu hiện ra cái vẻ ngạo mạn bất cần như lúc thường. Tôi biết thêm được một thông tin là Scarlett Shimamoto có lẽ có liên quan đến viên đá mà Kid đang tìm kiếm, mà cũng có thể đó là mối liên kết trong vụ án này.”
Shinichi nghe thấy tiếng ngón tay dừng gõ trên bàn phím máy tính chuyên dụng trước khi lại tiếp tục dùng một tốc độ nhanh chóng để tìm kiếm. “Theo những thông tin tôi tìm được thì cô ta sinh ra ở Hoa Kỳ, có mẹ là là người Mỹ còn bố là người Nhật. Dựa theo thông tin nhập cư thì cô ta lấy thân phận là người có hai quốc tịch cho tới năm hai mươi tuổi, sau đó thì chấp nhận từ bỏ quốc tịch Mỹ để phù hợp với quy định luật lệ của nước Nhật.”
“Mọi thứ đều giống như những gì mà tôi đã nghe được từ anh Takagi và chị Sato, khi điều tra Takeuchi, anh ta cũng nói giống vậy.”
“Cô ta tốt nghiệp cấp ba cũng ở Hoa Kỳ trước khi chuyển đến Tokyo để bắt đầu sự nghiệp người mẫu của mình.” Tiếng gõ máy điên cuồng của Haibara dừng lại. “Đó là tất cả những gì mà cậu có thể tìm thấy?” Cậu xoa xoa cổ. Tôi đã tưởng là sẽ có điều gì đó đặc biệt hơn.
“Nếu tôi là những người bình thường.” Cô ấy tự mãn, và sau đó chợt bật cười. “Tôi vừa xem qua chương trình nhận diện khuôn mặt để xem liệu mình có thể tìm thấy hình ảnh của cô ấy trong những bức ảnh kỷ yếu được đăng tải trên mạng không, hay là…”
“Hay là chuyện gì?” Không có tiếng trả lời. “Hay là chuyện gì, Haibara? Trả lời tôi đi chứ!”
“Hay là…” Tiếng của cô ấy chợt như thì thầm từ trong cổ họng, “trong các bảng hồ sơ được lưu trữ.”
“Thật sao?”
“Chờ đã.” Cô ngắt lời. “Tôi cần tham khảo chéo DNA của Scarlett Shimamoto được lấy từ hiện trường vụ án với những gì mà tôi vừa tìm được…”
“Sao nghe giọng cậu nghiêm trọng vậy.” Shinichi hỏi và nghe được tiếng đằng hắng bên đầu dây điện thoại. “Không tồi tệ đến mức đó chứ?”
“Cậu biết mình nên nói những gì với may mắn của cậu đấy chàng thám tử. Kiểm tra mail đi.” Cô nói tiếp, “tôi vừa gửi cho cậu một vài thứ.”
Shinichi rời tai khỏi điện thoại khi thấy nó rung lên, và nhanh chóng chuyển chế độ điện thoại trước khi nhập vào mật khẩu email, chờ đợi tin nhắn của Haibara hiện lên. Thứ đầu tiên mà cậu thấy được là một tấm ảnh cũ của nạn nhân, mái tóc màu đen nâu thay cho màu đỏ, và mặc trang phục của một tên tù nhân. “Cô ấy đã từng bị bắt? Chuyện gì…?”
“Kudo,” Haibara ngắt lời, giọng điệu cực kỳ nghiêm trọng, “tiếp tục xem đi đã.”
Geneviève Maisonrouge. Con lai giữa dòng máu Nhật và Pháp, bị tống giam vì tội cướp vũ trang và lừa đảo. Đã trốn thoát khỏi trại tạm giam ở Belgium trước khi bị kết án. Tội ác của người này có thể coi là nghiêm trọng nhưng không đồng nghĩa với việc sẽ bị sát hại. Đây không phải là những điều quá ghê gớm để mà một Haibara, người đã từng tiếp xúc với những gì còn tệ hơn như vậy phải lo lắng. “Tôi cần phải chú ý điều gì vậy?”
“Ngày tháng,” Haibara trả lời. “Nhìn vào chỗ ngày tháng ấy Kudo.”
“Sinh năm 1945.” Shinichi đọc thầm, “bị bắt vào năm 1963.” Sau khi ngẫm nghĩ và suy xét nó, một cơn shock nhanh chóng chạy dọc cơ thể cậu, cảm giác như bị nhấn chìm vào trong một vũng nước ngập tràn băng giá. “Haibara, cậu chắc chứ?”
“Tất nhiên rồi. Tôi đang dùng mã đăng nhập của FBI mà cậu lấy từ cô Jodie thông qua dữ liệu tội phạm toàn thế giới.”
“Chuyện này là không thể nào.” Shinichi ngồi bệt xuống, kính mắt rơi khỏi gương mặt cậu và rớt trên bụng. “Cô ấy đã sáu mươi tuổi, Haibara, và không đời nào nạn nhân trong vụ án mạng này lại vượt quá hai mươi lăm tuổi.”
“Giống như việc tôi và cậu không thể nào vượt quá một đứa trẻ tám tuổi đúng không?” Trái tim cậu thắt lại. “Khi cậu đề cập tới danh tính được bảo mật, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện này sẽ xảy ra.”
