Khi Akemi mở cửa, cô không hề tránh đường để Shuichi có thể tiến vào. Cô ấy đứng ngay lối ra vào, cơ thể thẳng đứng với gương mặt nghiêm trọng.
“Shuichi-kun,” cô bình tĩnh nói.
Shuichi nhíu mày. “... Akemi?”
Cô nhắm mắt lại, hít sâu hai lần rồi mới lặng lẽ nói, “chúng ta có nên chia tay không?”
Anh khựng người, cổ họng chợt khô rát. Anh muốn mở miệng nói gì đó, bất kỳ điều gì - “Akemi-”
“Anh có vui không, Shuichi, khi ở bên cạnh em?” Akemi hỏi, cô nàng nhìn xuống dưới. Shuichi giơ tay chạm nhẹ lên vai cô, nhưng nó lập tức run rẩy, nên anh đành rút tay lại và nhíu mày.
“Tất nhiên rồi,” đó là điều mà anh đã nói. Đó là Akemi. Họ đã chờ đợi quá lâu để có thể nhìn thấy được đối phương, để có thể ở bên cạnh đối phương và -
- và Shuichi đã không dành thời gian cho cô ấy, anh đã bị phân tâm bởi chuyện khác. Không có gì ngạc nhiên khi Akemi cảm thấy bất an.
Cô thở dài, thật nhẹ nhàng - anh gần như không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ đôi môi ấy.
“Cho dù anh có nói như vậy…” cô nói, xong lắc đầu. “Em không phải đang trách anh, Shuichi. Hai tuần vừa qua - em có thể nhắn tin cho anh. Nhưng em đã không làm vậy, bởi vì - em không muốn làm.”
“Akemi-”
“-chỉ là, làm ơn, hãy lắng nghe,” Akemi cắt ngang Shuichi. Anh dừng lại để cô tiếp tục, “ngay cả vào đêm Valentine, cảm giác giống như chúng ta chỉ tiến hành theo đúng nghi thức mà không phải thật sự tổ chức một buổi lễ. Ngày hôm đó thật sự rất tuyệt vời, nhưng ngày tiếp theo mọi thứ lại quay trở lại như bình thường - như chưa từng có gì cả. Em muốn anh thật sự hỏi bản thân mình - anh vẫn còn yêu em chứ?”
“Có,” Shuichi trả lời ngay lập tức, anh không chút chần chừ với câu trả lời của mình, nhưng Akemi lại lắc đầu. Anh nhăn mày, có chút bực bội trước việc phủ nhận của cô.
“Em không chắc liệu em có còn yêu anh không nữa,” Akemi bình tĩnh nói. Shuichi không biết nên tiếp chuyện như thế nào. Cô tiếp tục, “Em yêu Dai-kun. Em- em yêu Dai-kun trong tâm trí em, nhưng đó không phải anh, em chưa từng nghĩ đó là anh. Có lẽ em đã đặt niềm tin quá nhiều vào anh, Shuichi, anh có dám nói anh chưa từng làm điều đó chưa?”
“Anh-” Shuichi nhắm mắt. “Nếu anh đã khiến em nghĩ em cần phải trở thành một thứ gì đó mà không phải em, anh xi-”
“- Không phải như vậy,” Akemi cắt ngang với tiếng thờ dài khác. Shuichi mở mắt ra để quan sát sự yên tĩnh của Akemi, nhưng lại đầy tính quyết tâm trên gương mặt đó. “Không phải những gì mà anh đã làm, là những gì mà em đã nghĩ - và những gì mà anh chưa làm.”
“Những gì mà anh chưa làm?”
“Shuichi, tại sao anh không hỏi bất cứ điều gì về em?” Akemi hỏi. Shuichi nhíu mày bối rối.
“Không phải anh có hỏi sao?” Shuichi trả lời. Anh hỏi về công việc phục vụ bàn của cô, về cuộc sống dạo này, và về việc có người nào đó đáng nghi đang quanh quẩn quanh đây không… Nhưng phải thừa nhận một điều, anh thường chỉ hỏi thăm mỗi khi cô ấy quan tâm đến điều gì đó của mình, đồng thời, anh cũng chẳng phải là người sẽ bắt đầu câu chuyện mà không có mục tiêu nào đó.
“Anh không hỏi em là ai,” Akemi khẽ nói. “Anh không hỏi em đã cảm thấy như thế nào khi lớn lên trong Tổ chức, khi đứa em gái của mình là một thiên tài trong khi bản thân thật tầm thường. Anh cũng không đề cập tới những câu hỏi mà chúng ta chẳng thể nào nhắc đến khi cả hai còn ở trong Tổ chức, và - em cũng vậy, bởi vì em sợ hãi việc phải phá hủy hình tượng của anh trong đầu.”
Anh nhìn chằm chằm và muốn nói rằng mình chỉ đang cân nhắc, rằng anh không muốn cô phải tiếp tục suy nghĩ về Tổ chức - cho dù đó là sự thật, nó cũng không phải toàn bộ, bởi vì sự thật chính xác là anh đã không nghĩ tới việc phải hỏi. Anh không cảm thấy sự thúc giục để làm điều đó, và - có lẽ bởi vì anh nghĩ mình đã biết rõ cô ấy.
Hoặc cũng có thể vì anh thật sự không muốn tìm hiểu về việc đó, bởi ngay cả khi Akemi đang nhìn chằm chằm anh với đôi mắt buồn bã, anh vẫn không cảm nhận được sự hiếu kỳ, là do có thứ gì đó bên trong đang không ngừng nói với anh về việc nên để Akemi quên đi quá khứ của cô ấy, nên để tất cả những thứ đó biến mất.
Anh im lặng trong một khoảng thời gian rất dài - Akemi nghiêng đầu sang một bên và lên tiếng, cô lo lắng chạm vào anh, “Shuichi-kun?”
Anh vẫn yêu cô ấy, anh chắc chắn điều đó. Anh vẫn cảm nhận được thứ gì đó hết sức mềm mại mỗi khi nhìn cô ấy, và suy nghĩ về việc có thứ gì đó xảy ra với cô ấy đều khiến bụng anh quặn lại. Nhưng anh không muốn tạo áp lực cho cô, đặc biệt là khi cô ấy quá phụ thuộc vào anh, và-
(- và ở đâu đó giữa ranh giới, anh đã đánh mất cảm giác muốn hôn cô. Thay vào đó, tất cả những gì còn sót lại là sự thúc giục tràn đầy phải bảo vệ cô.
Một sự thúc giục có lẽ sẽ khiến cô ấy ngột ngạt kinh khủng.)
Shinichi thở dài, anh thì thầm. “Chia tay thôi.”
***
Một tháng đã trôi qua và kết quả cho cuộc điều tra của Shuichi là con số không. Tròn trĩnh.
Tìm kiếm những người Furuya đã giúp đỡ dưới thân phận của Amuro thật sự khá thú vị nhưng cuối cùng nó chẳng giúp ích gì. Anh phát hiện Furuya biết rất rõ về từng người và bất kỳ ai, nhưng lại chẳng biết gì về người mà cậu ta có thể dựa vào.
Trong lúc thất vọng, anh nhấn vào tập tin mà bản thân không được truy cập để cố tìm ra nhân chứng đã cung cấp chiếc điện thoại có dấu vân tay của Furuya. Tất nhiên, đa phần thông tin đều đã được bảo mật hoặc mã hóa, còn những thông tin còn lại thì chẳng hữu dụng gì.
Ít nhất anh vẫn có thể nói chuyện với Akemi, dù chỉ qua vài dòng tin nhắn. Việc Akemi đột ngột yêu cầu chia tay thật sự quá shock, nên anh vẫn đang cố gắng. Anh vẫn nhắn cho cô về những thứ nhỏ nhặt như hỏi cô ấy đang làm gì, và công việc của cô ấy như thế nào rồi. Cô ấy cũng luôn trả lời tin nhắn của anh, và việc biết cô ấy vẫn ổn khiến anh cảm thấy vui vẻ, dù chỉ là tạm thời.
Còn về Tổ chức, mọi chuyện tiến triển không tốt đẹp lắm. Họ đã kiểm tra lại danh sách bệnh nhân trong thời kì Vermouth đóng giả thành Araide - có một vài người khá nổi bật, một phát thanh viên, một cảnh sát, và một giáo viên. Họ đã quan sát nhóm người này khá kỹ, nhưng không ai trong số họ làm ra bất kỳ hành động đáng nghi.
Cho tới khi có người hành động đáng ngờ nhưng PSB lại bảo không có việc đó.
***
“Cái gì!?” Jodie lớn tiếng. Cô nàng đập tay xuống bàn trong phòng họp và liếc mắt nhìn những đặc vụ PSB đối diện họ. Lại một cuộc tập hợp khác - mọi người đã tập chung lại để chia sẻ về thông tin Mizunashi Rena đã có những hành động đáng ngờ.
Chỉ có điều PSB đã hoàn toàn phủ nhận việc đó và thông báo sẽ không điều tra về đó.
Cảm giác lúc này của Shuichi giống hết Jodie, nhưng anh đơn giản chỉ hướng ánh nhìn lạnh lùng của mình về phía Kazami để thể hiện sự không đồng ý.
Nhưng Kazami không di chuyển.