“Cậu có nghĩ cô ấy là nạn nhân khác của viên thuốc APTX 4869?” Shinichi hỏi. “Liệu cô ấy có phải là…”
“Chuyện này đã xảy ra hơn mười năm trước Kudo. Người phụ nữ này đáng lý phải sáu mươi tuổi và bị bắt giam đâu đó ở Belgium, lại được phát hiện là đã chết và trẻ hơn độ tuổi thật của mình khoảng ba lần ở Tokyo. Cô ấy thậm chí còn đang hoạt động dưới cương vị của một người mẫu, vì vậy hoàn toàn không có khả năng mà người khác sẽ liên hệ cô ấy với thân phận thật sự trước đây. Tôi không nghĩ nó có mối liên kết với loại thuốc mà tôi đã từng nghiên cứu. Có lẽ đây là một thứ gì khác.”
“Động cơ của vụ án vừa được mở rộng thêm,” Shinichi nói. “và trong khi cảnh sát có thể tìm ra phần còn lại của làm cách nào, tôi nghĩ mình cần phải tìm ra lý do cho việc này.”
“Tôi nghĩ cậu hoàn toàn có thể hỏi người bạn của cậu mà, Kaito Kid ấy.” Haibara lên tiếng. Có vẻ như cô ấy đã lấy lại được tinh thần, giọng nói đã quay lại dáng vẻ mỉa mai mà Shinichi từng ngán ngẩm.
“Anh ta không phải là bạn của tôi. Chúng tôi chỉ là gặp dịp thì giúp đỡ thôi. Có thể coi là đồng minh cũng được, trong một mối quan hệ có thể dễ dàng bị phá vỡ nhất trên thế giới.” Shinichi híp mắt. “Tôi chắc chắn sẽ khiến anh ta phải nói ra những điều mà hắn biết về Lady Red”.
Cô ấy im lặng ở đầu dây bên kia. “Này Kudo.”
“Ừ?” Cậu chơi đùa với viền mép của đôi vớ, kéo sợi chỉ của nó qua kẽ tay. Tâm trí cậu vẫn còn đang nhảy lên theo từng nhịp, nó giống như một chiếc xe đang lướt dọc trên con đường núi đá hiểm trở, mỗi một khúc cua đều có thể khiến cậu trở nên mất tập trung hoặc hoàn toàn mất kiểm soát.
“Nếu chuyện này liên quan đến bọn chúng, đừng tham gia vào mà không suy nghĩ có kỹ lưỡng.” Khi nói đến Tổ chức áo đen, giọng nói đó nghiêm túc giống như tác phong của cô ấy vậy. “Tôi biết cậu thích việc vội vàng tiến hành mọi thứ, giống y hệt như tên thám tử ở Osaka vậy, nhưng đừng để bất kỳ ai nắm thóp mình.”
“Sẽ không đâu.” Shinichi cam đoan. “Tôi sẽ chú ý mọi thứ Haibara. Hơn nữa, tôi cũng sẽ không để Kid bị thương nếu tôi có thể làm bất cứ thứ gì, và chắc chắn là tôi sẽ không vụt mất cơ hội để tìm ra nhiều thứ hơn nữa nếu có chuyện gì đó xảy đến.”
“Hy vọng cậu sẽ nhớ lời mình nói.”
“Tôi biết rồi. Còn có thông tin gì khác về nạn nhân nữa hay không? Bất kỳ thông tin gì mà cậu tìm thấy?”
“Tôi sẽ gửi cho cậu khi tôi tìm thấy thứ gì đó khác.” Cô nói ngắn gọn và kết thúc cuộc điện thoại mà không có bất kỳ lời chào nào.
Shinichi lướt lên lại bức ảnh chụp Genevieve Maison Rouge, bức ảnh được chụp có độ phân giải không cao, chụp bằng máy ảnh đã lâu đời và cả tấm ảnh được chụp bằng máy ảnh kỹ thuật số với đôi mắt long lanh được đánh giá cao trong giới thời trang Nhật Bản.
“Rốt cuộc cô là ai?” Cậu hỏi bức ảnh trước khi quay lại trang tìm kiếm trên internet và lấy ra một bức ảnh về mặt dây chuyền bị mất tích của nạn nhân. “Và cô là thứ gì?” Mặc cho sự nghiêm trọng của vụ án, Shinichi lại cảm thấy một dòng hứng thú sâu đậm đang dâng trào trong lồng ngực chống chọi lại với cơn buồn nôn khó chịu.
Sau tất cả thì sự ly kỳ của vụ án mới là lý do vì sao Shinichi quyết định trở thành một thám tử. Cậu yêu thích những bí ẩn, và quan trọng hơn cả, cậu yêu thích cách mình mở khóa chúng, nhìn cậu dùng cách dễ dàng nhất làm chúng từ từ được sáng tỏ như cái cách mà Sherlock Holmes đã phá vỡ từng vụ án.
-------------------------------------------------------
Nếu mọi người đã đọc tới đây, vậy còn ngại gì mà không cho mình một tim để ủng hộ động lực ra truyện và kéo thẳng xuống dưới, like page để nhận được những thông báo sớm nhất nhé!!!
コメント