“Chúng tôi đã biết Mizunashi Rena là một thành viên của Tổ chức,” cậu ta nói, bàn tay đan vào nhau. “Cô ta có thể là một con cờ có ích - chúng tôi sẽ rất cảm kích nếu mọi người không làm ra bất kỳ hành động nào gây tổn hại đến cô ta.”
“Và bằng cách nào, cô ta đã được đánh giá là một con cờ có ích?” Jodie yêu cầu. Rõ ràng cô ấy là người thất vọng nhất, kèm theo đó là cả thắc mắc - cấp dưới của cô là người đã tìm thấy đầu mối mới sau vài tuần liền dậm chân tại chỗ.
“Chúng tôi đã nhận được thông tin đảm bảo cho việc đó,” Kazami từ tốn đáp lời, nhưng chẳng giải quyết chút vấn đề nào.
Shuichi nheo mắt. “Ở đâu - không, khi nào mọi người nhận được thông tin đó?”
“Việc đó có liên quan gì sao, đặc vụ Akai?” Kazami né tránh, và Shuichi không thể không tấn công vào điểm yếu đó như cách mà anh đã luôn làm.
“Nếu nó đã xảy ra sau khi Furuya ‘chết’,” Shuichi bình tĩnh nói, “Tôi sẽ muốn hỏi-”
“-Đặc vụ Akai,” Kazami cắt ngang. Cậu ta ngước mắt lên và nhìn chằm chằm vào mắt Shuichi, Shuichi cũng liếc nhìn lại. Cậu ta tiếp tục với giọng điệu chắc chắn “Anh Furuya đã chết.”
-Shuichi không thể ngăn cản nắm đấm mình siết chặt, cho dù thật bình tĩnh lên tiếng. “Tôi biết rõ điều đó.”
Jodie ngước mắt nhìn anh với đôi mắt hiếu kỳ, nó khiến Shuichi phải nhăn mặt. Có một vài việc đang chờ đợi anh rồi.
“Vậy chúng tôi sẽ rất cảm kích nếu anh hành động theo đúng hướng đó,” Kazami nói, giọng thẳng thừng. Và Shuichi cảm thấy có nỗi bực tức nào đó không ngừng dâng lên.
Anh chẳng thể hiểu được tại sao PSB lại nhanh chóng chấp nhận rằng Furuya đã chết, và anh càng không muốn hiểu nếu buộc phải nói thật lòng. Vì nó nói lên sự thiếu tò mò rõ rệt mà anh không thích ở những người ở một phương diện nào đó là đồng mình của mình.
(Hoặc cũng có thể nó thể hiện những con người đó được trang bị tốt hơn anh để đối mặt với sự thật.)
Kazami thở dài, “Nhưng sự nghi ngờ của anh cũng không phải hoàn toàn không có căn cứ.”
“Kazami-san…” vị đồng nghiệp ngồi bên cạnh Kazami hít sâu một hơi. Shuichi gần như không bắt được nó khi ngồi ở phía đối diện. Cô nàng dựa lại gần và thì thầm thứ gì đó vào tai Kazami, nhưng Shuichi không thể nghe thấy nó.
“Tôi sẽ nói chuyện với cấp trên,” Kazami bình tĩnh nói, đủ lớn để mọi người trong căn phòng có thể nghe thấy. “Từ sự thật FBI là người đã tổ chức buổi gặp mặt này, nó chứng minh việc bọn họ không biết gì cả. Sẽ không có vấn đề gì nếu nói với họ về việc đó.”
Vị cảnh sát ngồi dựa lại ghế, cô ấy có vẻ không còn nhiều khó chịu về việc này.
Jodie khoanh tay lại. “Chính xác thì mọi người tính nói gì với chúng tôi?”
“Mizunashi Rena là đặc vụ CIA,” Kazami giải thích. Shuichi nhìn thấy Jodie bị sặc. Đôi mắt anh cũng mở to.
…Họ cần tạo mối quan hệ tốt hơn với các tổ chức ở Mỹ phải không?
“Tôi hiểu rồi,” Jodie lên tiếng, dù vậy trông cô nàng vẫn khá bối rối. “Làm sao mọi người biết được điều này?”
“Cô ấy đã tiết lộ thân phận với chúng tôi sau cái chết của anh Furuya,” Kazami giải thích, cùng với đó là cả sự giận dữ không có ý định kiềm chế, “cô ấy nói Furuya đã đồng ý để bản thân bị cô ấy giết để đổi lại sự hợp tác của cô ấy với chúng tôi.”
-có thứ gì đó sắc nhọn và lạnh lẽo như tảng băng đâm vào bụng Shuichi.
---------------------------------------------
Mua hàng từ link được đính kèm trong hình ảnh để mở khóa thêm nhiều chương truyện mới nhé!!!
Comentarii